TỘI PHẠM (Hãn Phỉ)

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Giữa đàn ông với nhau luôn không có tiết tháo, tình dục mãnh liệt là phương tiện trung gian cho tình cảm hữu hiệu nhất. Sau khi yêu, sau khi làm tình, mọi mâu thuẫn đều bị quên đi. Vòng tay siết chặt nhau, hôn nhau say đắm, ham muốn cơ thể đối phương chân thực nhất lấn át tất cả.

Cả hai chỉ ôm nhau một lúc, Thiệu Quân đã bắt đầu không ổn.

La Cường nhỏm nửa người lên, xoa đầu Thiệu Quân, hỏi anh có muốn ra không.

Thiệu Quân cười khổ, ôm lấy cái gối đè lên đầu, lè lưỡi ra khỏi miệng, làm bộ dáng giả chết giống mấy đứa con nít trước mặt La Cường.

Làm sao anh có thể chịu được? Anh như thế mà còn bắn ra? Cái mông của anh đau, là cái mông thiếu gia quý giá của anh!

Thiệu Quân nửa nằm nửa ngồi trên giường, vẻ mặt đau khổ. Cái mông của anh không thể cử động, giống như bị kim châm. Lúc nãy anh không quan tâm đến vấn đề này, chỉ cố làm cho La Cường đau, nhưng cũng thành ra làm chính mình bị đau. Hạ thân La Cường dinh dính tơ máu, tất cả đều là máu của Thiệu Quân.

La Cường đứng dậy khỏi giường, mặc lại quần lót, chạy ra khỏi phòng ngủ, đun một nồi nước sôi, nhanh nhẹn pha ra một chậu nước ấm.

Trong căn nhà nhỏ đơn sơ này, phòng tắm là một căn phòng nhỏ tối tăm kiểu cũ, không đủ chỗ ngồi, dĩ nhiên không có bồn tắm.

La Cường chỉ có thể để Thiệu Quân nằm nghiêng trên giường, với một cánh tay từ phía sau ôm anh như ôm trẻ con, lấy khăn chậm rãi giúp Thiệu Quân lau chùi, lau người cho anh cẩn thận.

Hai bên mông của Thiệu Quân sưng tấy, đỏ ửng như một con khỉ. Lúc tinh dịch chậm rãi chảy ra, cảm giác như không tự chủ được, quỷ dị lạ lùng khiến anh phải run lên.

La Cường cau mày, đau xót mắng vài câu.

Cái Màn thầu chuyên gây rắc rối này, làm chuyện gì đâu không? Toàn khiến ông đây khó chịu đau lòng!

Trong căn hộ nhỏ còn có một hộp y tế, La Cường lấy ra nửa ống thuốc mỡ chống viêm từ ngăn kéo, bôi một ít lên vùng sưng đỏ của Thiệu Quân.


La Cường nói: “Nếu bị nhiễm trùng thì phải làm sao? Em có biết em đã mất lá lách rồi không? Đâu còn là người khỏe mạnh bình thường nữa đâu mà cứ vẫn coi như người bình thường!”

Thiệu Quân đau đến xuýt xoa, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng: “Em không phải người bình thường chỗ nào? Tam gia của anh sức khỏe vẫn còn tốt, chứ không sau này làm sao làm anh?”

La Cường tức đến không biết nói gì: “…”

Thiệu Quân chật vật quay đầu lại, đổi tư thế, gối đầu lên cánh tay La Cường, gốithật thoải mái rồi ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.

La Cường nghiêng người sang.

Thiệu Quân vui vẻ cười mấy tiếng, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, nói: “Em quên nói cho anh một tin vui.”

La Cường hừ lạnh: “Em mà còn tin gì vui.”

Thiệu Quân nói: “Gần đây không có cơ hội nói chuyện với anh, không nói cho anh biết. Lúc em đến Bắc Mang Hà an dưỡng á, một nhóm chuyên gia già cứ vây quanh em khám bệnh kê đơn thuốc. Đoán xem, có khám phá mới trên người em.”

La Cường nhíu mày, cúi đầu sờ sờ chỗ ấy của anh, khinh thường nói: “Cái gì mới? Em mọc nhiều hơn người ta một quả trứng à?”

Thiệu Quân hất bàn tay dâm dê thô lỗ của La Cường ra, liếc hắn một cái rồi đầy tự hào nói: “Tam gia đây đặc biệt hơn người. Em có nhiều lá lách hơn người khác!”

La Cường mù tịt về y học, nghe giọng Thiệu Quân hân hoan nói, hắn mới lờ mờ đoán ra ý nghĩa.

Thiệu Quân đúng là có nhiều lá lách hơn người thường, nói trắng ra thì đó là “lá lách trang sức”. Lá lách phụ này mọc ở vị trí rất khó thấy, lúc đầu các bác sĩ cũng không phát hiện ra. Lá lách chính bị cắt đi mất, bác sĩ mới phát hiện Thiệu Quân trời sinh có chức năng chữa bệnh, trong người có một cái dự phòng, giúp Thiệu Quân có thể phục hồi. Chỉ có 7 8% dân số có lá lách phụ. Trong tương lai, hệ thống miễn dịch của Thiệu Quân sẽ dần hồi phục, lá lách phụ sẽ được đẩy ra, chăm sóc để dần thay thế cái lá lách đã mất đi kia.

La Cường không thực sự tin có chuyện tốt như vậy: “Thật à? Không lừa anh đó chứ?”

Thiệu Quân tự hào: “Em luôn ưu tú hơn những người khác”.


La Cường nhìn xuống cái bụng trần của Thiệu Quân: “Tại sao lúc trước không khám ra! Nó mọc ở đâu?”

Thiệu Quân: “Lúc trước không phát hiện là do họ ngốc! …”

La Cường đè tay chân của Thiệu Quân xuống, hỏi, “Nó ở đâu? Cho ông đây xem thử?”

Thiệu Quân hi hi ha ha cười: “Giấu rồi! Giấu rồi! Không cho anh xem đâu!”

La Cường đưa tay ra xoa xoa quả trứng mềm của Thiệu Quân, đột nhiên vẻ mặt của Thiệu Quân rất bí bách, khuôn mặt bỗng đỏ bừng.

La Cường trừng mắt vài lần, vui vẻ kêu lên: “Không phải chứ? … Con mẹ nó biết lựa chỗ thật?!”

“Để anh kiểm tra xem nó mọc ra thế nào…”

Trong số bảy hoặc tám phần trăm thiểu số đó, Tiểu Thiệu Tam nhi lại là một trường hợp hoàn toàn cá biệt. Lá lách phụ của người khác thường phát triển ở ngay vị trí lá lách chính, của thiệu Quân thì khác hẳn, lá lách phụ của anh được giấu dưới tất cả các cơ quan nội tạng, ẩn trong một góc phía sau tinh hoàn trái, chứ nếu không sao bác sĩ không thể tìm ra.

Hai người bóp cổ nhau đùa giỡn, cười nói, lăn lộn trần trụi trên giường, lăn thành một cục.

Ánh mắt La Cường lay động, hắn đột nhiên ôm đầu Thiệu Quân, hôn lên trán Thiệu Quân một cái thật mạnh. Hắn biết rằng Thiệu Quân đang an ủi hắn, an ủi trái tim hối hận và vướng mắc chuyện cũ của hắn, để hắn nhẹ nhõm đi phần nào…

Thiệu Quân nằm trên giường, tựa đầu vào vùng bụng rắn chắc của La Cường.

Trong căn nhà nhỏ hơi tối, La Cường bật đèn trên đầu giường, chân mày đen và lông mi hắn khẽ run lên dưới ánh đèn, khâu lại hai cúc áo sơ mi cảnh phục của Thiệu Quân.

Năm đó mẹ La dạy La lão nhị những công việc nội trợ, nấu ăn, giặt quần áo, may chăn bông bằng máy may, chắc bà sẽ không ngờ rằng La lão nhị lại có thể có ngày này, ngồi ở đầu giường đơm nút áo cho Thiệu Tam gia.


Sinh ra là một đứa trẻ nhà nghèo, tay chân hắn nhanh nhẹn gọn gàng. La Cường đi hết hành lang phòng khách không phát ra tiếng động, nhặt một đống quần áo bẩn ném vào máy giặt. Một chậu đồng phục với quần nhỏ, tất hôi tích cóp cả tháng của thiếu gia, sau khi đơm cúc áo xong, La Cường trong WC đã giặt sạch sẽ.

Thiệu Quân quay đầu lại ngắm ngắm mông mình, nhớ tới cái gì đó, hừ nói: “Lão nhị, chuyện Tam nhi của anh gặp chuyện xui xẻo ý, là em chọc anh thôi.”

Thiệu Quân cảm thấy rằng đây là quả báo. Anh miễn cưỡng thú nhận: “Tam nhi nhà anh không khâu quá 20 mũi đâu. Em đoán 10 mũi là cùng. Hai mươi mũi là đủ để khâu toàn bộ cái mông rồi! “

La Cường mắng: “*** mẹ.”

Thiệu Quân lẩm bẩm: “Anh vẫn *** à? Đừng *** nữa, anh *** nữa thì em chết mất.”

“La Chiến cũng không có khóa kéo trên mông. Mông rách thành cái khóa kéo là em đây này. Trình Vũ, anh cũng nhìn thấy cậu ta rồi đúng không? Dáng người mảnh khảnh đó cùng lắm là bằng con trâu hay hươu gì thôi, còn anh, anh là khủng long! Anh là khủng long bạo chúa!!! “

Thiệu Quân cứ lẩm bẩm than thở không dứt, nói đến mức khuôn mặt già nua lạnh lùng của La Cường cũng vui vẻ, miệng cười khoe nửa hàm răng.

Con khủng long bạo chúa không thể chịu nổi, vồ tới, xô ngã anh, đè dưới thân hung hăng xoa nắn.

La Cường ghé vào mông Thiệu Quân há mồm cắn một cái thật to yêu đến không chịu nổi, yêu đến trái tim cũng tan chảy…

Tình yêu giữa hai người lúc đó là trái chín trên cành, vừa chua lại vừa ngọt, mọng nước khiến người ta muốn nếm thử. Quả treo trên ngọn cây cao, đung đưa trong gió, đung đưa trong lòng hai người, cũng không biết khi nào sẽ rơi xuống đất, khi nào mới là dấu chấm hết cho mối tình vô vọng này.

Thiệu Quân và La Cường lên xe tải, lái đến khu nhà tù, nhìn con đường tăm tối phía trước.

Mông Thiệu Quân vẫn còn đau, không thể ngồi thẳng được nên chỉ có thể dùng đệm ghế kê một bên mông ngồi nghiêng.

Một chiếc đèn xe đi ngược chiều lướt qua mặt, ánh mắt Thiệu Quân lóe lên, trong khoảnh khắc đó hiện lên những ý nghĩ xấu xa.

Anh muốn dừng lại, sau đó quay đầu, lao ra đường cao tốc, rời khỏi Thanh Hà, rời khỏi thủ đô, rời khỏi cái nơi ma quái chim không thèm ỉa này mãi mãi! Anh muốn đưa La Cường cao chạy xa bay, chạy đến một nơi không ai biết họ là ai.

La Cường mặt không biểu cảm, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ hút thuốc.

La Cường đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay phải đang cầm cần số của Thiệu Quân, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve an ủi. Hai người dường như hiểu được ý nhau, họ biết đối phương đang nghĩ gì, không cần phải nói ra.


Nếu bước sai, sẽ vĩnh viễn không thể quay đầu, bỏ hết cả đời.

Làm sao hắn có thể để anh vĩnh viễn không thể quay đầu?

Cuối năm đó, La Cường ngồi tù ngần ấy năm, lần đầu tiên xin được giảm án.

Tại Hội nghị tuyên dương tù nhân điển hình tiên tiến của khu trại giam cuối năm, La lão nhị được trưởng nhà giam đích thân nêu tên khen ngợi: làm việc chăm chỉ, kiếm được điểm công, là người nhiều điểm nhất của đại đội 1; tất cả các hoạt động nhóm đều xuất sắc, tham gia vị trí chủ lực trong các trận bóng rổ và bóng chuyền, bóng rổ và giành vị trí thứ ba trong khu giam số ba, bóng chuyền thì giành chức vô địch; và là một ban trưởng có kỷ luật nghiêm minh, bằng chứng là ban bảy đã lấy nhiều cờ đỏ tiên tiến … Tổng kết vô số những số liệu vài năm qua, viện kiểm sát đã gật đầu duyệt, La Cường được giảm từ chung thân xuống hai mươi lăm năm.

Từ chung thân còn hai mươi lăm năm, đếm bằng ngón tay, cũng không khác mấy với chung thân.

Đây là những tư liệu do Thiệu Quân đã dày công thêm mắm dặm muối biên soạn để giúp La Cường viết nhiều hơn, có trưởng trại giam làm phông bạt, thêm cả La tam nhi đi loanh quanh bên ngoài dúi tiền cho các quan chức, nếu không thì La Cường sao có thể được giảm án nhanh như thế?

Có lần đầu sẽ có lần thứ hai, thứ ba, cuộc sống sẽ chậm rãi có hy vọng, sẽ có hy vọng …

La Cường mang theo giấy chứng nhận cải tạo tiêu biểu tiên tiến cùng giấy giảm án, kéo giày vải và lững thững bước xuống khỏi khán đài.

Giữa đám đông nghìn nghịt, Thiệu Quân nhận lấy phong thư giảm án từ tay La Cường, lấy nó ra khỏi phong bì, mở ra cẩn thận đọc từng chữ một.

Vẻ mặt Thiệu Quân phấn khởi, khóe miệng cong lên vì vui sướng, như thể người được khen là anh, như thể có vàng giấu trong phong thư.

Thiệu Quân đọc đi đọc lại rồi gấp thư bỏ vào phong bì, một lúc sau không kìm được, lại mở ra đọc lại.

Có cảm giác như nếu anh xem nó thêm vài lần nữa, La Cường sẽ được giảm thêm vài cái 5 năm vậy …

La Cường đứng bên cạnh, im lặng quan sát biểu hiện của Thiệu Quân, không nói lời nào, một dòng nước ấm nhưng chua xót dâng lên trong lòng.

Có một số thứ hắn chưa bao giờ nói, một số điều hắn không bao giờ hứa hẹn, cuộc sống của hắn từ trước đến nay không bao giờ giao cho bất cứ ai.

Nhưng trong lòng hắn cảm kích, trong lòng hắn tin tưởng.

Có những người không nỡ buông, có chút tình khó thể dứt bỏ, nửa đời sau hắn muốn đưa cho Màn thầu, 30 năm cuộc đời chỉ còn một ý nghĩ còn lại, đó là làm Màn thầu được hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận