Tội Phạm


Mùa thu tháng 10, bầu trời trong xanh giống như cái vỏ trứng mờ ảo, bao phủ nhà xưởng màu trắng ở vùng hoang vu ngoài thành phố này.
Những biểu ngữ chào mừng các vị lãnh đạo được treo ở trước cửa nhà giam, khắp khu sinh hoạt và khu nhà xưởng cũng đều có treo “Chào mừng Quốc Khánh, cảm ơn chính phủ cảm ơn xã hội”, “Nghiêm túc học tập, nỗ lực cải tạo để làm người một lần nữa” linh tinh này kia……
Ngày đó, toàn thể mấy trăm tù nhân đứng trên sân thể thao lớn, xếp thành hàng ngay ngắn trật tự, cử hành nghi thức hát quốc ca.
Cũng là ngày đó, đại đội số một vinh dự lấy tư cách đại diện cho nhà giam số 3, diễn tập hành quân và thể thao quân sự trước mặt lãnh đạo.
Từ trước tới nay, chưa bao giờ Thiệu Quân căng thẳng như ngày hôm đó.

Mấy lãnh đạo của Cục Quản lý Nhà tù thuộc Bộ Tư pháp ngồi ở phía trên, gần như đại đa số cấp bậc đều không cao hơn ba của y, càng không bằng được ông ngoại y năm đó —— thế mà y lại rất căng thẳng.
Y đứng đầu hàng của đại đội một để chỉ huy đội ngũ, y nghiêng đầu nhìn đến một vị trí cách đó một bước xa, chính là chỗ La Cường đang đứng.
Ngày đó suy nghĩ của Thiệu Quân vẫn luôn lung tung rối loạn, với tính tình của La Cường thì không đáng tin cho lắm, sớm hay muộn La Cường cũng sẽ nổi khùng, người này có thể chịu đựng đứng hát quốc ca mấy phút thì sau đó ai mà biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Trong đầu y hiện lên vô số tình huống, tình huống một là ngay lúc y hô toàn đội điểm số thì La Cường sẽ lên giọng chửi đổng, tình huống hai là hắn sẽ nhấc chân đá bay chậu hoa cúc lên trên chỗ lãnh đạo đang ngồi, thậm chí có thể ngay lúc biểu diễn thể thao quân sự hắn sẽ túm cổ áo người phía sau lên rồi vật xuống, sau đó trong đội ngũ sẽ lộn xộn đánh nhau thành một đống đến kêu cha gọi mẹ….
Thế mà ngày đó La Cường lại rất yên tĩnh, đặc biệt nghiêm túc.
Khóe mắt Thiệu Quân liếc nhìn mặt La Cường vô số lần.

La Cường đứng ở đầu hàng lớp số 7, biểu cảm hô khẩu lệnh rất nghiêm túc, giọng khi điểm số cũng rất lớn, rống đến nỗi mấy thằng nhóc con lớp số 7 cũng căng thẳng, bộ ngực ưỡn đến cứng đờ, không hô sai một số nào, đến một bước chân cũng không sai, bước là bước, nghiêm là nghiêm, từng động tác thể thao rất ra sức cho hợp với tiêu chuẩn.
Cũng bởi vì mấy nhóc con lớp số 7 mới thay lớp trưởng mới, đang trong thời kỳ nơm nớp lo sợ để thích ứng, thằng nào cũng sợ 294 nên làm sao mà không biểu hiện tốt chứ? Ai mà dám đụng vào cọng lông nào trên người hắn?
Trước đó La Cường đã nói vài lời với mấy tên lâu la dưới trướng mình: “Mọi người cũng biết, từ nay về sau, tôi là lão đại của lớp này.

Không cần biết trước kia các người có vừa mắt tôi hay không, chỉ cần một ngày các người còn ở lớp này thì phải nghe tôi nói, tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Vui thì kêu tôi một tiếng lão đại, bố đây sẽ vui vẻ coi các người là anh em.”
“Những chuyện tệ hại xảy ra trước kia, cứ cho qua đi, tôi không thấy cũng không quan tâm.

Từ giờ trở đi, mọi người ở trong cùng một phòng giam là anh em, đừng làm cho người ngoài chỉ sợ mà không có nể với lớp số 7 chúng ta, chẳng lẽ lớp chúng ta không thể nhận những giấy khen này ưu tú này mà lớp chúng ta chỉ có thể mang tiếng xấu để bị xử phạt thôi sao? Đừng có để người khác xem thường.”
“Sắp đến hội diễn Quốc Khánh, có thể diễn tốt được hay không!” La Cường rống lên .
“Có thể diễn tốt!!!!!” Đám nhóc con lớp số 7 ra sức gật đầu, vô cùng căng thẳng đến nỗi hai chân đều run rẩy không ngừng.
Ngày hội diễn Quốc Khánh đó, đại đội một biểu hiện xuất sắc, cuối cùng được đánh giá là đội ưu tú nhất trong khu nhà giam.
Bên trên đến thị sát rất vừa lòng làm phía dưới cũng thả lỏng được một hơi.


Sau khi trưởng nhà tù tổng kết còn cố ý nói ra một câu, “Đội nào đó, lớp nào đó, ngày thường hết đánh nhau lại ồn ào, phụ trách quản lý phải tương đối có “cá tính” thì mới được, đúng không? Nhưng mà ở thời khắc mấu chốt, biểu hiện ra được tinh thần chủ nghĩa tập thể cao độ và tổ chức tính kỷ luật tốt đẹp , bởi vậy vẫn rất đáng giá khen ngợi, ví như, lớp số 7 của đại đội một kia, không sai, chính là lớp số 7 đó……”
Blah blah blah……
La Cường ngồi xổm phía dưới, lẳng lặng ngồi im, không tập trung mà nghe trưởng nhà giam nói, ánh mắt ngó nhóc Thiệu Tam đứng cách đó không xa.
Một bàn tay Thiệu Quân để ở sau lưng, một cái tay khác lén lút để ngang bên túi quần đưa một ngón cái lên với La Cường, tỏ vẻ Tam Gia tôi rất hài lòng.
La Cường duỗi tay sờ sờ vào cái bộ đầu như cái muôi của mình, nháy mắt với Thiệu Quân một cái.
Lần này La Cường đã ra sức khiến Thiệu Tam Gia nở mày nở mặt rồi.
La Cường nhìn đểu mấy người lãnh đạo ở trên sân khấu hội nghị, những người đó là ai chứ? Một đám “Anh em họ’, từng người đều ưỡn cái bụng to phình, lưng quần thì căng đến sắp đứt luôn rồi, bày đặt đeo kính đen lớn, đeo đồng hồ hàng hiệu ở cổ tay, ngồi ở trên đó chỉ chỉ trỏ trỏ rồi lâu lâu vỗ hai ba cái cho có lệ…… nhìn mấy người đó mẹ nó khốn kiếp quá rồi đấy.

La Cường biểu hiện đàng hoàng cũng chẳng phải là để mấy người này xem.
Chính xác thì hắn vì Thiệu Quân.

Một trận trị Trịnh Khắc Thịnh vừa rồi đã làm cảnh sát Thiệu bị phê bình, còn phải chịu tiếng oan nên trong lòng La Cường có chút băn khoăn.
Hắn không phải là loại người biết mang ơn người ta.

Hoàn toàn ngược lại, La Cường lăn lộn nói nghĩa khí, có ơn phải báo, lấy đức trả ơn, lấy oán trả oán, anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng.
Ngay thời điểm La Cường khó khăn nhất, Thiệu Quân đã cho hắn hai cái bánh bao, mua đồ cho hắn ăn, cứu vớt hắn ra khỏi lồng sắt nhỏ rồi đưa đến bệnh viện điều trị vết thương, chuyển hắn đến phòng giam khác, còn trêu chọc tán dóc nói chuyện cho hắn đỡ buồn……
Thiệu Quân ngăn trưởng nhà tù điều cảnh sát hình sự đến rồi để chuyện lão Thịnh bị đứt cánh tay tạm thời cho qua.

Không bắt được thủ phạm, quản giáo đang trực sẽ gánh hết trách nhiệm sơ suất quản lý, khi đó Thiệu Quân nói, “Tôi sẽ gánh trách nhiệm”.
Thiệu Quân còn để hắn làm lão đại lớp số 7, không ngấm ngầm mưu tính hắn, hành hạ hắn.
Từng chút từng chút một này, La Cường đều ghi nhớ trong lòng.
Loại người như La Cường, suy cho cùng cũng “Hẹp hòi” lắm, hoàn toàn không để mình thiệt thòi.

Hắn sẽ không tùy tiện mà đối tốt với một người, muốn hắn thật lòng đối với một người thì nhất định là người đó đã từng đối tốt với hắn mới được.
La Cường không ngờ chuyện này còn ở phía sau nữa.
Ngày đó khu nhà giam số 3 tổng kết đại hội xong, các phạm nhân từ sân trống không đứng lên, ngồi xổm tê mỏi chân, đứng xếp hàng trở về.
Mỗi một đại đội đều có một phòng nhỏ dùng để sinh hoạt , mỗi đêm mọi người sẽ ngồi ở cùng nhau xem 《 Bản Tin Thời Sự 》và tiết mục giải trí.
MC đọc xong “Cảm ơn đã xem” thì trên TV bắt đầu chiếu dự báo thời tiết, Thiệu Quân bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì nên bật nhỏ âm thanh của TV.
“Quán quân hôm nay của [ Đại lộ ngôi sao] ,, là……! Quản giáo Thiệu!……”

Mắt Nhím Gai trông mong mà kêu rên.

Cậu ta cho rằng hôm nay quản giáo không cho cậu ta xem tiết mục, mỗi cuối tuần chỉ có một cái hoạt động giải trí này thôi.
Thiệu Quân chỉ tay một cái: “Im cái miệng cậu trước đi, có tiết mục cho cậu xem đây này.”
Thiệu Quân rất nghiêm túc , chắp tay sau lưng: “Tôi muốn nói một chút với mọi người, lúc biểu diễn Quốc Khánh, biểu hiện của tập thể đại đội chúng ta rất xuất sắc, còn lấy được bằng khen vinh dự, khen ngợi một cái nào, vỗ tay….bốp bốp bốp bốp!”
Người dưới quyền vỗ tay bùm bùm, đều rất vui vẻ, Thiệu Quân lại nói: “Mỗi người trong các lớp đều không phải xe tuột xích, đều rất cố gắng tranh đua! Tôi cũng có phần thưởng, trước tiên tiền thưởng tháng này đã tiêu hao quá mức rồi, cho nên ngày mai tôi sẽ tự bỏ tiền túi, mua cho mọi người một bữa thịt dê, được không nào?!”
Người dưới quyền lúc này muốn điên lên luôn rồi.
Thịt dê á! Trong nhà tù làm gì có thịt dê, ăn tết cũng không thể có đâu!
Không phải bởi vì thịt dê đắt, cũng không chỉ là vấn đề phí tổn, mà là loại thịt dê này, nói trắng ra là thịt dê tính nóng thuộc hỏa, tráng dương.

Trong nhà giam vốn dĩ đã sinh hoạt kham khổ, một đám đàn ông ở chung một chỗ làm gì có thể tìm ra được đàn bà, ngày thường khi bản thân bị nóng xoa xoa mấy cái cũng không thể làm cho hết nóng được, nếu mà ăn thịt dê chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa hay sao!
Cho nên nhà ăn mới cho bọn họ ăn thanh đạm mát gan như bí đao, củ cải, cải trắng……
Nhưng mà đàn ông phương Bắc ai mà không thích ăn thịt dê chứ? Đều thèm.
La Cường cũng muốn ăn, chép chép miệng, bỗng nhiên liền nhớ tới nồi lẩu dê mà thằng ba nhà hắn làm……
Lúc này lại nghe thấy Thiệu Quân kêu tên từng người một.
“Lần này mấy lớp trưởng đều có công dẫn đội, điểm danh khen ngợi một chút ha! Vương Lão Nhạc lớp số 1, Trần Chí Bằng lớp số 2, Lại Hồng Binh lớp số 3…… La Cường lớp số 7.”
Ngày thường Thiệu Tam Gia nói chuyện bằng giọng địa phương, giọng Bắc Kinh pha lẫn một chút âm sắc của đại viện quân khu(1).
(1)Trong ngữ cảnh đặc thù của Trung Quốc, “Đại viện” dùng để chỉ khu quân sự hoặc trụ sở của các cơ quan nhà nước (chủ yếu tập trung ở Bắc Kinh), xuất hiện sau khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thành lập.
La Cường chợt nghe thấy tên của mình, sửng sốt hai giây thì mới phản ứng lại.
Sở dĩ hắn sững sờ cũng bởi vì hắn đi vào nhà tù Thanh Hà hơn bốn tháng, đây là lần đầu tiên có người gọi tên của hắn rành mạch rõ ràng như thế.
Thật ra hắn đã quen người khác gọi mình là Chu Kiến Minh, tuy rằng rất khó chịu nhưng tất cả mọi người đều gọi hắn như vậy, hắn cũng không có cách nào, cũng chẳng thể lấp hơn mấy trăm một ngàn miệng người ta lại.
Hắn cũng không thể túm lấy cổ áo người khác giải thích, tên thật của bố mày là tên gì.
Giải thích cũng vô dụng thôi.

Mày nói mày tên La Cường, La Cường là ai hả? Mày có hồ sơ sao, mày có thẻ căn cước à? Hiện tại mày chỉ là tội phạm đầu trọc mặc áo tù mà thôi, mày lấy cái gì chứng minh mày chính là La Cường tiếng tăm lừng lẫy khiến cho hắc bạch lưỡng đạo giang hồ khắp nơi phải e sợ của năm đó?…… Mày dám giả mạo La Cường sao?!
Cho nên La Cường không ngờ, Thiệu Quân sẽ kêu tên thật của hắn.
La Cường nhìn Thiệu Quân.


Hai người nhìn vào mắt nhau, hắn đã hiểu rõ, là nhóc bánh bao cố ý kêu tên hắn.
Thiệu Quân nói thêm một câu với một đám quần chúng chưa hiểu tình hình gì: “Người của trước kia, phạm tội gì đó, đó là sai lầm, hôm nay mượn cơ hội này nói lại một cái tên.

La Cường, hiện tại là lớp trưởng lớp số 7 của các anh.”
Mọi người trong phòng đồng thời quay đầu lại nhìn La Cường, theo sau giống như ong vỡ tổ vậy.
“Thì ra anh ta không phải tội phạm hiếp dâm?”
“Tao sớm nhìn ra anh ta không phải rồi, tao đã nói mà, tụi bây chỉ lo chọc anh ta thôi!”
“Ai nói anh ấy đúng rồi? Là mày nói! Mày đó mã hậu pháo(2) quá đi, rõ ràng lúc đó mày cũng nói vậy mà!”
(2) mã hậu pháo: ví như hành đồng không kịp thời, không giúp ích gì được.
“Móa nó…… Người này thật đúng là La Cường hả?”
“Tôi từng nghe nói đến La Cường, hắn ta rất nổi tiếng ở Tam Lý Truân, hoàn toàn không phải như thế này đâu! Chiều cao hình như cao đến hai mét, cao y như tháp sắt vậy, hai cánh tay có thể bẻ cong luôn ống thép, có thể bóp chết người bằng một tay, một khi vung cây ống tuýp lên là người đó sẽ bị tàn phế, lấy một địch tám chưa từng gặp được đối thủ!”
“Người này nhất định không phải La Cường, không thể nào đâu! La lão nhị sao có thể bị nhốt chung với chúng ta ?…… Thời gian kế tiếp chúng ta phải làm sao đây!”
Blah blah blah……
La Cường yên lặng che lại nửa bên mặt, nghe một đám nhóc con đang tám chuyện giang hồ không đáng tin một chút nào, nói tới nói lui đều là nói về mình, trên mặt lúc này cũng không dễ chịu cho lắm……
Sau trận này còn có thể dễ chịu ở đây không?
Đám người lớp số 7 cũng muốn òa khóc.
Nhím Gai nói: “La….

La….La…La lão nhị, năm đó tao đã từng nhìn gặp lớp trưởng rồi!”
Đôi mắt Hồ Nham đứng thẳng: “Mày từng gặp? Ở đâu?”
Nhím Gai nói: “Năm đó đại ca tao từng hẹn La lão nhị quyết đấu ở cổng Kiến Quốc Môn, đường Nhã Bảo, tao cũng đi theo nữa! Chúng tao đi mấy chục người!”
Hồ Nham và Thuận Tử vội hỏi: “Sau đó thì sao? Hai bên đánh nhau hả?”
Nhím Gai liếc mắt bạn tù một cái, hạ giọng nói: “Đánh cái rắm, thật sự mà đánh thì tao còn mạng để kể chuyện xưa cho tụi bây nghe sao?…… Tao cách xa xa hơn ba mươi mét nhìn La lão nhị một cái, sau đó, tụi tao dẫn theo mọi người bỏ chạy……”
Hồ Nham đặc biệt hâm mộ hỏi: “Vậy anh ấy, khi đó anh ấy cũng giống hiện giờ hả?”
Nhím Gai nói: “Cách hơn ba mươi mét đó, tao cũng chưa thấy rõ ràng người này rốt cuộc có hình dáng gì, tao chỉ nhìn thấy mang kính râm, đầu tóc ngắn ngủn, mặc một bộ tây trang màu đen, bước xuống từ một chiếc xe cũng màu đen nốt, trong tay xách một cây ống thép, sau đó tao liền kêu đám người nhanh chân chạy…… Với lại, không phải hiện tại chúng ta đã thấy chính chủ rồi sao!”
Lúc này Thuận Tử lầm bầm lầu bầu: “Thế anh ta không phải là loại người làm hại mấy đứa trẻ…… trước kia chúng ta hiểu lầm người ta sao? Đánh lầm à?”
Hồ Nham đánh cánh tay Thuận Tử một chút, oán trách nói: “Tao đã sớm nói với tụi bây rồi, không phải! Tao nói tụi bây nhìn kỹ đi, tụi bây còn cố làm bậy!”
La Cường hoàn toàn không ngờ, Thiệu Quân sẽ ở thời điểm như vậy, dùng cách này để giúp hắn khôi phục thân phận thật, trả lại cho hắn cái tên thật của mình.
Thiệu Quân liếc mắt, còn lộ ra một tia rất đắc ý, dùng khẩu hình nói một câu: Tôi điều tra được đó! Thế nào nè!
Biểu cảm đó giống như đứa trẻ lập công làm được một việc tốt, rất vui vẻ.
La Cường nhìn Thiệu Quân, ánh mắt đan xen, năm vị lẫn lộn ở trong lòng .
Thiệu Quân còn chưa nói xong.
“Còn có, trong hội diễn Quốc Khánh lần này, mỗi người được giảm hình phạt toàn bộ trong lớp được khen thưởng 50 điểm; lớp trưởng các lớp quản lý có công, mỗi người được 100 điểm!”

Các phạm nhân òa khóc vỗ tay, nhìn Thiệu Tam Gia viết điểm khen thưởng lên trên bảng đen trong phòng sinh hoạt.
Khóe mắt Thiệu Quân cố ý ngó La Cường, thong thả ung dung nói, về sau mỗi điểm chấm công cuối tuần đều sẽ do lớp trưởng quản lý nên đều sẽ được viết lên trên bảng đen cho mọi người cùng xem.
Quản lý nội bộ các lớp, hành vi thường ngày, biểu hiện công tác sinh hoạt, không chỉ có liên quan đến điểm của mỗi người, cũng móc nối với điểm của lớp trưởng.

Đám nhóc con trong phòng giam gây sự thì lớp trưởng cũng sẽ bị trừ điểm liên quan.
Mắt La Cường chậm rãi nheo lại rồi bĩu môi với Thiệu Quân.

Hắn xem như đã hiểu, Tam bánh bao đang cố nhắm đến lớp số 7 của hắn, nhất định là cố ý.
Lớp trưởng dễ làm như vậy sao? La lão nhị, anh cho rằng có thể dễ dàng làm lão đại lớp số 7, muốn làm xằng hay làm bậy gì cũng được ư? Không có chuyện đó đâu.
Tấm bản màu đen được treo dưới mí mắt mọi người, mỗi cái tên của lớp trưởng đều được viết trên đó, lúc này đã viết tên họ hai chữ “La Cường” thật rồi! Ai có thể gánh tội thay chịu xử phạt chứ, lớp có điểm thấp nhất sẽ mất mặt xấu hổ, anh có thể để người ta chê cười người dưới quyền anh không có tố chất sao?
Mắt La Cường trợn trắng, con bà nó, năm đó bố lăn lộn từng cái địa bàn một từ đông sang tây Hoàng Thành cho đến Triều Dương, địa vị giang hồ của bố lan rộng khắp bốn phía Bắc Kinh, có cả mấy ngàn thuộc hạ, bây giờ lại có người treo tên lão đại lên bảng đen để chấm điểm chúng tôi sao? Từ trước đến này bố chưa từng chơi cái trò này!
Lăn lộn trong cái lớp số 7 chỉ bé như cái lỗ mũi, người dưới quyền chỉ có bảy tám đứa, nhóc bánh bao vậy mà còn vẽ ra như thế, cho tôi gánh phân sao?
Trong lòng La Cường chính là mùi vị đó, giống như con sư tử bị người ta buộc vào sợi dây xích, cứ như một con chó chăn cừu đang vẫy đuôi vây quanh một đám dê con ngốc.

Mà một đầu khác của dây xích cổ lại là ở trong tay Thiệu Tam bánh bao mới đau chứ……
Xong việc, Thiệu Quân gọi điện thoại cho Thiệu Quốc Cương nói chuyện này.
Thiệu Quốc Cương lắc đầu: “Con thật ngây thơ.”
Thiệu Quân nói: “Con ngây thơ? Con cảm thấy cách làm của ba mới ngây thơ đó.”
Thiệu Quốc Cương quát lớn: “Con biết cái gì? Con nghĩa khí với mình con thôi, con còn đi nói nghĩa khí với phạm nhân đó làm cái gì?”
Thiệu Quân nói: “Con hiểu, ba sợ La Cường tiếp tục tổ chức phi pháp làm xã hội đen ở trong nhà giam, xúi giục người ta làm loạn, cho nên mới dùng cái cách này ép anh ta‘ Mai danh ẩn tích ’, vĩnh viễn không có ngày nổi lên, đúng không ? Ba à, con báo cáo cho ba biết, chiêu này của ba đã vô dụng rồi, hơn nữa chỉ có thể phản tác dụng thôi!”
“La Cường vào đội chúng con ba tháng, lần lượt xử hết Vương Báo cho đến Trịnh Khắc Thịnh, ai đụng đến anh ta thì anh ta xử người đó! Anh ta cảm thấy ba không công bằng với anh ta, trong lòng anh ta đối nghịch với công an và quản giáo nhà giam, anh ta sẽ hoàn toàn không nghe theo giáo dục của ba và không có cách nào tiếp thu cải tạo cả! Ba không làm cho anh ta phục thì sau này sẽ còn xảy ra chuyện nữa cho xem!”
“Đối phó loại người này, mấu chốt chính là ba phải làm cho anh ta phục, để anh ta chấp nhận ba!”
Thiệu Quân tranh chấp với ba y, hai người bọn họ, không ai nhường ai cả.
Thiệu Quốc Cương khinh thường hỏi: “Vậy con nói xem, hiện tại hắn ta phục con sao?”
Thiệu Quân ngưng vài giây, nghẹn ra một câu: “Anh ta chịu phục con còn nhiều hơn chịu phục người dưới quyền bộ công an của ba!”
Thiệu Quốc Cương cảm thấy con của ông vẫn còn tuổi trẻ, không biết trời cao đất dày, hành động theo cảm tình, còn cho là mình đúng nữa chứ.
“Quân Quân, con mới mấy tuổi thôi? Con lăn lộn trong xã hội được mấy năm? Con đã từng gặp tội phạm có thủ đoạn vô cùng hung ác tàn nhẫn chưa? Con biết La Cường là ai không? Con biết hắn ta đã trải qua những gì không?!”
Thiệu Quân vô cùng tự tin mà nói: “Con đều biết, con đã điều tra.

Con hiểu tính tình người này, con có thể chỉnh đốn lại anh ta.”
“Còn có……” Thiệu Quân bổ sung nói, “Người trong Cục của ba có thể đổi lại thẻ căn cước cho La Cường không?”
Tính tình bao che cho con cái của Thiệu Tam Gia lại nổi lên, các người làm công an, cả ngày ghét bỏ nhà tù chúng tôi, chê phạm nhân trong nhà tù chúng tôi năm lưng sáu thú không bằng con chó con mèo, nhưng các người nhìn lại mình đi, làm mấy chuyện vụn vặt linh tinh này, các người sạch sẽ quá trời quá đất…?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận