Tội Phạm


La Cường tỉnh dậy một lần nữa thì đã ở trong phòng bệnh của bệnh viện Thanh Hà.
Cả người hắn nằm sấp trên cái giường hẹp và cứng, chỉ cần cử động được một chút phần bả vai, phần eo, cơ bắp ở đùi đều sẽ có cảm giác tê mỏi đau nhức co rút sau một thời gian dài nằm im, nhịp tim hỗn loạn, tay chân hoàn toàn không có sức lực, thậm chí còn bị mất khống chế sự bài tiết.

Đây đều là di chứng do bị giật điện mãnh liệt liên tục, cuối cùng hắn cũng bị chế ngự bởi côn điện, người bình thường chịu hình phạt này sẽ cực kì đau đớn.
La Cường lộ một con mắt ra khỏi gối, nghiêng đầu sang một bên.

Tay chân hắn đều không thể cử động, những chiếc còng kiên cố cùng cùm sắt chắc chắn đã trói chặt hắn trên giường, trói cũng chắc chắn thật.
Chỗ sau cổ hắn bị thương đã được quấn lại cố định, chiếc đinh bị đóng vào vai đã được lấy ra, bôi thuốc mỡ chống nhiễm trùng.
Gian phòng này được trang bị đặc biệt cho những trọng phạm hung hãn nguy hiểm, một mặt là có nhân tính mà trị thương cho hắn, mặt khác là ngăn cản hắn chạy trốn.
Không có y tá nào ra vào chăm sóc cho hắn, có thì cũng đều là quản giáo và cảnh sát có trang bị súng đứng canh ngoài cửa.
Một cảnh sát trẻ xách theo chiếc bô đi tiểu tiến vào ra hiệu: “Này, La Cường, đã đến giờ nên đi tiểu rồi.”
La Cường nhướng mí mắt lên, liếc mắt một cái: “Không cần.”
Anh cảnh sát nói: “Bây giờ anh không đi tiểu, lát nữa anh tiểu lên giường, tôi lại phải đến dọn cho anh chắc!”
La Cường: “……”
La Cường vùi mặt vào gối một lần nữa, không để cho đối phương nhìn thấy mình, hắn cảm giác được cảnh sát nhỏ kia xốc chăn mình lên, nhét cái bô vào ổ chăn rồi lột quần hắn ra……
Ngoại trừ Tam bánh bao, từ trước đến nay La Cường chưa bao giờ thảm hại trước mặt người ngoài như vậy.

Cảm giác bị lột quần như bị làm nhục.

Bây giờ hắn như một con thú bị mắc kẹt trong lồng, chỉ có thể chờ người khác tấn công mình, không có sức mạnh để đánh trả.

Ngay cả người duy nhất trong nhà tù Thanh Hà có thể bao bọc, bảo vệ hắn cũng không ở bên cạnh.
Vậy cái người luôn che chở bảo vệ cho hắn, đang ở đâu rồi?
La Cường cố chống lại tình trạng tim đập loạn nhịp đau đớn, ngước mắt lên hỏi: “Cảnh sát Thiệu của đội chúng tôi đâu?”
Anh cảnh sát trẻ hừ một cái nói: “Giờ anh mới hỏi đến cảnh sát Thiệu sao?”
Giọng La Cường khàn khàn: “Cậu ấy như thế nào, vết thương ra sao rồi? Các người có cứu được cậu ấy không……”
Cảnh sát trẻ nói: “Đang cố gắng cấp cứu, anh đừng bận tâm.

Cái cần lo là vấn đề hiện tại của anh đó, còn nhọc lòng hộ người khác làm gì?”
La Cường lẩm bẩm: “Có thể cứu được không? Bị thương ở chỗ nào, liệu có nguy hiểm đến tính mạng hay không……”
Trên mặt cảnh sát trẻ hiện ra biểu tình hận rèn sắt không thành thép, tận tình khuyên bảo nói:” La Cường, anh có biết anh đã đánh chết Đàm Long bên đội hai hay không? Anh làm chết một mạng người.

