Tội Phạm


Thiệu Quân chạy bước nhỏ ở phía trước, y cũng hoàn toàn không biết một đường mình chạy như điên về phía trước đã chỉnh mũ hai lần, nắm lấy kéo thắt lưng lên ba lần, sờ soạng nút quần một lần…… tất cả những động tác nhỏ đó đều bị người phía sau không kiềm chế được mà lén lút rình lén.
Y vội vã đến nhà ăn lấy cơm, nếu đi chậm là thịt kho tàu sẽ không còn nữa.

Tuy nói Thiệu Tam Gia cũng không thiếu mấy miếng thịt heo kia nhưng bận làm việc giám sát phạm nhân ở nhà xưởng cả ngày thì đến buổi tối cũng chỉ có chút thịt này bồi bổ mà thôi.
Đi ngang qua tòa nhà văn phòng, y còn chạy vào đi tiểu một cái.
WC ở ngay lầu một, cái cửa kia chưa bao giờ đóng kín, chỉ nửa khép hở.

Phạm nhân và quản giáo toàn bộ khu nhà giam này đều là đàn ông, không có một người phụ nữ nào, WC cũng chỉ có WC nam, không có WC nữ.
Nhiều năm sinh hoạt ở nơi này, đã hoàn toàn không có tồn tại cấm kỵ hay tia lửa gì đó của hai giới tính như bên ngoài xã hội nữa rồi.

Cửa WC không kín, La Cường duỗi đầu từ trong lùm cây ra, tầm mắt như vùng đất bằng phẳng nối thẳng đến WC lầu một, thậm chí có thể theo khe cửa rộng hai cm nhìn thấy Thiệu Quân đưa lưng về phía hắn, duỗi tay mân mê, còn uốn éo cái hông để bản thân đứng thoải mái hơn, một bên thả gánh nặng sinh lý còn một bên nghiêng đầu nhìn.
Thiệu Quân nghiêng đầu nhìn tấm gương trên bồn rửa tay rồi ngẩng cái cổ lên 360 độ nghiêng qua nghiêng lại, giống như đang tự mình say mê thưởng thức cái cằm thon gầy anh tuấn được cạo sạch sẽ, còn cảm thấy bản thân mình rất đẹp trai nữa chứ.
Y đứng đó run run hông, còn hát bài ca mình yêu thích, run một cái, nhảy ra một câu.
“Không sao cả, nói nói nói…… Ai sẽ yêu ai, ai ai ai…… Không sao cả…… Ai làm ai hốc hác……”
La Cường trốn phía sau cái cây nhìn, ngay từ đầu đã ra sức nhịn cười, bản thân cười đến muốn tiểu ra.

Sau lại đột nhiên không cười, nhìn nhóc Thiệu Tam sửa sang lại lưng quần, bờ mông trong cái quần đồng phục căng ra rồi vểnh lên, hình dạng rất là tròn.
Thiệu Quân nhẹ nhàng xoắn eo nhỏ tiếp tục chạy, chạy chạy thì bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm, phía sau liên tục có tiếng tiếng bước chân sột sột soạt lén lút.
“Mẹ nó ai đó?” Thiệu Quân mắng một câu.
Có một bóng người đang chu mông trốn ở phía sau lùm cây.
Thiệu Quân híp mắt, nhãi con……
Lúc trước La Cường làm gì? Hắn trốn chạy theo dõi mục tiêu riêng biệt, cũng không đến mức xuẩn để Thiệu Quân lập tức phát giác ra được như vậy.

Nhưng mà có tên khốn kiếp lén lút đi phía sau hắn, đi đường còn lê dép tạo ra tiếng động, moá nó thật sự quá vướng víu rồi!
Nhím Gai cũng vì tò mò mà đi theo La Cường, cậu ta đặc biệt ngưỡng mộ đại ca mới nhậm chức này, dù sao cũng nghe danh khắp nơi nên muốn nhìn đại ca nhà cậu ta ra tay một trận, có giống trong truyền thuyết một chưởng đập chết người gì gì đó hay không.
Ngày đó, vì tò mò mà mém chút nữa đã hại chết một con nhím gai.
Thiệu Quân từng bước một đi tới bên này, giọng điệu không tốt: “Ai đó? Mau ra đây cho tôi!”
Y tưởng phạm nhân quấy rối, hoặc là ai đó đang làm chuyện không biết xấu hổ ở trong đó.

Trước kia cũng có người từng bị bắt gặp trong bụi cây nhỏ như vậy, là kiểu hai người đang cởi chuồng quấn lấy nhau ấy.
Trời chạng vạng sắp tối, Thiệu Quân lấy đèn pin ở ngay eo, từng bước một tiến vào, bỗng nhiên dưới lòng bàn chân vấp phải cái gì đó rồi té bổ nhào về phía trước!
Y gần như là ngã thẳng tắp lên một cái đệm thịt người, cúi đầu thì thấy thằng nhóc Nhím Gai đang nằm rạp trên mặt đất như một con heo chết, miệng lệch mắt nghiêng, rõ ràng là bị người ta đánh bất tỉnh.
Thiệu Quân bò lên, khóe mắt có gió lạnh đảo qua, một bàn tay đen xì hướng đánh xuống huyệt thái dương của y!
Thiệu Quân giật mình, lăn một vòng tại chỗ rồi ngửa mặt lấy khuỷu tay trái đỡ, cứng đối cứng ngăn một cú đó rồi ngay sau đó lập tức trở tay bắt chính xác huyệt đạo trên cổ tay, sau cùng dùng sức buộc nó về phía trước!
Thiệu Quân xoay đầu thì nhìn thấy người muốn bổ vào thái dương của y chính là La Cường.
La Cường chỉ là đùa giỡn, không muốn đánh thật.

Ở trong tù bị đè nén mấy tháng, khe hở xương cốt giống như bị ẩm mốc meo khiến tay ngứa, không có cơ hội vận động, tự nhiên lại muốn trêu đùa Thiệu Quân, cũng là hù người, muốn ra tay ‘’Chấn một chấn’’ xem tài nghệ của cảnh sát thế nào.
Thiệu Quân bóp huyệt trên tay rồi sau đó hung hăng lên gối ngay xương sườn của đối phương !
Cổ tay La Cường phải bị bắt, thân thể mất đi cân bằng nhào về phía Thiệu Quân, thật không ngờ được Thiệu Quân có thể đỡ được một cú vừa rồi.
Mắt nhìn thấy xương sườn vừa mới khỏi hẳn sắp hôn nhau với đầu gối của Thiệu Quân thì hắn ra một cú đánh vào trong đùi của Thiệu Quân!
“Mẹ kiếp!……” Thiệu Quân đau kêu.
Thiệu Quân cũng không muốn đánh thật, chỉ muốn nâng đầu gối đẩy La Cường ra, không ngờ La Cường lại ra tay ác như vậy, hoàn toàn không muốn chịu thiệt, một chiêu cũng không nhường?!
La Cường vì tránh một gối kia nên nện một cú vào trong xương sụn đùi trong của Thiệu Quân, đánh đến một bên thân thể của Thiệu Quân lập tức tê rần, cái này không phải là xài chiêu mờ ám sao……
Vốn nói là giỡn, làm bậy, lại giống như càng đánh càng nghiêm túc, hai bên hình như cũng không nghĩ đến, đối phương mẹ nó còn có thể ứng phó như vậy.
Trong vòng ba chiêu mà chưa ép được nhóc bánh bao ngã, La lão nhị còn có chút khó khăn trước mặt, nhóc con cậu còn có tài thật sự ư?
Thiệu Quân khóa cổ tay không thành thì đổi lại chiêu khóa chân, đánh hạ ba đường bắp chân của La Cường, Tam Gia muốn sửa chữa phạm nhân, đã từng có trận nào thất thủ chưa? 294 anh còn không phục à?
Hai người anh một chưởng, tôi một cước, có tiếng gió thổi xào xạc trong bụi cây xen lẫn tiếng xương thịt va chạm kịch liệt……
Lông mày La Cường khẽ run, gân xanh trên trán Thiệu Quân nhảy lên, đáy mắt hai người không hẹn mà cùng phát ra bóng loáng, từng lỗ chân lông toàn thân trồi lên hưng phấn không nói thành lời, nhiệt huyết ở đầu ngón tay nổi lên……
Sức La Cường mạnh, nắm đấm cứng, so về đua nắm đấm thì Thiệu Quân hoàn toàn không phải đối thủ.

Y hạ eo ngửa ra sau, linh hoạt mà né tránh một cú của La Cường, sau đó rút lui kéo dài khoảng cách một mét rồi đột nhiên đưa chân bổ từ trên cao xuống.
Đỉnh đầu La Cường có gió, móa……
Khi lăn lộn từ trường cảnh sát chính quy ra thì đều từng học mấy chiêu mấy thức bài bản, nếu không anh ở nơi tập hợp đủ loại người như thế này cũng sẽ không có cách nào lăn lộn, chỉ có thể bị người ta đè đầu bẹp dí dưới đất mà thôi.
Trước kia Thiệu Quân từng tập TaeKwonDo và môn tán thủ* ở trường cảnh sát mấy năm.
* môn tán thủ: Tán thủ (tiếng Trung: 散手, tiếng Anh: Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu)
Nam quyền Bắc cước( đá), cái y học là Bắc cước.


Năm đó vua tán thủ Liễu Hải Long người Sơn Đông hay dùng chiêu này, quét ngang các cao thủ, người giang hồ xưng là “Liễu đá chẻ”.
Thiệu Quân cũng có luyện một chiêu này, trên sân đấu luyện y chưa từng thua.

Nếu y là người có thể để người ta đập bẹp miếng dưa trước mặt thì thật đúng là y không dám lăn lộn ở nhà giam Thanh Hà này nữa.
Cú đá chẻ này nếu thật sự đánh trúng ngay đỉnh đầu La Cường thì hắn sẽ nằm trên mặt đất đến nửa giờ cũng không dậy nổi.
Đầu La Cường né qua, tránh được cái chân kia, không hề nghĩ ngợi cũng không thể lui mà trực tiếp đánh một cú vào đầu gối của Thiệu Quân!
Thiệu Quân “A” một tiếng, chân đột nhiên mất hết sức lực, cố gắng cũng không đứng được, nên cứ vậy mà ngã quỵ xuống đất.
La Cường né tránh được đầu, nhưng thân thể lại không trốn thoát nên vai phải bị trúng một đòn, xương bả vai giống như bị kim đâm rất đau, cứ thế bọc lấy thân thể Thiệu Quân ngã nhào vào bụi cây nhỏ……
“Mẹ kiếp!…… Anh…… anh……”
Cái chân sử dụng đá chẻ vô địch của Thiệu Tam Gia bị chuột rút, đau đến nói không nổi một câu lưu loát hoàn chỉnh.
“Có ai chơi như anh không hả!……”
Thiệu Quân tức giận đến hùng hùng hổ hổ, tên La Cường này quả thực là muốn chơi đến lưỡng bại câu thương luôn mà, cứ như vậy mà để bị thua thiệt thế sao? Anh vì không để một cái chân tự do phóng khoáng của Tam Gia đánh xuống mà lấy bả vai ra đỡ đạn khiến tôi bị bong gân như thế, anh mẹ nó ra tay cũng quá nham hiểm rồi, người này xấu xa quá, anh đánh vậy mà coi được sao!
Hai người lăn hai ba vòng phân cao thấp, La Cường vững chắc mà đè Thiệu Quân ở dưới thân, dựa vào ưu thế trọng lượng cơ thể cực lớn, gần như sắp ấn người xuống đất luôn rồi.
“Cảnh sát Thiệu, có phục hay không?”
La Cường cười lạnh, trong lòng đắc ý.
“Bày đặt làm màu, ngu xuẩn……”
Giọng nói La Cường mang theo ba phần cười nhạo, bảy phần đại ca chỉ dạy đàn em: “Đánh nhau thì đánh nhau, còn mẹ nó ra vẻ.

Bố nói cho cậu biết, ngoại hình có đẹp hay không thì một chiêu của tôi cũng có thể làm cho cậu gục xuống rồi!”
Nếu đây là biểu diễn trên sân khấu, Thiệu Tam Gia có thể khiến mình trông thật đẹp trai.
Nhưng lần này là ngầm đánh thật, danh môn chính phái vĩnh viễn đánh không lại ác nam yêu nữ của Ma giáo, tiểu thuyết đều viết như vậy cả.
Thiệu Quân ra quyền vung chân đều có chiêu có thức có bài bản, vừa nhìn là biết từng luyện qua chuyên nghiệp nhưng La Cường không học, cũng chưa từng luyện.

Trời sinh La Cường đã biết đánh nhau, lúc trước khi vóc dáng còn cao chưa đến 28 tấc, thời còn đạp xe đạp thì đã cùng mấy đứa trẻ trong ngõ nhỏ kéo bè kéo lũ đánh nhau, tất cả đều dựa vào nắm đấm đánh từ bốn ngõ nhỏ ra tám ngõ lớn.
La Cường ra tay vô chiêu vô thức, đều là chiêu lỗ mãng.

Hai đám người mặt đối mặt cầm dao chém chém thì cần yêu cầu chiêu thức cái gì chứ? Có khi mày vừa mở đầu chiêu thức thì đã bị người ta chém cho một đao nằm sấp xuống luôn rồi.

Thiệu Quân bị ấn ở trên mặt đất, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, hai hàng lông mày nhíu chặt, khóe miệng len lén nhe răng, đau quá.
Có mấy cái lá đâm vào trong tóc y, khuôn mặt tuấn tú cũng bị dính chút bùn rễ cỏ.
La Cường ghé vào trên người người này, theo bản năng mà đưa tay vuốt vuốt tóc Thiệu Quân rồi lấy từ bên trong ra từng cái lá một.
Khi đó chính bản thân La lão nhị cũng chưa hiểu rõ, ngoại trừ thỉnh thoảng mềm lòng hay ôm chầm xoa nắn hai cái với em trai ruột La Chiến thì có khi nào mà làm mấy chuyện nhảm nhí như vén tóc bắt chí cho người ta thế này?……
Thời gian hai người đánh nhau so chiêu tiếng động phát ra cũng không nhỏ, nhất định có người nghe thấy.
Điền Chính Nghĩa đi qua từ nơi không xa, nghểnh cổ hỏi một câu: “Ai đó?”
Tối lửa tắt đèn, trong bụi cây nhỏ bỗng nhiên không còn tiếng động , không còn một chút âm thanh nào.
Điền Chính Nghĩa thò đầu nhìn hỏi: “Thiệu Tam Gia?”
Phía sau bụi cây truyền đến tiếng của Thiệu Quân: “Tôi!”
Điền Chính Nghĩa: “Cậu ở trong đó làm gì?”
Thiệu Quân: “Cái muỗng cơm tôi bị rớt trong hố cây, tôi đang tìm cái muỗng của tôi!”
Đội trưởng Điền chậm rãi đi xa, hai vị ông lớn còn đang tiếp tục phân cao thấp ở trong hố cây.
Cánh tay hai người quấn vào một chỗ, vặn chặt lấy, Thiệu Quân giãy giụa, La Cường đè nặng y.

Áo sơmi đồng phục của Thiệu Quân cũng đã bung ra khỏi lưng quần, lộ ra một khúc bụng nhỏ, quần dài rộng rãi buông lơi ở trên hông……
Khi đó là mùa thu, mọi người đều còn mặc quần đơn, quần đồng phục cánh sát rất mỏng, quần đồng phục tù nhân cũng không quá dày.
Hông dán hông, cứ cọ cọ như vậy thì khó tránh khỏi không có động tĩnh.

La Cường ý thức được trước nên cúi đầu nhìn ngay.
Móa, La Cường lẩm bẩm một câu, cảm thấy hình như mình đang cứng.
“Điện thoại di động” của bố thật sự biến thành “Cục gạch” rồi!
Hai người chỉ sửng sốt một giây đồng hồ, La Cường đột nhiên nghi ngờ mà giương mắt nhìn chằm chằm Thiệu Quân, ở vị trí cách nhau hai lớp quần áo thịt dán sát thịt, không giống nhau……
Sắc mặt Thiệu Quân tức khắc cũng thay đổi.
Bởi vì y cũng có phản ứng.
La Cường đè y, cảm giác này vừa nặng trĩu vừa áp bức, rất ngột ngạt khó tả, không thể hiểu được làm y bỗng nhiên nổi phản ứng, thật sự đã cứng lên.
“Anh còn làm gì nữa, cút ra cho tôi.”
Thiệu Quân đột nhiên thẹn quá thành giận, đẩy mạnh La Cường ra, đưa tay nới lỏng dây lưng ra hai nút, che dấu đi bứt rứt và khô nóng ở phía dưới.
Y thở hổn hển, tránh đi tầm mắt La Cường, nhưng mà quần quá mỏng, càng muốn che đậy lại càng nổi lên.

Thứ tình dục khi muốn xúc động thì chính là như vậy, lúc bạn muốn để nó thể hiện vinh quang cho mình, thường xuyên nhấc lên để làm cho các cô gái thẹn thùng thì nó lại như không có năng lực khiến cho người ta phải xấu hổ, nhưng thời điểm bạn không cần đến nó, nó có thể làm cho bạn lăn qua lộn lại như đang nằm trên cái nồi hầm bứt rứt khô nóng khó chịu, lúc này từ ngực sẽ cháy tới bụng nhỏ xen lẫn tiếng thở dốc và ướt cả người mồ hôi, không biết xấu hổ mà ngẩng thẳng đầu hướng lên trời!
La Cường chậm rãi lăn đến một bên.

Thiệu Quân trở mình nhanh chóng đứng lên, lôi kéo vạt áo sơmi che phía dưới lại, nóng lòng không thể túm áo sơmi này thành luôn cái váy.

La Cường ngồi dưới đất, ngửa mặt nhìn người, biểu cảm nghiền ngẫm: “ Cậu…..?”
Thiệu Quân trừng mắt liếc người này một cái: “Tôi làm sao?”
Khóe miệng La Cường nhếch lên tia cười chế nhạo: “Nghẹn lửa à? Chắc trong nhà giam khó khăn lắm nhỉ?”
Thiệu Quân lẩm bẩm nói: “Tôi nghẹn cái gì chứ? Cũng không phải tôi không ra được, tôi muốn ra ngoài làm gì mà chẳng được?”
La Cường không nghe theo cũng không buông tha: “Vậy còn có thể cứng như vậy à? Nghẹn mấy tháng nghẹn đến điên rồi ư?”
Thiệu Quân gấp đến độ giải thích: “Có anh nghẹn phát điên thì có? Điên cái gì chứ?…… Hai ngày trước ăn nhiều thịt dê, anh muốn điên thì tìm người trong lớp anh điên đi!”
Lời nói La Cường có ẩn ý: “Cậu không phải……”
Miệng Thiệu Quân rất cứng: “Tôi là cái gì?…… Anh có ý gì?”
Khóe miệng La Cường lộ ra vẻ tìm tòi nghiên cứu, không có vạch trần.
Mối quan hệ hai người còn chưa đến mức thân thiết, nếu La Cường nói thêm nữa thì sẽ làm tổn thương đến mặt mũi Thiệu Tam bánh bao, da mặt nhóc cảnh sát này còn rất non.
Mắt hắn điềm nhiên như không lại nhìn lướt qua đũng quần Thiệu Quân, nhóc con xấu xa, đúng là tuổi trẻ có sức lửa cường tráng thật, nói cứng là cứng ngay, cứ như bên trong có lò xo, y như đạn đã lên nòng ‘’Phằng ‘’ một tiếng là bắn vọt ra ngay……
“Nhìn tay không lớn mà trym chóc cũng không nhỏ nhỉ.”
La Cường ngồi dưới đất, lười biếng mà nhìn người, nhịn không được nói.
“……”
Mắt Thiệu Quân trừng người, nghĩ thầm anh đang khen tôi hay chửi tôi đó: “Anh cho rằng anh thật sự là điện thoại di động kiểu cũ năm 90 à ?!”
La Cường lấy tay lau mặt một cái, nở nụ cười, đường vân trên khuôn mặt nhăn lại theo nụ cười, trông rất xấu xa.
La Cường thấp giọng nói: “Cảnh sát Thiệu, vừa rồi đùa giỡn thôi, đừng để ý.”
Lỗ tai Thiệu Quân có chút đỏ, nói giỡn với phạm nhân cũng không vượt quá giới hạn như vậy, đã thế còn so ‘’trym’’ với La Cường, cho nên với da mặt còn non nước nửa vời ấy, y đã quay đầu bỏ chạy đi ngay.
Buổi tối ngày đó đến nhà ăn ăn cơm, Thiệu Tam Gia và La lão nhị cùng nhau đến trễ, khi đồ ăn trong thau lớn đều đã thấy đáy thì lúc này cả hai mới lắc lư tiến vào.
Thiệu Quân đi vào trong phòng bếp, tìm được thịt kho tàu từ quản giáo bếp nhỏ để ăn.
La Cường là phạm nhân, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa sổ nhỏ, nhìn nửa muỗng canh cải trắng trong chén.
La Cường chỉ vào cái bảng đen, vẻ mặt căm giận: “Trên này viết ‘ Cải trắng thịt viên ’, thịt viên của bố đâu?…… Thịt viên đó!!!”
Hiện tại tình thế giai cấp khác biệt, phạm nhân phụ trách múc cơm cũng không dám làm mất lòng La lão nhị, nhanh chóng lấy cái muôi cơm chỉ thẳng vào đám đông nghịt người trong phòng ăn: “Lão Nhị, ngài…thịt viên của ngài đều ở trong phần cơm của bọn họ hết rồi!”
La Cường cách cửa sổ đang đỏ mắt chờ mong kêu một câu với Thiệu Quân: “Cảnh sát Thiệu, cho một muỗng thịt đi, được không?”
Thiệu Quân cũng không quay đầu lại: “Anh còn muốn ăn thịt?…… Canh cải trắng dập lửa đó!”
La Cường ăn đã đời canh cải trắng rồi trở về, trong bụng cứ như chứa một cái nồi nước, từ khi vào nhà giam cho đến nay mới cảm thấy có chút nghẹn, trong người không hiểu tại sao nóng đến phát sợ luôn.
Chẳng lẽ thật sự là do mấy ngày hôm trước ăn thịt dê ư? Dương khí dâng lên rồi nhóm lửa ở trong người, dưới thân phình to ra.
Hắn nằm giường cách vách của đại ca, Nhím Gai xui xẻo thì đang nằm úp trên giường, cơm chiều nay đến canh cải trắng cũng chưa được ăn.
Bạn cùng phòng khó hiểu, hỏi: “Nhím Gai, vừa nãy mày làm gì thế? Sao lúc cơm chiều không nhìn thấy mày?”
Nhím Gai chậm rãi nhô đầu từ trên giường ra, xoa xoa chỗ đau đớn lâm râm phía sau cổ: “Cơm tối…… Cơm tối tao đâu?!”
Cậu ta nhớ mình lén lút luồn vào trong khu rừng nhỏ để theo dõi đại ca, sau đầu tự nhiên có một luồng gió, một cú đen như mực cứng rắn bổ xuống khiến cậu ta hôn mê, sau đó thì không còn biết gì nữa……
Đương nhiên, mấy năm sau đó, Nhím Gai nghe nói, hai vị ông lớn trâu bò công tử Thiệu Tam và cậu ba nhà họ La đều đã từng nhận một cú sét đánh gió xoáy ‘’yêu thương’’ này của La Cường, không phải người thân cận thì không có đãi ngộ này đâu, cho nên thằng nhãi này tức khắc cảm thấy bản thân mình năm đó thật sự là được lời to rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận