Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Sau khi Cục trưởng Thiệu đến bệnh viện, sáng sớm ngày hôm sau, ông Cổ – Vưu Bảo Xuyên nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, đã chết.
Ông ta bị bắn vào giữa lưng, phát đạn xuyên qua phổi, gây biến chứng và suy nội tạng, sau vài ngày thì không thể qua khỏi. Vưu Nhị gia cũng được coi như một thế hệ kiêu hùng của thế giới ngầm thủ đô, cuối cùng trong cuộc sống tù đày kéo dài cũng không cưỡng lại được những dục vọng và tà niệm, bí quá hóa liều, rồi mất mạng.
Một tháng sau, cơn bão tố phá giam vượt ngục dần lắng xuống.
Trưởng nhà giam làm việc thấp kém, bị lập biên bản hành chính phạt tội nặng, còn phạm nhân nào qua thẩm tra thì cơ bản được thả, ai ở đâu về lại chỗ cũ.
Các tù nhân ở đại đội 2 được xác minh có tham gia vào vụ bạo động bị phân tán và bị giam giữ ở các khu vực nhà tù khác, viện kiểm sát cũng sẽ áp dụng các hình phạt bổ sung thích hợp. Khu nhà tù thứ ba xem như hoàn toàn yên tĩnh.
Một nhóm đại đội 1 xem TV trong phòng sinh hoạt ban đêm, xem đến say mê.
Chương trình nổi tiếng thu hút nhiều người xem trong khu giam số 3 nhất là “If You Are the One” (*). Mấy vị khách trong chương trình nếu không ai được bên kia chọn, một đám phạm nhân la trời la đất, hai mắt sáng như đèn pha, bảo nếu không ai chọn thì đưa cho tôi đi tôi muốn mà!
(*) một gameshow hẹn hò phát từ 2010 – 2015
Hồ Nham chế nhạo Nhím: “Tiểu Ngụy, cô gái kia đi du học nước ngoài về, là tiến sĩ, mày có bằng cấp gì? Mày thích người ta thì người ta sẽ thích mày à?”
Nhím vỗ đùi: “Chẳng phải cô ấy nói không cần bằng cấp sao? Điều kiện chỉ là thật thà, tử tế, đàng hoàng. Tao tử tế đàng hoàng mà! Tao chưa kết hôn, không bệnh tật, không con cái!”
Thuận Tử khinh thường đá xéo Nhím: “Con gái 35 tuổi, lớn hơn chú mày đến nửa con giáp, cần một bạn trai hơn tuổi hơn như anh Cường đây.”
La Cường ngả ra sau nửa mê nửa tỉnh, hừ nói: “Hết người rồi sao mà lôi ông đây ra trêu đùa.”
Nhím ném sang một cái nhìn đầy ẩn ý, cười nói: “Phụ nữ hơn bao nhiêu tuổi cũng được mà, ba mươi như lang bốn mươi như hổ, tuổi nào tôi cũng thích.”
Hồ Nham bạt đầu con nhím: “Chưa ra tù đã lo rồi, giờ nằm trong đây thì chịu khó làm bạn với đôi tay đi!”
La Cường hơi mở mắt ra, hỏi những người xung quanh: “Lão chốc đầu thế nào rồi?”
Thuận Tử nói: “Tôi nghe nói vết thương nghiêm trọng, ông ta đã được chuyển đến bệnh viện thành phố. Lần này cũng được coi là lập công lớn, viện kiểm sát nhất định sẽ giảm án cho. Đội trưởng Thiệu nói đang tranh thủ lo cho ông ta được tại ngoại để chữa bệnh.”
Vừa nghe hai chữ “giảm án”, tất cả những người xung quanh đều xúm lại nghe.
Các thành viên ban 7 cùng chung mối thù, sát cánh chiến đấu, cống hiến cho tập thể, trong lòng ai lại không nghĩ đến việc được giảm án? La Cường cũng muốn giảm án, không chỉ cho bản thân, mà còn cho người hắn trân quý.
La Cường thản nhiên hỏi: “Tại sao Cổ Phúc Quý lại chết?”
Thuận Tử nói, “Nghe bảo ông ta bị bắn vào chỗ hiểm, vết thương nặng nên không qua khỏi.”
La Cường cảm thấy lấn cấn, chỉ cần một phát là chết được sao? Ông ta cũng có phải người bình thường đâu …
Hồ Nham lẩm bẩm nói: “Chết rồi chẳng phải tốt sao? Ông già này cũng chẳng tốt đẹp gì.”
La Cường biết Vưu Nhị gia đã một lần Ve sầu thoát xác, hắn sợ người này sẽ lừa hắn một lần nữa. Vưu Nhị gia nắm chặt điểm yếu của của hắn, trước khi chết ông ta còn không nói một câu vô nghĩa nào, chẳng lẽ lại chết yên lặng như thế không nói một lời? La Cường không thể tin được.
Một nhóm trẻ trâu liên tục la ó xung quanh, dù là chết hay giảm án thì cũng phải ăn cơm trước đã. Lần này đội trưởng Thiệu đãi, có thêm một cái đùi dê thơm. Các anh em ngồi xúm xít quanh nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, có rượu thì cùng say.
Sau khi xem “If You Are the One” mỗi tuần, cảm giác như thể mình đang hẹn hò thật vậy. Ai thích nữ thì bình luận về người chơi nữ, ai thích nam thì bình luận về người chơi nam, mỗi người chọn điều mình thích và tận hưởng nó. Sau đó từng tốp người mãn nguyện đứng dậy, hăm hở trở về tù, trùm chăn cử động linh hoạt các ngón tay.
La Cường lơ đễnh, ngay khi dợm đứng dậy khỏi băng ghế, định ra khỏi phòng, hắn thoáng nhìn thấy người trên màn hình TV từ khóe mắt, chợt ngây ngẩn cả người.
Những tiêu đề đầy màu sắc nhấp nháy trên TV, đó là chương trình ẩm thực “Thực thượng tinh phẩm”. Người dẫn chương trình xịt keo xịt tóc vuốt mào gà trên đầu, đeo tạp dề đầu bếp, miệng nói liên tục tạo bầu không khí vui vẻ cho khán giả. Khách mời đặc biệt của chương trình là một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng, mặc chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt bó sát và quần tây, vạch ra những đường nét đơn giản và nam tính, trông rất bắt mắt, khiến người dẫn chương trình bên cạnh mình trông như một trái bí đao.
Nhiều fan nữ trên khán đài giơ mấy tấm bảng có viết chữ “La” và lắc lắc mấy cái đầu vẽ kiểu hoạt hình của ông chủ La.
“Này, đừng tắt TV…”
La Cường gọi cảnh sát Tiểu Mã, đứng yên chăm chú quan sát.
La Cường vừa mở miệng nói, tất cả mọi người đều quay đầu lại, nhìn một lúc, nhanh chóng nhận ra, trong phòng bắt đầu dấy lên những tiếng xì xào không che giấu.
Hai người trong TV và ngoài TV gương mặt trông thật giống nhau, có người biết trước, có người không biết, nhưng nhìn gương mặt tuấn tú trên TV cũng hiểu được đó là ai.
“Vãi, đẹp trai thế, mười phân vẹn mười…”
“Hai anh em trông giống nhau thật, cùng mẹ sinh ra không chạy đi đâu được”.
“La lão nhị, hai anh em nhà anh trâu bò quá, đều nổi tiếng vang danh thiên hạ. Khi nào anh giới thiệu em trai với chúng tôi đi?”
……
Đội trưởng Tiểu Thiệu khoanh hai tay trước ngực, vặn eo nhỏ dựa vào cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm bộ dạng ngốc nghếch của La Cường, không chớp mắt nhìn chăm chăm người trên màn hình.
Những người trong tù đều thế này, họ đều luyến tiếc, nhớ bạn bè nhớ người thân của mình.
La Cường mọc rễ ở đó, xem nửa tiếng, nhìn đứa em nhỏ của mình góp ý và bình luận chương trình rất thành thạo, hai ngôi sao truyền hình nổi tiếng, một người tên là Hiểu Minh, một người tên là Tiểu Thần Nhi, một người chiếm giữ bếp lò, một người nhấc dao làm bếp, khiêng nồi, mồ hôi nhễ nhại chạy qua chạy lại nấu ăn.
Ông chủ La nhìn sang bên trái, bạn cắt miếng thịt heo dày quá, làm món thịt sợi ngư hương mà cắt dày thế này nó sẽ thành thịt gậy ngư hương đó.
Ông chủ La lại liếc sang bên phải, nồi của bạn có quá nhiều dầu ớt quá, lẩu thịt bò nhưng tôi thậm chí còn không thấy thịt bò luộc của bạn ở đâu, chắc phải đổi tên thành lẩu dầu.
Phần tinh hoa nhất của chương trình khiến khán giả phải hét lên điên cuồng, dĩ nhiên là cảnh ông chủ đẹp trai La Chiến của chúng ta đích thân đeo tạp dề, đội mũ trắng đứng trước bếp, tay cầm dao, trổ tài như một đầu bếp chuyên nghiệp bay lên chém xuống, cắt ra miếng thịt mỏng như lá lúa, cho vào áp chảo, phát ra xèo xèo xèo làm đầu gối người ta phải run! Món ăn nóng hổi ngon lành, những người hâm mộ trên khán đài ngửi mùi thơm từ không khí, biểu cảm mê say, ngây ngất, muốn ngừng mà không được …
La Cường cứ nhìn cho đến khi màn hình hiện chữ kết thúc mới miễn cưỡng bỏ đi, trong mắt hiện lên một nỗi cô đơn mờ nhạt, không ai nhìn thấy, chỉ có Thiệu Quân nhận ra.
La Cường đi ngang qua Thiệu Quân, miệng khẽ thở dài, đôi mắt đỏ lên.
Vài ngày sau, Thiệu Tam gia đến vài ban đại đội 1 để củng cố tình cảm. Tam gia đã mua thịt dê và sủi cảo, để vào tủ đông chờ đến cuối tuần hâm lại.
Ban trưởng ban 7 ngồi xếp bằng trên giường, chậm rãi giơ tay lên: “Sĩ quan Thiệu, báo cáo.”
Thiệu Quân nhướng mắt: “Anh báo cáo cái gì?”
La Cường nói: “Tôi xin giải thưởng..”
Thiệu Quân: “… không phải đang thưởng cho anh thịt dê vì công lao sao? Anh còn muốn gì nữa?”
La Cường: “Tôi muốn ăn thịt dê hầm và sủi cảo do Tam nhi nhà tôi nấu. Đồ ăn bán bên ngoài không bằng nó nấu, ăn kém xa.”
Thiệu Quân: “Thịt dê của tôi mới được giết mổ tại trang trại, còn nước dùng rất ngon!”
La Cường bĩu môi, cả người đồ sộ ngồi trên giường, giọng bình thản cố tình đòi cho bằng được: “Tôi muốn ăn món đó….tôi muốn ăn.”
Thiệu Quân: “……”
Thiệu Quân đưa túi cho La Cường xem, không cam lòng nhượng bộ: “Tôi mua sủi cảo ở bến tàu Loan Tử cho anh đó! … Một túi hơn 30 tệ, đắt lắm nha! …”
Thiệu Quân nghiến răng ken két, Tam nhi Tam nhi Tam nhi của anh, tôi sẽ đem tên khốn La Tam nhi nhà anh ra hầm, nấu trong nồi lớn của nhà ăn! Tam gia đây muốn nếm thử chút, xem cậu ba nhà anh hầm ra thịt ăn có ngon không?
……
Vài ngày sau, bản giảm án cho đại đội 1 đã được phê chuẩn xuống.
Lần giảm án trước chưa đến hai năm, theo luật thì không thể giảm thường xuyên như vậy. Nhưng viện kiểm sát nhờ Đội thưởng Thiệu và trưởng trại giam nói giúp, tập thể ban 7 và ban 3 đã có những đóng góp rất lớn, nên sau khi xem xét, họ xếp chuyện này vào tình huống đặc thù, sau đó ban hành văn bản giảm án chính thức.
Lại Hồng Binh bị thương và bị tàn tật, được chấp thuận phóng thích, hơn nữa ra ngoài còn được nhận trợ cấp.
Ngụy Truyền Lâm và bản án của sinh viên đại học được giảm mỗi người năm năm. Vậy là Nhím chỉ còn 2 năm nữa là được ra tù.
Hồ Nham luôn có thành tích tốt trong tù. Lần này y được ân xá, thụ án ngoài tù. chỉ phải thường xuyên báo cáo cho đồn cảnh sát khu vực.
Hoàn cảnh của Trần Hữu Thuận phù hợp với chính sách ân xá cho các tù nhân ở Tứ Xuyên sau trận động đất Vấn Xuyên, được phê chuẩn tạm tha, hồ sơ được chuyển đến địa phương, anh ta trở về nhà chăm sóc vợ con, làm nông nghiệp và tham gia tái thiết quê hương của mình.
La Lão nhị đâu?
La Lão nhị bị lãnh án nặng nhất trong nhóm, những đứa khác chỉ còn ba đến năm, bảy hoặc tám năm, hắn thì còn lại hai mươi năm. Viện kiểm sát cho La Cường được giảm xuống còn mười ba năm tù.
Thời gian chung thân phải ít nhất mười ba năm, và những năm ngồi tù trước khi bị kết án chung thân cũng không được tính vào thêm. Cho dù La Cường có lập công lớn lần này thì cũng khó thoát ra trong thời gian ngắn – trừ khi người của đại đội 3 đại đội 4 hàng xóm có đầu óc, thỉnh thoảng lại làm vài chuyến phá ngục để hắn có ‘công ăn việc làm’.
Mười ba năm, sau khi ra ngoài thì đã già rồi. Cơ quan công an và viện kiểm sát chính xác là có mục đích này: một nhân vật như La Lão nhị nổi tiếng về tội giết người, có khả năng gây nguy hiểm cho xã hội, muốn giam giữ cho đến khi già rồi, không gây rắc rối được nữa, hoàn toàn cạn kiệt cả sức lực và tinh thần mới thả cho ra.
****
Trưởng nhà giam đã thưởng đặc biệt cho La Lão nhị, mời ông chủ La vào nhà tù để làm một bữa tối đoàn viên.
La Chiến nghe anh trai gọi mình đến, nhanh chóng treo biển nghỉ bán một tuần, hồ hởi lái xe đến thẳng nông trại Thanh Hà, mang theo đủ thứ tinh tinh để nấu ăn.
Trải qua sự cố vượt ngục, nhà tù bây giờ kiểm tra rất nghiêm ngặt chuyện ra vào khu giam. La Chiến đem hết mọi thứ trong túi của mình ra kiểm tra, trong căn phòng nhỏ màu đen bị một số cảnh sát vũ trang bao vây, chĩa súng bắt cởi quần áo ra kiểm tra.
La Chiến cởi sạch chỉ còn lại một chiếc quần nhỏ, cơ bắp săn chắc của hắn khiến nhiều cảnh sát vũ trang phải lén nhìn. Cảnh sát không phải có hứng thú với đàn ông, chỉ là bản năng trong xương của cánh mày râu là thích ‘so hàng’, thấy ai có dáng người tốt, cái kia lớn một chút là không thể ngừng nhìn rồi thầm chửi bới trầm trồ.
Cảnh sát vũ trang xét xong quần áo của La Chiến, xoay súng, chỉ vào người phía sau La Chiến: “Tới cậu.”
La Chiến quay đầu nháy mắt với người phía sau: Bé yêu, phải khổ chút rồi, cởi ra đi.
Người phía sau là La Chiến dẫn theo. Chuyến này hắn cố ý dẫn cảnh sát Tiểu Trình chính thức ra mắt anh trai mình.
Trình Vũ hơi nhíu mày, nhìn họng súng của người lính cảnh sát vũ trang, sau đó nhìn về phía La Chiến.
Trình Vũ không giống như La Chiến, La Chiến da mặt dày như mặt đường, gặp ai cũng có thể lột áo khoe thân được. Trình Vũ là ai? Trình Vũ đã cởi quần áo trước mặt người ngoài chưa? Trình Vũ là người thậm chí còn không lộ quần lót trước mặt mẹ ruột!
La Chiến thấy Trình Vũ mặt sa sầm nhìn họng súng của cảnh sát vũ trang, thà chết chứ quyết không chịu đầu hàng, bất khuất như Lưu Hồ Lan, (*) hắn nhanh chóng quay đầu lại nói: “Đồng chí Cảnh sát vũ trang, cậu ấy cũng coi như là hàng xóm, đồng chí, chiến hữu của anh đó, hay thay vì kiểm tra cậu ấy mấy anh kiểm tra tôi thêm lần nữa đi? Kiểm chỗ nào cũng được!”
(*) Lưu Hồ Lan là anh hùng cách mạng TQ, đây là tượng của bà, Trình Vũ chắc đứng cái dáng như thế này =))))))
//
Trình Vũ lười nghe La Chiến nói nhảm nhí, mặt không cảm xúc rút thẻ cảnh sát ra: “Từ đồn cảnh sát Hậu Hải của phân cục Tây Thành.”
Trình Vũ âm thầm bĩu môi, lườm La Chiến: “Mặc quần vào.”
La Chiến cọ cọ mu bàn tay vào Trình Vũ, dỗ dành chàng vợ xinh đẹp: “Hiếm khi về thăm mà, đều là người một nhà cả, ăn một bữa đoàn viên..”
Trong đại sảnh nhà ăn của khu giam số ba, sau tấm kính lớn trong suốt sáng sủa, ông chủ La đội mũ đầu bếp cao, đeo tạp dề, trên trán lấm tấm mồ hôi, bận rộn một cách bài bản: nhào bột, cán bột, thái rau, làm nhân bánh, mọi thứ đều tự mình làm, không ai phụ.
Anh trai hắn ngồi gác chân, nói ăn sủi cảo Tam nhi làm, mà nhân do người khác xắt, bột áo người khác cán, thì đâu còn là sủi cảo Tam nhi nhà chúng ta?
Hương vị không còn giống nhau đâu!
Đại đội 1 ngồi đầy trong nhà ăn, cầm bát cơm, háo hức như mấy con sóc nhỏ hâm mộ nhìn chăm chú đầu bếp La, một trong những đầu bếp giỏi và nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh đang biến ra một cái sủi cảo trắng tròn trịa trịa đầy đặn, nghĩ một cái phân ra năm bảy mảnh ăn cho đỡ thèm cũng được; thịt dê đang được hầm trên bếp, mùi thơm đậm đà tỏa ra khắp phòng.
La Cường dựa lưng, gác một chân lên ghế đẩu, ngồi thoải mái, nhìn những người còn lại, ánh mắt không che giấu được sự kiêu hãnh tự hào.
Nhìn thấy không? Đây là em trai ông đây đó. La Tam nhi dù bên ngoài nổi tiếng thế nào, trâu bò thế nào, anh trai gọi một tiếng là đến ngay, ngoan ngoãn làm sủi cảo cho ông đây!
Thực ra, càng lớn tuổi thì sẽ càng quan tâm đến điều này, luôn muốn sự quan tâm chăm sóc của người thân, luôn muốn thể hiện phong thái đàn anh.
La tam nhi ngẩng đầu lên hỏi Lão nhị: “Anh ơi, anh thích ăn nhân cần tây, tôm xay vỏ với hẹ và trứng đúng không?”
La Cường gật đầu, hài lòng, em hắn vẫn nhớ thứ mà anh trai mình thích nhất.
Thiệu Quân liếc mắt nhìn La Cường, trong lòng lẩm bẩm meo meo nói: “Cần tây đắng, em không thích.”
La Chiến: “…”
Thiệu Quân bĩu môi: “Còn hẹ ăn xong em bị nấc, em ngửi mùi hẹ bị buồn nôn. Không thể có hẹ trên bàn, nếu không em sẽ khó chịu cả ngày.”
La Cường bồn chồn nhìn màn thầu nhà hắn, Thiệu Quân gặm ngón tay, Tam gia mất lá lách, cảm thấy khó chịu.
La Cường cưng chiều nắm lấy những ngón tay bị thương của Thiệu Quân, thì thầm nhẹ nhàng: “Em muốn ăn nhân gì? Để Tam nhi làm cho.”
Thiệu Quân trợn to hai mắt, đột nhiên nhìn chằm chằm Trình Vũ đang ngồi yên lặng trang nghiêm: “Người trong cuộc, cậu thích ăn nhân gì?”
Trình Vũ phun ra đúng hai chữ: “Bí ngòi.”
Thiệu Quân mắt không chớp lấy một cái, lắc đầu với đầu bếp La sau tấm kính lớn: “Còn tôi sẽ ăn bắp cải!”
Trình Vũ: “……”
La Chiến: “…”
La Cường ném cho Tam nhi nhà hắn cái nhìn trấn an. Đứa nhỏ này tính tình hay thế. Ông đây hết cách rồi, chiều cậu ấy đi.
La Chiến bi ai thê lương nhìn hai nồi lớn cần tây và hẹ thái nhỏ cẩn thận đang chuẩn bị nhồi trên thớt…….
Thiệu Quân gác một chân lên ghế, dùng răng nanh gặm quần, nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông, mấy cần tây, hẹ và bí ngòi đều đang bắt nạt bắp cải của Tam gia gia. Mẹ không thương, không ai yêu, một bụng ấm ức đây còn chưa tan đâu!
Những chiếc sủi cảo nóng hôi hổi được dọn ra từng đĩa, da mỏng nhân nhiều, một chiếc sủi cảo ngon hơn cả Tiểu long bao, như sự hào sảng và khẳng khái của đàn ông miền Bắc.
Lẩu dê hầm sôi sùng sục ở giữa bàn, La Cường vươn đũa gắp một miếng thịt lớn, nhe răng cắn xé như một con thú háu ăn, trên môi, râu dính đầy nước thịt, gáy chảy mồ hôi. Bữa tối sum họp của gia đình nhà La tràn ngập không khí nồng ấm trên bàn ăn, mặt mày dịu dàng hạnh phúc.
La Chiến thấy anh trai mình ăn một miếng đùi dê lớn, gặm xương dê, đồng thời dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy ăn hết hai bàn sủi cảo lớn.
La Chiến thận trọng hỏi: “Anh, ăn ngon không?”
La Cường lau miệng, gật đầu: “Ngon. Tam nhi, tay nghề tiến bộ.”
La Chiến thở phào nhẹ nhõm, rót coca uống thay rượu, uống vài ly với anh mình, ánh mắt hai anh em ấm áp cực kỳ.
Trình Vũ bưng một tách trà hoa cúc, kính La Cường một tách, hai người âm thầm gườm nhau, đánh giá nhau, nhưng không nói gì. La Cường nheo mắt như chế nhạo Cảnh sát Trình, dạ dày của cậu có tốt lên chưa? Có sinh long hoạt hổ không? Hừm, chăm sóc người của ông đây thật tốt, nếu không chăm sóc tốt cái mông của nó, ông đây cho cậu mất nốt nửa cái dạ dày còn lại.
Thiệu Quân một tay cầm sủi cảo, tay kia không ngừng vặn đùi La Cường bên dưới.
La Cường ngấu nghiến ăn không thèm quan tâm Thiệu Quân đang cấu véo bên dưới hắn đến từ từ cứng lên. Cái đũng quần căng phồng to đến nỗi Thiệu Quân cứ thò xuống gầm bàn xem, nóng hết cả người, nhấp nha nhấp nhổm như ai đốt lửa dưới mông…
Một nhóm người trong ban 7, sau khi ăn xong bữa ăn này, họ sẽ đường ai nấy đi, bữa ăn này như bữa cơm tiễn.
Mấy đàn em lần lượt kính trà cho đại ca, bao nhiêu năm trong tù chưa có bữa cơm sum họp thế này, hôm nay mở tiệc, lại cũng là sắp chia tay.
La Cường nói với Thuận Tử: “Về nhà chăm sóc vợ con. Đừng phạm sai lầm nữa, có lỗi với gia đình lắm.”
Thuận Tử gật đầu lia lịa, không nói được lời nào.
La Cường: “Còn cậu, Tiểu Ngụy, ngoan ngoãn ở lại hai năm nữa, sẽ sớm được ra thôi.”
Nhím sờ đầu tỏ vẻ vui mừng: “Em có thể ở với anh cả hai năm nữa”.
Hồ Nham rầu rĩ nói: “Em không muốn được tạm tha tí nào. Họ để em ra ngoài làm chi?”
La Cường nói: “Tiểu Hồ, cậu có tay nghề. Ra ngoài mở tiệm cắt tóc, chắc chắn kiếm được tiền.”
Hồ Nham thì thào: “Chúng em đi hết rồi, đại ca một mình xoay sở được không? Không có ai che chở, lại có người trong tù bắt nạt anh thì phải làm sao đây!”
La Cường cười thành tiếng, thả làn khói thuốc trong miệng ra, ánh mắt thâm thúy, cảm động: “Thằng đếch nào dám bắt nạt ông đây? Nhóc này, cũng lớn gan đấy, còn muốn bảo vệ tôi … Ông đây không cần người khác che chở, tôi cũng sẽ ra ngoài sớm thôi.”