Bây giờ anh đang mang tội, anh có biết bản thân đang ra sao không vậy? Anh có biết chuyện này bây giờ ồn ào đến thế nào không?! ”

La Cường hơi hơi nheo mắt lại, cười lạnh nói: “Biết, bố đánh chết người rồi, tên nhãi ranh kia đáng chết.”
Cảnh sát trẻ: “……”
Kỳ thật trong lòng mọi người đều hiểu rõ, do người nào đó tìm đường chết, chết là đáng đời, nhưng cuối cùng lại liên quan đến mạng người.

Phạm nhân ngoài ý muốn mà tử vong, chính là một vụ án lớn đối với toàn bộ khu nhà giam mà không cách nào tránh được, khẳng định phía trên sẽ đến điều tra.
Tiếng người ồn ào ngoài cửa, mấy người đồng nghiệp tụ tập một lát, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Tiểu Thiệu rốt cuộc thế nào rồi? Có thể cứu được không?”
“Không tốt lắm, nghe nói xuất huyết quá nhiều, mịa nó choảng nhau mạnh thật, cậu ấy xui xẻo rồi, nội tạng trong bụng đều bị đâm thủng!”
“Chỗ đó đang nhờ người đến hiến máu, các người mau đến hiến máu đi, kho máu trong bệnh viện cũng thua luôn rồi!”
La Cường đang nằm trên giường nghe thấy được, nắm chặt hai tay, thấp giọng quát: “Bố đây có máu, lấy máu của tôi, muốn bao nhiêu cũng được.”
Cảnh sát trẻ quay đầu trừng mắt hắn: “Anh có phải nhóm máu B không? Không phải nhóm máu B thì đừng có mà lộn xộn.”
“…… móa nhà nó.”
La Cường thầm mắng, năm ngón tay cứng cáp xé nát ga trải giường dưới thân, vùi mặt vào gối, đè nén phẫn nộ vào ngực, thấp giọng kêu gào hú lên.

Cơ bắp bả vai co quắp run rẩy, máu đỏ đen chảy ra từ miệng vết thương.
La Cường thực sự muốn tự chịch chính mình, muốn đấm bản thân mình một cái, muốn cho vết thương trên người đầm đìa rỉ máu, thèm khát sự đau đớn.
Vết thương trên người Thiệu Quân, nhưng lại như xẻo thịt trên người hắn, chảy máu của hắn vậy……
La Cường bị nhốt trong khu cách ly trọng tội, không thể ra ngoài, hắn hoàn toàn không biết.

Lúc này, bệnh viện nhà tù Thanh Hà đã trở trời, từ khi bệnh viện được xây dựng tới nay, nó chưa từng hỗn loạn và náo nhiệt đến như vậy.
Ba người đồng thời được đưa vào bệnh viện là ai? Đều là những người bình thường sao?
Khi vào, La Cường được sơ cứu nhanh nhất, bởi vì hắn không có vết thương trí mạng nào, nhưng trong lúc làm loạn đã bị cảnh sát vũ trang đến đập dã man cho mấy cái rồi nằm bò trên đất, được đưa đến để rửa sạch vết thương, truyền dịch, ngủ một đêm hôm sau đã tỉnh dậy.
Nhà tù thậm chí còn không thông báo cho người thân của La lão nhị, điều đó là không cần thiết.

Bản chất vấn đề của La Cường rõ ràng là đánh người ta bị thương, không phải là vô ý bị thương.
Mặt khác chính là hai người kia, vẫn còn chưa tỉnh lại.
Trưởng nhà tù và tổng cục nghe tin cảnh sát Tiểu Thiệu bị thương, ban đầu còn nghĩ rằng y bị một vết thương nhỏ, muốn cố gắng che giấu, chữa trị hết lại đưa người khỏe mạnh trở về nhà, chạy tới bệnh viện mới phát hiện tình trạng quá mức nghiêm trọng.

Không có cách nào để che giấu, lần này sao lại sắp chết người đến nơi rồi, cái mũ trên đầu sắp khỏi được đội nữa luôn mất!
Hai giờ sau, cổng lớn nhà tù Thanh Hà bị xe quân sự bao vây, một trung đội lính hò hét xông vào trong.

Hai cảnh vệ dùng khuỷu tay đỡ cụ Cố vẻ mặt nóng nảy khiếp sợ đi thẳng một đường vào trong.
Theo sát đằng sau là mấy chiếc xe cảnh sát, cục trưởng Thiệu che nửa khuôn mặt vào cổ áo gió màu đen, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt, không nói lời nào.

Lúc Thiệu Quân được nâng vào, chảy rất nhiều máu, lâm vào trạng thái hôn mê, huyết áp cực kỳ thấp.
Điều kiện giải phẫu của bệnh viện nhà tù rất hạn chế, cụ Cố và Thiệu Quốc Cương chạy đến xem tình hình lúc đó lập tức liền nỏng nảy.

Bệnh viện kiểu gì vậy? Đây là bệnh viện dành cho tù nhân, Quân Quân nhà chúng tôi sao có thể nằm phẫu thuật ở nơi này?
Nhưng mà giờ người không chịu được, căn bản là chẳng có sức để di chuyển đến bệnh viện khác, tình thế bất đắc dĩ như vậy chỉ có thể gọi khẩn cấp lên Bệnh viện đa khoa giải phóng điều những chuyên gia nổi tiếng nhất ở quân khu tới đây phẫu thuật.
Thời điểm cụ Cố gọi đến giọng nói khản đặc, hai mắt đỏ bừng: “Cháu trai cưng của tôi bị đâm, đang cần cấp cứu! Ông đây từng này tuổi rồi, chỉ có một đứa cháu trai tâm can bảo bối này thôi, các người phải đến đây giúp tôi cứu lấy nó, cứu nó……”
Thanh Hà ở vùng ngoại thành xa xôi, nghe nói quân khu đã dùng phi cơ trực thăng đưa chuyên gia đến, giành giật chạy đua từng giây.
Cuộc phẫu thuật này diễn ra suốt vài tiếng đồng hồ, bác sĩ và y tá trong phòng phẫu thuật thức trắng đêm, bên ngoài phòng giải phẫu là các công an và cảnh vệ đứng thành vòng tròn, cũng thức trắng đêm.
Vết thương của Thiệu Quân tương đối phức tạp, một cây đinh sắt ghim vào bụng, gây xuất huyết nặng, phải cấp cứu nội tạng.
Phần bụng trên bên dưới khoang ngực của cơ thể con người, mặt sau của dạ dày, nơi chứa lá lách rất dễ bị thương.

Khi Thiệu Quân đánh nhau không cẩn thận bị Đàm Long đập trúng vào một tấc lá lách của y, cây đinh sắt bén đâm vào làm vỡ nội tạng……
Giữa chừng vị bác sĩ bước ra từ phòng mổ, vẻ mặt đầy khó xử, tháo khẩu trang xuống nói thầm vào tai vị tướng quân già.
Hai bàn tay to lớn già nua của ông cụ đã run rẩy, đôi bàn tay hằn lên những thăng trầm của cuộc đời qua bao trận chiến cùng năm tháng, giọng nói khàn khàn: “Lá lách?…..

Nghiêm trọng đến thế sao?”
Bác sĩ nói: “Chỉ sợ không giữ được, trường hợp cần thiết nhất định phải bỏ đi.”
Cụ Cố đau lòng cục vàng Quân Quân nhà mình đến phát run, hai mắt nhìn thẳng, quay đầu nhìn chằm chằm Thiệu Quốc Cương, con trai của anh đấy, anh nói đi nên làm thế nào?!
Sắc mặt cục trưởng Thiệu xanh mét, nghiến răng nghiến lợi gian nan nói: “Quan trọng là phải cứu được mạng sống.

Nội tạng vẫn có thể tìm được cách.”
Cụ Cố không nhìn người nữa.

Ông chỉ khó chịu, bực bội với Thiệu Quốc Cương: “Đem lá lách của tôi cho nó! Tuy tôi đã là người đàn ông bảy mươi tuổi nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh, Quân Quân cần gì tôi cũng rất vui vẻ đưa cho nó.”
“Tôi sống cả đời này, chỉ có một cây nối dõi duy nhất, nhà của chúng tôi cũng chỉ có một đứa cháu trai duy nhất mà thôi.”
“Từ nhỏ đã được nuôi dưỡng tốt như vậy, cái gì cũng có, cái gì cũng đều là thứ tốt nhất, sao cứ một hai phải chạy đi làm cảnh sát làm gì?!”
“Hôm nay ông đây ngồi chờ ở cửa này, chờ Quân Quân ra ngoài.

Nếu không cứu được cháu trai của tôi, ông đây sẽ đập đầu chết ở đây.”
Trong lòng Thiệu Quốc Cương cũng gấp muốn chết, ngoài miệng không nói một lời, áo khoác cũng chưa cởi ra, vẫn luôn đứng ở ngoài hành lang, cứ đứng thẳng tắp như vậy cả buổi.
Cụ Cố nói một câu “Nhà của chúng tôi chỉ có một đứa cháu trai” kia, cục trưởng Thiệu nghe xong trong lòng không vui cho lắm.
Đây là cháu của ai chứ?

Thiệu Quân tốt xấu gì cũng là họ Thiệu, con của tôi đâu phải họ Cố.
Đương nhiên, giờ phút nay, Thiệu Quốc Cương cũng không muốn cùng cụ Cố so đo làm gì, chỉ cần có thể cứu được Thiệu Quân, có thể được sống tốt nhảy nhót chạy tung tăng như xưa một lần nữa là được, dù có sửa họ Cố ông đây cũng chịu.
Trằn trọc lăn lộn qua sáng ngày thứ hai, rốt cuộc đèn đỏ phòng giải phẫu cũng tắt.

Bác sĩ mệt mỏi bước ra ngoài, gật gật đầu với mọi người.
Thiệu Quân hôn mê bất tỉnh trong trường hợp bị mất máu quá nhiều, đã được gây tê, bản thân bị mất đi lá lách, sức khỏe sẽ trở nên suy yếu, sắc mặt tái nhợt, sau khi đẩy ra từ phòng phẩu thuật vẫn còn bất tỉnh.
Người đã được cứu, nhưng hậu quả của việc này không thể giải quyết đơn giản như vậy.
Trưởng nhà tù cùng trưởng quản giáo mấy ngày nay đều đau đầu nhức óc, đứng ở bên ngoài phòng bệnh, sắc mặt căng thẳng lo lắng.

Trưởng quản giáo sốt ruột đến nỗi trán như muốn bốc ra lửa, còn nổi ra mấy cái mụn đỏ.

Lúc trước trên đường cấp cứu đã yêu cầu truyền máu, hai vị này đều vén tay áo lên, tranh nhau cho Thiệu Tam công tử máu……
Cố lão tướng quân và cục trưởng Thiệu lúc này mới nhớ lại, đồng thời chất vấn: “Chuyện này là do ai làm? Ai?!”
Vẻ mặt đau lòng tức giận như vậy, nếu hai vị có dao trên tay nhất định cũng sẽ bay vào chém người.
Trưởng quản giáo thấp giọng lo lắng nói ra tên hai phạm nhân có liên quan, một đang nằm trong phòng bệnh cho tù nhân đặc biệt nguy hiểm, một người thì đang nằm trong nhà xác.
Cố lão tướng quân tức giận hỏi: “Rốt cuộc là tên nào làm cháu trai tôi bị thương? Tên còn sống, hay là tên đã chết kia?”
Trưởng quản giáo nói, chúng tôi cũng đang điều tra, muốn xác nhận thì cũng phải xem lại video ghi hình để xem lại tình hình lúc đó.
Đáy mắt Thiệu Quốc Cương lóe lên ánh sáng lửa đỏ cháy bừng, đột nhiên lạnh giọng hỏi: “Là La Cường phải không? Tên chó đẻ La Cường đó, hắn ta xuống tay với con tôi đúng không?!”
Ngày đó, cụ Cố rút khẩu súng lục từ thắt lưng của cảnh vệ bên cạnh, chỉ thiếu chút nữa là dẫn người đi đến tìm La Cường liều mạng.
Ông cụ vẫn còn duy trì tính tình nóng nảy từ xuất thân quân nhân, khí thế mãnh liệt đầy người, nói chuyện khí phách: “Cái tên La Cường kia, là ai?”
“Hắn ta dám làm Quân Quân nhà tôi bị thương? Thằng đó đang ở đâu? Năm đó ông đây từ chiến trường Việt Nam về, cái dạng hung tàn ngu dốt nào chưa từng thấy qua? Đưa tôi đến gặp hắn ta, tôi sẽ bắn hắn ta nát sọ mới thôi!”
Mọi người xung quanh chạy đến khuyên bảo cụ, cản cả người và súng lại.

Cụ Cố ngả thân hình mệt mỏi ngồi vào ghế dựa, đặt súng của cụ ở bên cạnh, khuôn mặt kiên nghị của ông hằn lên trên những nếp nhăn, dưới đáy mắt có gì đó ươn ướt……
Thiệu Quốc Cương đứng bên ngoài hành lang một lúc lâu, mặt âm trầm, một tay cắm vào trong túi áo khoác, quay đầu bước nhanh ra ngoài.
Cảnh sát vũ trang ngoài phòng bệnh trọng tội vội ngăn lại: “Ngài làm gì vậy? Nơi này không cho người khác đi vào……”
Thiệu Quốc Cương lạnh lùng trả lời: “Tôi tới bắn chết một phạm nhân.”
Thiệu Quốc Cương vào phòng, xốc chăn lên một phen, gắt gao nhìn chằm chằm người bị khóa trên giường, tròng mắt phun ra lửa, đó là sự tức giận ngập trời của một người ba, khi mà đứa con trai bảo bối trân quý mà ông yêu thương nhất bị người ta sát hại, sự trả thù không từ mọi thủ đoạn bén nhọn mà phẫn nộ, đầy nóng nảy!
La Cường hơi mở mắt, nửa người trên bởi vì miệng vết thương chưa lành mà để trần, ở dưới mặc quần đồng phục tù nhân, trên mu bàn tay vẫn còn đâm kim truyền dịch.
La Cường nhìn thấy cục trưởng Thiệu nổi giận đùng đùng đi đến, đã hiểu người này đến đây là vì ai.
Thiệu Quốc Cương không nói một lời nào dư thừa, trực tiếp rút súng từ trong túi áo ra, họng súng lạnh như băng hướng vào đầu La Cường, mở chốt an toàn.
La Cường lẳng lặng nằm sấp, tay chân bị trói, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương.
Cảnh sát vũ trang trẻ nóng nảy, cầm súng lên, nói với hai người kia: “Ngài mau buông khẩu súng xuống, ngài không được làm như thế!”
Cục trưởng Thiệu: “Không phải chuyện của cậu, mau đi ra ngoài.”
Cảnh sát vũ trang trẻ nhìn ra cục trưởng Thiệu là một nhân vật có thân phận lớn, cũng không dám làm cứng, chỉ có thể nói: “Nếu ngài còn cố làm như vậy, tôi sẽ báo cáo cho lãnh đạo chúng tôi tới đây.”
Cục trưởng Thiệu đột nhiên tức giận, quay đầu mắng: “Tất cả mau cút đi hết cho tôi! Cậu có kêu trời gọi tên khốn nào đến cũng vô dụng, ông đây không cần viện kiểm soát phê chuẩn ban hành án tử hình gì đó, ngày hôm nay ông đây nhất định phải bắn nát đầu tên này!!!”
Khuôn mặt cảnh sát vũ trang trẻ còn non nớt, mắng không lại cục trưởng Thiệu thì chạy thật nhanh ra ngoài báo cáo cho lãnh đạo trung đội đến xử lý.
La Cường hừ lạnh nói: “Cục trưởng Thiệu, sao, chờ không được nữa à? Toà án còn chưa phán tôi chết, ông muốn giết chết tôi ở đây sao?”
Thiệu Quốc Cương kìm lại cảm xúc muốn bóp cò, lạnh giọng hỏi: “La lão nhị, tao hỏi mày, có phải chính mày làm con trai tao bị thương hay không?”

La Cường bình tĩnh nói: “Không phải.”
Ánh mắt Thiệu Quốc Cương sắc bén, trong cổ họng như bật ra lửa: “Tên khốn này…… Mày còn dám nói là mày không làm ư? Mày dám động vào ngón tay con trai tao nữa xem ……”
Người này nói xong quay họng súng lại, dùng đầu khẩu súng lục cứng rắn lạnh như băng đập mạnh vào đường khâu ở miệng vết thương trên vai La Cường, hung hăng đập mạnh vào!
La Cường nặng nề run lên một chút, cơ bắp bả vai kịch liệt run rẩy, gân xanh trên cổ trồi ra ngoài, cắn chặt một ngụm vào gối đầu.
Miệng vết thương lại một lần nữa bị xé rách, máu mang theo mủ chảy dọc theo họng súng, còn chảy xuống dọc theo cánh tay và xương sườn ……
Giọng Thiệu Quốc Cương nghẹn lại hỏi: “Có phải là do mày hay không?”
La Cường đau đến nỗi kịch liệt thở dốc, co giật, mắng: “Tôi đệt tám đời tổ tông nhà họ Thiệu ông…… Không phải tôi làm ……”
Ngoài miệng La Cường nói như vậy, kỳ thật trong lòng chỉ muốn nói, bố đây không có hứng thú với tám đời tổ tông nhà họ Thiệu các ông, bố đây chỉ cần con trai Tiểu Quân của ông.

Dù có quay đầu bố đây cũng chỉ muốn chịch con trai nhà ông, lật người lại mà chịch, con trai bảo bối nhà ông là người của La Cường tôi, tôi sẽ chống mắt mà xem một mồm ác miệng của ông sẽ cảm thấy thế nào!
Hốc mắt Thiệu Quốc Cương đỏ lên, trong đầu còn đọng lại một chút lý trí cuối cùng nói: “Nếu để ông đây điều tra ra được chuyện là do mày làm, hoặc là liên quan đến mày, nhất định tao sẽ tự tay bắn chết mày.”
Cục trưởng Thiệu còn nhớ rất rõ ràng, lúc trước La lão nhị uy hiếp ông đã nói, một ngày nào đó đừng để người của ông rơi vào tay tôi, lúc đó tôi nhất định sẽ làm nó sống không bằng chết……
Ông vội vã chạy từ trong thành phố đến Thanh Hà, trên đường đi trong đầu đều luẩn quẩn mấy câu này, ông cho rằng nhất định là La Cường hại Thiệu Quân.
La Cường hoàn toàn không e ngại đối diện với họng súng, ánh mắt khinh miệt: “Cục trưởng Thiệu, bố đây có thù oán với ông, nhưng tôi muốn phải trả thù họ Thiệu nhà ông, tôi nhất định sẽ đâm ông một phát…… nhưng tuyệt đối sẽ không tổn thương đến một đầu ngón tay của con trai ông, cậu ấy vô tội.”
Thiệu Quốc Cương bán tín bán nghi, chậm rãi buông khẩu súng xuống, đưa đôi tay và họng súng dính máu cắm vào túi áo khoác một lần nữa.
Sau một lúc lâu sau, Thiệu Quốc Cương nói: “La Cường, tuy rằng tôi và cậu không cùng một con đường, cậu là tội phạm, tôi bắt cậu, nhưng lúc trước ông đây đã từng khâm phục cậu vì cái tính dám làm dám chịu, coi trọng nghĩa khí giang hồ, tình nghĩa huynh đệ, đều rất đáng mặt đàn ông.”
“Nếu trong lòng cậu có oán hận, so đo với chuyện tôi đã bắt nhóm anh em của cậu trước kia, chờ sau này cậu ra khỏi tù, cứ tới tìm tôi mà tính sổ.

La lão nhị tôi nói cho cậu biết, cậu có thể đến tìm tôi, nhưng cậu …… không bao giờ được đụng đến con trai tôi.”
Mấy chữ cuối cùng là Thiệu Quốc Cương rít từ kẽ răng ra mà nói, đáy mắt đỏ bừng.
Ông biết La lão nhị lợi hại, nguyên nhân chính là vì ông hiểu, ông đã từng trải qua, nhưng một con sư tử dù có ra sao cũng phải liều mạng bảo vệ con của mình.
Khóe miệng La Cường co rút, trong lòng nói, ông cho rằng trên đời này chỉ có một mình ông là muốn che chở cho nhóc Thiệu Tam hay sao?
……
Cục trưởng Thiệu lạnh mặt quay đầu muốn rời đi, La Cường hơi giật mình, không cam lòng nhưng vẫn gọi người lại.
La Cường cười lạnh một tiếng: “Cục trưởng Thiệu, bố có nghe một chuyện từ trước đây, hình như con trai cưng của ông không hợp với ông lắm, hơn nữa còn có thù với ông.”
Mặt Thiệu Quốc Cương hơi biến sắc, đầy khó hiểu quay đầu lại.
La Cường tinh tế mà chợp mắt, nhìn kĩ sắc mặt cục trưởng Thiệu: “Tôi nghe nói mười mấy năm trước ở đầu ngõ nhỏ gần Tuyên Võ Môn, có một người tên là Tần Thành Giang, người đó đã bị bắn một phát chết ngay trên đường, chắc ông biết việc này đúng không?”
Tròng mắt Thiệu Quốc Cương co rút, mày nhăn chặt: “…… Cậu có ý gì? Sao cậu lại biết?”
La Cường: “Bố đây lăn lộn trên giang hồ, cái gì mà không biết?”
Thiệu Quốc Cương: “Cậu muốn nói về chuyện này là có ý gì?”
La Cường nhìn người này thật sâu: “Tôi nghe người lăn lộn trên giang hồ nói cả một ít hạt mè hạt thóc chuyện nhà ông, con trai ông vì chuyện này mà hận ông mấy năm……Ông không giải thích cho tên nhóc kia sao? Vẫn luôn để cậu ấy như vậy, để cậu ấy đau khổ hay sao?”
Khi đó Thiệu Quốc Cương còn không biết đã hiểu lầm vị ân nhân cứu mạng con trai ông, cũng không hiểu ra lời nói ám chỉ của La Cường, lại không tiện nói chuyện trong nhà với hắn.

Ông chỉ có thể kinh ngạc mà nhìn người nằm trên giường, trong lòng mơ hồ sinh ra một chút nghi ngờ, cuối cùng vội vàng rời đi.
La Cường từ từ nhắm mắt lại, để máu trên vai chậm rãi chảy ra đầm đìa.
Bây giờ Thiệu Quân chính là miếng thịt mềm nhất trong lòng hắn, là cả tính mạng của hắn.
Vì Thiệu Quân, hắn có thể hi sinh cả tính mạng này, quá khứ của hắn, tương lai sau này của hắn, cả cuộc đời này của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận