Tôi tin vào con người, nhưng tôi không tin vào bản tính của họ.
Trương Ái Linh.
*Trương Ái Linh là một nhà văn người Trung Quốc nổi tiếng (30/09/1920 – 08/09/1995 tại California).
????Chương 6????
Phòng phỏng vấn, phân cục Ngũ Thường.
Đường Tuy ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, nhắm mắt đợi gần nửa tiếng.
Chu Mỹ Hàm đưa tay lên gạt tóc mái rũ xuống trước trán, nóng nảy khó chịu trong lòng.
Cuối cùng mãi đến khi Biên Hành Phong bước vào, cô mới nơm nớp lo sợ hỏi: "Anh cảnh sát, có thể cho tôi một điếu thuốc hay không?"
Biên Hành Phong châm thuốc rồi đưa cho cô ta, tay Chu Mỹ Hàm run rẩy nhận lấy, hít mạnh một hơi.
"Cô Chu, cô không cần phải quá lo lắng.
Chuyện cô hút thuốc phiện đã là sự thật, làm hết thủ tục thì sẽ đưa cô tới có sở cai nghiện.
Bây giờ cô phải nói cho chúng tôi biết có phải cô và Lý Băng hút thuốc phiện cùng nhau hay không? Có cửa trên hay không? Giao dịch ở chỗ nào, cùng với những người ai?"
Đường Tuy tiên phong mở miệng phá vỡ thế yên lặng, đôi mắt ưng quét qua khuôn mặt của Chu Mỹ Hàm, ánh nhìn chăm chú đến mức điếu thuốc cô ta cầm trên tay cũng không vững.
"Đúng.
Là Lý Băng đưa tôi đi hút, lúc ấy tôi vừa mới thất nghiệp, áp lực quá lớn, chính vì thế nên...!Tôi chỉ biết là cô ta thường xuyên đến KTV Kim Thạch để làm những việc này, còn thường xuyên giữ liên lạc với một người tên là Hắc Tam Nhi, gọi điện thoại lấy hàng."
"Cô từng thấy người tên Hắc Tam Nhi này chưa?"
"Chưa từng." Chu Mỹ Hàm lắc đầu một cái, dụi tắt điếu thuốc rồi thở một hơi thật dài: "Anh ta là người tình của Lý Băng, thường xuyên đưa hàng miễn phí cho cô ta.
Mới đầu tôi không hiểu những chuyện này, Lý Băng còn lừa tôi mấy ngàn tệ, tôi từng trở mặt với cô ta một lần."
Những điều Đường Tuy muốn hỏi trên căn bản đã hỏi xong, anh gật đầu với Biên Hành Phong một cái, đứng dậy rời đi, đổi cho Trình Độ vào.
"Chu Mỹ Hàm, tiếp theo tôi muốn hỏi cô vài vấn đề, hy vọng cô có thể trả lời một cách thành thực, cô biết Chung Hiểu Kỳ không?"
Biên Hành Phong trực tiếp đi vào chủ đề, nhảy qua vụ án của Lý Băng, quay lại hỏi Chung Hiểu Kỳ.
"Ai?" Chu Mỹ Hàm phải mất rất lâu mới nhớ tới người này, dùng giọng cảnh giác nói: "Cô ấy là bạn học cấp 3 của tôi, thế nào?"
"Cô ấy chết rồi."
"Cái gì?!"
Chu Mỹ Hàm khó tin trợn to hai mắt, tay không tự chủ nắm chặt thành đấm, tự lẩm bẩm: "Sao có thể..."
"Cô ấy bị hung thủ sát hại vào hôm giáng sinh, ngoài ra còn bị phân xác.
Căn cứ vào những đầu mối chúng tôi nắm được trước mắt, hình như có chút liên quan tới thời cấp 3 của cô ấy.
Không biết cô có thể cung cấp cho chúng tôi một chút thông tin liên quan tới cô ấy không?"
Chu Mỹ Hàm cúi đầu, tóc che mất gò má gần như không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt của cô ta, hô hấp bỗng nhiên dồn dập: "Cô ấy, cô ấy chết vào giáng sinh sao?"
Trình Độ từ lúc vào cửa đến giờ không nói một lời nào, tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, lại bất ngờ bắt được một tia sợ hãi trong mắt Chu Mỹ Hàm.
Cô ta đang sợ hãi cái gì?
"Cô Chu, đừng sợ." Trình Độ cười khanh khách nói: "Cô biết điều gì cứ việc nói ra, chúng tôi cam đoan sẽ bảo vệ cô."
Giọng hắn êm ái lại dễ nghe, tâm trạng của Chu Mỹ Hàm thoáng bình tĩnh lại đôi chút, biểu cảm đờ đẫn nói: "Tôi và cô ấy không thân thiết gì, tôi không biết gì hết."
"Chu Mỹ Hàm, xin cô trả lời nghiêm túc, phối hợp với chúng tôi!"
Biên Hành Phong không tự chủ được mà nhấn mạnh.
Nét mặt anh vẫn không có bất cứ cảm xúc gì nhưng những tia máu đỏ rướm trong con ngươi đã nói rõ lúc này anh thật sự rất mệt mỏi.
"Tôi nói tôi không biết!" Chu Mỹ Hàm nắm tóc, nỗi thống khổ khi hồi tưởng lại cùng với những giãy dụa thật sâu trong nội tâm cắn nuốt lấy cả người cô ta, tinh thần cô ta gần như sắp tan vỡ, cô ta cất tiếng gào thét: "Tại sao? Tại sao lại luôn muốn làm khó dễ những người yếu thế như chúng tôi?! Tại sao các người không đi thẩm vấn Triệu Nam Tuấn, không đi thảm vấn Triệu Ngọc Cẩn! Các người đi đi! Đi đi!!!"
"Cô Chu, xin cô bình tĩnh lại một chút." Trình Độ đứng lên đi về phía cô ta, bàn tay nhẹ nhàng ấn bả vai của cô ta xuống, giọng nói khẽ khàng gần như không nghe được: "Xin cô nghiêm túc trả lời tôi, Triệu Nam Tuấn có từng xâm phạm cô hay Chung Hiểu Kỳ không?"
Xâm phạm...
Đúng vậy, cái người bị xâm phạm và gánh chịu hết thảy mọi sự sỉ nhục, vẫn luôn không phải các cô.
Vẫn luôn không phải.
"Không, không có."
Nước mắt Chu Mỹ Hàm chực trào ra trong nháy mắt...
Một giờ chiều, trước cửa trường Trung học số 1 Ngũ Thường toàn là học sinh mặc đồng phục qua lại, đám học sinh tụ lại thành những nhóm nhỏ cười nói rộn rã.
Còn có vài thiếu niên đang trong thời kỳ thanh xuân vừa đi vừa cười đùa, các thiếu nữ tay khoác tay, nụ cười sáng rỡ như ánh mặt trời.
Nơi đây tràn đầy vẻ tươi đẹp của thời học sinh cùng với những sự điên cuồng không sợ hãi của thanh xuân.
Tuổi mười mấy, dũng cảm và nhiệt huyết.
Đến cả không khí xung quanh cũng đơn thuần sạch sẽ, xen lẫn mùi thơm hoa cỏ nhàn nhạt.
Chu Châu và Tô Thất Xảo xen vào giữa đám học sinh, trông có hơi lạc quẻ.
"Xin chào hai đồng chí cảnh sát, mời tới phòng làm việc của phó hiệu trưởng chờ."
Người phụ trách trong trường học dẫn Chu Châu và Tô Thất Xảo tới phòng làm việc của phó hiệu trưởng.
Phó hiệu trưởng của trường Trung học số 1 Ngũ Thường là Vương Kính, trông rất phúc hậu, đeo mắt kiếng kiểu cổ, mặt mày tươi cười tiếp đãi hai người Chu Châu.
"Hai vị cảnh sát tới trường của chúng tôi, có việc gì cần chúng tôi nhất định sẽ tận sức phối hợp!"
"Hiệu trưởng Vương, là như vầy.
Trước mắt chúng tôi đang điều tra vụ án cô gái bị giết hại rồi phân xác ở khách sạn Bách Ngạc Môn đợt giáng sinh.
Căn cứ vào đầu mối trước mắt của vụ án, người bị hại Chung Hiểu Kỳ đã từng là học sinh của quý trường.
Nhập học vào tháng 9 năm 2006, được phân tới lớp 6 ban tự nhiên.
Xin hỏi ông có ấn tượng gì với học sinh này hay không?"
Nụ cười trên mặt Vương Kính rút đi trong thoáng chốc, lặp lại: "Lớp 6 à...!lớp 6, lớp mũi nhọn.
Chao ôi, chuyện này cũng đã qua mười mấy năm rồi, tôi thực sự không có ấn tượng gì đồng chí cảnh sát ạ.
Cô gái kia cũng đã tốt nghiệp nhiều năm vậy rồi, thời gian qua đã đắc tội những ai, làm chuyện gì, trường chúng tôi hoàn toàn không thể quản được, anh nói có đúng không đồng chí cảnh sát?"
Rất rõ ràng, Vương Kính đang giả ngu để qua mắt người khác, Chu Châu và Tô Thất Xảo nhìn nhau một cái, Tô Thất Xảo mở máy tính xách tay của mình ra, dùng tốc độ nói vô cùng nhanh: "Trước mắt, bốn người liên quan đến vụ án này theo thứ tự là Triệu Nam Tuấn, Tằng Phàm, cùng với Chu Mỹ Hàm và hiệu trưởng Vương, học sinh tên Triệu Nam Tuấn này hẳn là ông phải có ấn tượng chứ? Cha cậu ta Triệu Ngọc Cẩn đã từng đầu tư vào trường của các vị, theo thứ tự lần lượt là vào năm 2004, 2006 và 2018.
Hiệu trưởng Vương, ông có thể giải thích chút không, tại sao cách nhiều năm như vậy, Triệu Ngọc Cẩn lại chuyển 55 vạn vào tài khoản cá nhân của ông vậy?"
Tô Thất Xảo vừa nói vừa đánh chữ, ngón tay di chuyển rất nhanh trên bàn phím.
Nhìn số liệu hiển thị, vẻ mặt Vương Kính hoàn toàn trầm xuống.
"Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không cần phải giải thích với các người! Còn những chuyện khác, trường học chúng tôi có thể cung cấp rất nhiều thông tin, xin mời hai đồng chí cảnh sát!"
Lời nói của Vương Kính rất sắc bén, hoàn toàn không cho Chu Châu có cơ hội phản bác.
"Đúng là lão già bịp bợm, vừa nhìn là biết đã từng làm không ít chuyện xấu rồi, đồ vô sỉ vừa tham lam lại háo sắc!"
Ra khỏi phòng làm việc, Tô Thất Xảo không chút do dự mắng Vương Kính tới mức máu chó đầy đầu.
"Tiền trong tài khoản tư nhân của ông ta làm sao em tra ra được?"
"Hơ hơ, thì...!rất dễ mà! Ai bảo trước kia em là một hacker chứ!" Tô Thất Xảo nghịch ngợm lè lưỡi với Chu Châu.
"Con nhỏ này, để sếp biết được thế nào cũng sẽ mắng em tới mức không ngóc đầu dậy nổi, không có lần sau đâu đấy!" Chu Châu vươn ngón tay ra, không hề khách khí mà dí đầu Tô Thất Xảo hai cái.
"Biết rồi!"
Lúc hai người đang đi bên ngoài tòa nhà văn phòng của trường, Tô Thất Xảo cúi đầu nhìn điện thoại chằm chằm, vô tình đụng phải người đối diện.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi cô."
Tài liệu vương vãi đầy đất, Tô Thất Xảo phản ứng lại kịp thời, vội vàng ngồi xuống nhặt cùng.
"Không có gì."
Cô giáo buộc tóc đuôi ngựa, trông cũng đã xấp xỉ bốn mươi tuổi, có lối ăn mặc vừa phổ thông vừa truyền thống.
Trong lúc lơ đãng, Tô Thất Xảo liếc thấy bảng thành tích trong tay người đối diện, là lớp 6 khối 10.
"Cô này, cô là chủ nhiệm lớp 6 à?"
"Không, tôi là giáo viên dạy Văn của lớp 6." Tần Chương Hồng mỉm cười, lúc nhặt tài liệu xong sắp rời đi, Chu Châu đột nhiên mở miệng nói: "Cô giáo, xin chờ một chút."
Tần Chương Hồng quay đầu lại, đáy mắt lại thoáng qua một tia phức tạp ưu tư mà người ngoài không nắm được.
Có lẽ vui, mà cũng có lẽ là buồn...
Bên cạnh sân bóng rổ, Chu Châu chạy hồng hộc mang theo hai chai nước suối và lon coca quay về.
"Cô Tần, cô nhậm chức ở trường học này đã bao nhiêu năm rồi?"
Chu Châu đưa cho cô một chai nước, Tần Chương Hồng mỉm cười, nói một tiếng cảm ơn.
"Cũng xấp xỉ hai mươi năm rồi.
Thời gian trôi qua thật là mau, học sinh cứ đi từng lứa rồi từng lứa, tôi cũng già mất rồi."
Trong giọng nói của Tần Chương Hồng có chút hoài niệm, nhưng vẻ mặt lại có chút thương cảm.
Đã nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện đè nén ở trong lòng quá lâu đã không biết nên biểu đạt thế nào.
"Cô Tần, trong ba năm từ năm 2006 – 2009, cô là người dạy ngữ văn cho lớp 6 à?" Tô Thất Xảo đã nuôi dưỡng được thói quen tốt đẹp, vừa hỏi vừa làm biên bản.
"Không phải tôi, là một người đồng nghiệp của tôi." Tần Chương Hồng lặng im hồi lâu, dưới ánh mắt tò mò của Chu Châu và Tô Thất Xảo, cô mỉm cười rồi mới tiếp tục nói: "Anh ấy tên Thẩm Quân Xuyên, một người không nên sống ở thời đại đó."
Dường như cô đang dùng một cảm xúc tiếc nuối và bi thương khi hình dung về người này, như thể cái tên đó đã khắc sâu vào trong tim cô, nặng trĩu nhưng vừa đụng là sẽ vỡ tan.
"Thầy Thẩm kia là người như thế nào?" Tô Thất Xảo nghe ra dường như trong đó có câu chuyện, không kìm được lòng hóng hớt mà hỏi.
"Anh ấy là người tốt."
Tần Chương Hồng nghiêm túc trả lời.
"Những chuyện liên quan tới Chung Hiểu Kỳ, Triệu Nam Tuấn và Tăng Phàm, cô Tần biết được bao nhiêu?"
Chuyện cho tới lúc này, Chu Châu chỉ có thể tìm chút đầu mối bằng may mắn.
"Bọn họ đều là học sinh của Thẩm Quân Xuyên..." Tần Chương Hồng muốn nói lại thôi: "Tôi không biết quá nhiều về bọn chúng, tôi phải quay về chuẩn bị giảng bài rồi."
"Thầy Thẩm kia hiện giờ đang ở đâu? Chúng tôi có thể đi tìm thầy ấy không?" Chu Châu vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi.
"Anh ấy đã không còn ở trường học nữa rồi." Tần Chương Hồng trả lời xong ôm tài liệu rời đi, bóng lưng vội vã.
"Cô giáo này thật kỳ lạ quá, muốn nói điều gì đó nhưng lại không dám nói, chúng ta đi chuyến này thành phí công rồi." Tô Thất Xảo cất tiếng, chán chường ngồi phịch xuống sân thể dục, giả bộ than phiền: "Làm thêm giờ đã mấy ngày mà cũng chẳng có tiền tăng ca, tóc em cũng sắp trụi cả rồi, bao giờ đội chúng ta mới có thể hào phóng chút đây, cho em hai bình dầu gội gừng cũng được!"
"Đội trưởng thật hào phóng mà, lần trước anh bị táo bón, anh ấy còn đưa cho anh một chai thuốc nhuận tràng ấy."
Tô Thất Xảo: "..."
"Em tra thử về người tên Thẩm Quân Xuyên này xem, coi có thể tìm được tài liệu liên quan gì đến anh ta hay không."
Hiện giờ bọn họ cũng không tìm được đầu mối gì, chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi.
Tô Thất Xảo ngồi thẳng nửa người trên, lên tinh thần một lần nữa, ngón tay gõ lạch cạch trên bàn phím một hồi, lượng tin tức tra được vô cùng kinh người.
"Trời ơi!!!" Ánh mắt Tô Thất Xảo như thể dính lên màn hình, gần như nín thở mà hổn hển đọc lấy đọc để: "Thẩm Quân Xuyên, nam, ba mươi chín tuổi.
Năm 2006 điều sang trường Trung học số 1 Ngũ Thường nhậm chức làm giáo viên Ngữ Văn.
Ngày 13 tháng 7 năm 2009 bị người ta tố cáo là có hành vi gây rối và xâm phạm với học sinh tên Ninh Lộ, sau một thời gian chứng cứ được xác thực thì bị trường học đuổi việc.
Sau khi nhất thời kích động mà quay lại trả thù học sinh Tưởng Văn Thiệu, Tưởng Văn Thiệu bị đâm bảy nhát dao, đưa vào bệnh viện cấp cứu nhưng không kịp, đã tử vong.
Thẩm Quân Xuyên bị tình nghi là cố ý giết người nên bị kết án tù mười ba năm..."
Tô Thất Xảo nhớ lại những câu mà Tần Chương Hồng đã nói, trong nháy mắt nổi da gà toàn thân, tự lẩm bẩm: "Cái tên Thẩm Quân Xuyên này, thực sự là một người tốt sao?"
~Hết chương 6~
Đôi lời của Editor: Chỉ muốn nói là trong quyển này có tình tiết r.a.p.e tập thể, dễ nóng máu lắm mọi người à (Quay xe ngay khi còn có thể).
Không phải thụ mà là một người quan trọng trong vụ án này.
Tuy chỉ là hồi ức và cũng không nhắc tới kỹ càng (vì là Tấn Giang cơ mà), nhưng bầu không khí nặng nề khi ấy khiến tôi rất khó thở – thật không uổng cho cái tên Gào Thét chút nào luôn ????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...