TỘI PHẠM (Hãn Phỉ)

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Trên đường cao tốc trở về thành phố, Thiệu Quân mở cửa sổ, phóng xe hết tốc lực, gió nóng bên tai ù ù vang lên.

Sự chịu đựng và nhẫn nại của Thiệu Quân dành cho La Cường đã đến giới hạn, nó bắt đầu muốn bùng nổ rồi.

Sau khi trở về phòng giám sát, anh nhịn không được lại mở đoạn thu hình trong ban 7 kia xem một lần, vừa xem vừa cảm thấy mình thật bệnh hoạn, ngu ngốc, toàn tự mình hành hạ bản thân!

Tuy anh không nhìn thấy tận mắt, nhưng hệ thống giám sát đã ghi lại hết thảy, Hồ Nham ôm cổ La Cường, đặt một tay dưới đáy quần hắn. Quần lót của La Cường đã được cởi ra, dương v*t đầy đặn hùng vĩ tràn đầy thèm khát chĩa thẳng lên trời, Hồ Nham giơ tay lên từ từ di chuyển …

Về phần sau, tại sao khi hai người đang này nọ thì La Cường đột nhiên thượng cẳng chân với Hồ Nham, Thiệu Quân đã quá lười biếng để nghiên cứu, trong đầu anh lúc này chỉ còn mỗi hình ảnh bàn tay Hồ Nham đang cầm chim La Cường.

Thiệu Quân ban đầu cũng không chiêm nghiệm lại cảm xúc của mình một cách rõ ràng. Anh và La Cường, một quản giáo một tù nhân, thì có thể thế nào với nhau?

Đừng nói đến có thể thế nào, thậm chí anh còn không biết phải làm gì “bây giờ”, huống chi là “tương lai”, cái thứ quá xa xôi kia.

Thiệu Quân thích La Cường. Trong tù, có thể nhìn thấy những người anh thích, quan tâm, chăm sóc, hỏi han ân cần, hoặc thậm chí cãi nhau chút đỉnh, cũng đã tốt lắm rồi … Anh đã coi La Cường như người của riêng mình, chỉ có anh mới có quyền quan tâm, bao bọc, kiểm soát mọi thứ của người đàn ông này.

Trước khi bị bắt giam, cuộc sống của La Cường cũng đã quá khác với anh, sau này dù có ra tù, cả hai có lẽ cũng sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa. Nhưng mà, mỗi từng năm trong cái bản án 15 năm kia, La Cường đều phải thuộc về anh từ đầu đến chân … Tam gia có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, đây là đặc quyền của Thiệu tam gia gia.

Hai người họ giống như anh em chí thân, nhưng lại có nhiều ái muội và tâm tư kín đáo hơn anh em, Thiệu Quân chắc chắn không thể chịu đựng được nếu có người nào khác cũng chia sẻ cái kiểu thân mật bí ẩn như thế với La Cường.

La Cường có thể không có bất cứ cái gì với anh, nhưng cũng không thể có bất cứ điều gì với người khác, Thiệu Quân không thể chấp nhận. Chỉ cần La Cường còn ở dưới trướng anh trong khu nhà giam số ba ngày nào, Thiệu Tam gia còn ở nhà tù Thanh Hà ngày nào, thì hắn là của anh.

Người khác? Những người khác đừng hòng dính đến La lão nhị, dù chỉ trong suy nghĩ.

Thiệu Quân giữ nguyên gương mặt sa sầm chạy một mạch, trong đầu suy nghĩ lung tung, ngón tay nắm chặt vô lăng.

Thiệu Quân đang mất bình tĩnh và chạy quá tốc độ, không ngờ có một chiếc ô tô ở phía đối diện đường cao tốc đang lạng lách đánh võng đi ngược chiều lao thẳng vào.

“Mẹ kiếp!” Thiệu Quân vừa mắng vừa ngay lập tức bẻ tay lái, chiếc xe lao thẳng vào dải phân cách.

Rầm……

Loảng xoảng……

Hôm đó, trên đường cao tốc xảy ra tai nạn giao thông xe đâm nhau liên hoàn. Đèn đỏ xe cảnh sát lóe lên liên tục, cảnh sát giao thông đến giải quyết, ghi giấy phạt. Thiệu Tam gia đen mặt đứng bên lề đường, không thể về nhà nên chỉ có thể gọi điện cho người khác.

Gặp phải chuyện phiền phức này, anh không muốn đồng nghiệp biết, càng không muốn nói cho bố mình biết, gọi điện về nhà ông ngoại nhờ tài xế của ông đến đón cũng không được, ông già rồi, nếu nghe tin cục vàng Tiểu Quân Quân bị xe đụng, chắc chắn sẽ rất lo lắng, có hại cho sức khỏe.

Anh chỉ có thể nhờ bạn bè giúp đỡ: “Tuần nhi, tao đây!”

“Tao đang ở đường cao tốc, đến đây đón tao!”


“Tao bị đâm xe trên đường cao tốc! Chết tiệt, có thằng ngu nào đi ngược chiều, còn đi tốc độ cao, chắc chán sống rồi, dám đi ngược chiều trên đường cao tốc!!!! …”

Chuyện gì cũng chẳng suôn sẻ, Thiệu Quân tức giận đến mức hung hăng đá mạnh vào đầu xe.

Lòng đầy tâm trạng, tối đó Thiệu Quân ngủ lại nhà Sở Tuần.

Hai người vẫn ngủ chung trên một cái giường lớn như hồi nhỏ, mỗi người một bên nằm hút thuốc. Hai người đàn ông vừa lọt lòng đã ngậm thìa vàng, nằm chung một cái giường toàn bàn chuyện trên trời dưới đất, rồi lại bực dọc trút giận chuyện này chuyện kia, mấy năm nay chẳng chuyện gì suôn sẻ, toàn trầy trật đến đau cả trứng.

Ngày hôm sau, Thiệu Quân đến FiveStars một mình, chính là quán bar “Red Fivestars” ở Tam Lý Truân mà Trầm đại thiếu giađã đưa anh đến lần trước.

Anh không rủ Sở nhị thiếu gia, cũng không tìm ai đi cùng, anh đang có ưu tư trong lòng, có người trong lòng, lúc này không muốn người khác ồn ào bên tai. Anh chỉ muốn tìm chỗ nào lêu lổng một đêm, một mình yên lặng tưởng niệm một đêm.

Trong tiềm thức, anh đến nơi này, như thể có ai đó đang đợi anh ở đấy.

Khu phố này ban đầu là khu vực đại sứ quán nước ngoài, với quang cảnh thanh lịch và những hàng cây rợp bóng. Nhưng kể từ cuối những năm 90, ngành công nghiệp hộp đêm và quán bar bỗng trở nên phổ biến ở thủ đô. Các đường phố và ngõ hẻm của toàn bộ khu vực này, từ cửa hàng đến nhà riêng, đều rùng mình chuyển thành những quán bar và câu lạc bộ đêm, thắp lên hằng hà sa số những ánh đèn rực rỡ và xa hoa trụy lạc…

Một người đàn ông ngoại quốc vòng tay qua người phụ nữ bản xứ mặc váy da và tất lưới, bước đi loạng choạng, miệng bông đùa. Thiệu Quân cau mày đi nhanh qua người đàn ông, nhưng cái mùi nước hoa nồng nặc để át đi mùi hôi cơ thể vẫn trộn lẫn với nhau phảng phất trong khoang mũi..…

Nơi này là khu đèn đỏ nổi tiếng ở Bắc Kinh, có đủ các loại phòng riêng dâm mỹ sang trọng, các em gái rót rượu, các đại lý phân phối ma túy đá và thuốc lắc, các nhà cái sòng bạc ngầm, và đủ loại khách mua hoan say xỉn và phấn khích…

Cái nơi như thế này, chính là nơi La Lão nhị làm giàu, tạo nên tên tuổi.

Thiệu Quân ngơ ngác nhìn quanh, trong những quán bar san sát nhau ở đây, ắt hẳn đã có rất nhiều cái từng thuộc về La Cường …

Trong “Red fivestar”, người quản lý tự mình rót rượu, khom lưng cúi đầu chào.

Nhìn thấy Thiệu Quân đến một mình, không có bạn bè, quản lý sành sỏi, nháy mắt đã đưa tới một loạt phục vụ chờ ở ngoài phòng riêng. Vì không biết Thiệu công tử có muốn hay không, mà biểu hiện cũng không rõ ràng lắm, nên chỉ biết chờ Thiệu Quân tự mở miệng.

Thiệu Quân thẫn thờ uống rượu, ánh mắt đảo qua hàng người. Quán bar này cũng thật chuyên nghiệp, tất cả phục vụ đều có ngoại hình và nét đặc sắc riêng, cao lớn cường tráng cũng có, eo nhỏ mông cong cũng có.

Thiệu Quân nhìn lướt qua một lần nữa, không thấy vừa mắt người nào trong số họ, lại hỏi, có người nào lớn tuổi, đã ở nơi này ít nhất vài năm không?

Quản lý nói nghề này tuổi nghề ngắn, những phục vụ làm thời gian dài, khách hàng sẽ không thích nữa, điều này làm giảm mức độ dịch vụ của cửa hàng chúng tôi.

Thiệu Quân nhìn quanh tiền sảnh, chỉ vào một người phục vụ mặc tây trang đang rót rượu: “Cậu ta, tôi muốn người đó.”

Người phục vụ cũng nhận ra là Thiệu công tử đã từng đến đây một lần, liền kính cẩn theo vào phòng riêng.

Cậu thanh niên tên là Tiểu Hòa, trông anh tuấn sáng sủa, trạc tuổi Thiệu Quân, nhưng ở đây đã được coi là lớn tuổi.

Tiểu Hòa rất chuyên nghiệp trò chuyện với Thiệu Quân, rót thêm một ly rượu, sau đó từ từ đặt tay lên đầu gối của Thiệu Quân, vuốt ve đùi, lướt qua đường cong của bẹn, kỹ thuật vô cùng điêu luyện và nhẹ nhàng.

Lúc đầu Thiệu Quân vẫn làm lơ, không để ý, mắt toàn nhìn lên bốn bức tường.


Nhưng sau vài ly rượu, men say thấm vào tim, từng lỗ chân lông trên người anh bốc lên những khát khao, dục vọng uất ức muốn được trút bỏ, người anh cũng nóng bừng, áo quần trở nên vướng víu.

Căn phòng VIP anh bước vào, ngoài cửa sổ là quang cảnh ban đêm rực rỡ ngàn ánh đèn, trong phòng đốt nến thơm, ghế sô pha êm ái, độ sâu vừa đủ khiến anh có thể nằm thoải mái để người ta hầu hạ.

Tiểu Hòa nghiêng mặt, nhẹ nhàng hôn liếm sau vành tai Thiệu Quân, ngậm lấy dái tai, đi dọc xuống cổ, cố ý cắn vào áo Thiệu Quân, từng li từng tí một xoa xoa bụng anh, cuối cùng quỳ xuống giữa hai chân anh, vươn tay cởi quần.

Thiệu Quân bị khiêu khích như thế, đã sớm ngồi không yên.

Dù gì anh cũng còn trẻ, tràn trề tinh lực, lại đã lâu không làm, gần đây lại bị người ta hấp dẫn mà không làm gì được, cho dù người trước mặt là phụ nữ, Thiệu Quân cũng tin mình cũng có thể làm một lần!

Cậu thanh niên dùng miệng cắn mép quần, kèo xuống, để lộ thứ thô ráp bí ẩn gồ lên ở giữa. Quần lót Thiệu Quân đã căng phồng ra, trướng lên khó chịu, nhưng anh vẫn thở gấp, đẩy thanh niên ra…

Thiệu tiểu tam nhi ngại bẩn, anh không thích chạm vào những người này, anh thật sự không nghĩ mình sẽ làm tình với một con vịt.

Anh khẽ thở dài một hơi trong lòng, cố gắng ổn định lại cảm xúc. Anh chỉ muốn đến đây nhìn một chút, để xem La Cường khi không khoác bộ đồng phục tù là con người như thế nào, lăn lộn ở đâu? Chơi bời với ai? Có người nào để trong lòng không, có còn trái tim không?

Đàn ông luôn có lòng tự trọng và ham muốn chiếm hữu, đặc biệt giữa đàn ông và đàn ông, sự độc chiếm, ghen tuông và trả thù chỉ có thể dữ dội hơn giữa đàn ông và phụ nữ, chắc chắn không bao giờ ít hơn.

Da mặt Thiệu Quân cũng mỏng lắm, ngay cả là La Cường cũng không thể bắt anh hy sinh mặt mũi được đâu.

Thiệu tam gia đi đánh ghen với một tên lẳng lơ trong tù, để tranh giành một tù nhân khác? Chuyện gì khó nghe vậy? Nói ra có khi người ta còn tưởng là đùa! Thiệu Quân thật sự rất khó chịu, trong lòng rất đau.

Từ nhỏ không có ai để cho anh phải chịu đau đớn uất ức như thế, anh cũng chưa từng trải qua qua cảm giác không cam lòng này.

Tiểu Hòa hơi khó hiểu, không biết Thiệu công tử đang có ý gì.

“Tam gia, ngài muốn em làm như thế nào? Nói cho em biết với.” Tiểu Hòa nhẹ giọng nói.

Cậu thanh niên này cho rằng hội con nhà giàu đều có cá tính, luôn đủ thứ sở thích đáng xấu hổ trên giường, tư thế làm tình kiểu gì cũng có, Thiệu công tử này có khi cũng quái đản như vậy.

Nhưng tính tình Thiệu Quân thế nào cơ chứ? Da mặt anh mỏng như cánh ve, thói quen giường chiếu, thích làm tình như thế nào, sao mà anh dám nói ra?

Ngược lại, Tiểu Hòa có vẻ rất thích thú, cậu ta đưa tay lên eo Thiệu Quân vuốt ve, sờ soạng cơ bụng tám múi anh rèn luyện quanh năm. Khách hàng trong hộp đêm đa số toàn ông chủ lớn đầu heo với cái bụng béo tròn, rất hiếm gặp được một anh chàng đẹp trai như vậy. Đối với Tiểu Hòa, cậu ta hoàn toàn không cảm thấy như đang phục vụ khách, vẻ mặt và dáng người của Thiệu Tam gia này trông thật sự rất thích mắt.

“Lấy ra nhé… Để em giúp ngài.” Tiểu Hòa nói nhỏ.

Thiệu Quân cụp mắt xuống, nhìn thanh niên dùng miệng lột quần lót của mình, cầm lên rồi ngậm thứ kia vào miệng.

Một người đàn ông bình thường không thể nào cưỡng lại được sự kích thích thân thể mãnh liệt như vậy. Thiệu Quân bị kích thích, anh ngửa đầu ra sau, miệng phát ra những tiếng rên trầm đục, ưỡn hông về phía trước…

Cậu thanh niên làm việc rất thật lòng và nghiêm túc, đầu đón theo nhịp đung đưa hông của Thiệu Quân, dùng sức phun ra nuốt vào.


Thiệu Quân thở hổn hển, từ trên cao nhìn thứ trên người mình cắm sâu vào khoang miệng một người khác. Người trước mặt bị chọc vào thật sâu, nhưng vẫn cố hết sức chịu đựng mút mát, cổ họng phát ra âm thanh giống như hưởng thụ, ánh mắt gần như mê đắm …

Thiệu Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đầu anh như có vô số giọng nói rít gào, khuôn mặt xinh đẹp trước mắt bỗng chốc nhòe đi, thay vào đó là một khuôn mặt cứng cáp rắn rỏi khác, lông mày rậm, mắt sắc, cằm thô, quai hàm lún phún râu xanh và góc cạnh, lúc nào cũng toát lên cái vẻ chống đối xã hội. Thiệu Quân hít từng hơi thật sâu, run rẩy, tưởng tượng rằng La Cường đang ôm anh, hút lấy anh, an ủi anh, vuốt ve anh, tung hoành trên cơ thể anh; La Cường chấp nhận anh, La Cường quan tâm đến anh! …

Anh không thể nhịn được nữa, anh muốn gác chân lên vai La Cường, muốn cuốn lấy người này nhưng lại chỉ có thể cố gắng chịu đựng hết sức mình, không thể bộc lộ sở thích thực sự của mình trước mặt người lạ … …

Thiệu Quân đột ngột rút dương v*t ra khỏi miệng Tiểu Hòa!

Cậu thanh niên bị bất ngờ, trượt một đợt mút, nước bọt chảy ra.

Thiệu Quân vùi nửa mặt vào sô pha, thắt lưng vặn vẹo gần như 180 độ, cổ nổi lên gân đỏ, nặng nhọc thở hổn hển, đôi chân thon dài như muốn vặn thành bánh quai chèo.

Lúc lên đỉnh ấy, anh nửa quỳ nửa nằm trên sô pha, cọ trán xuống nệm, tưởng tượng anh bị La Cường đè nặng, giam cầm, va chạm vào người anh, máu trong người không khỏi sôi trào, bụng dưới nóng rực. Anh phun ra…

Cậu phục vụ hoảng sợ, bật dậy khỏi mặt đất, luống cuống tay chân.

Cậu ta chưa bao giờ thấy một công tử nào kì quặc như thế, thuê phòng, bao người, nhưng không làm tình hay dùng miệng, mà là tự mình xuất ra!

“Tam gia, ngài không thích sao? … Em xin lỗi, em đã làm không tốt, thật xin lỗi …” Tiểu Hòa thật sự xấu hổ, sợ khách hàng phàn nàn.

Thiệu Quân ngẩng mặt lên thở hổn hển, nghĩ thầm, thích, thích hả?

Cậu có thể bảo ông chủ La của cậu tự mình ra trận được không? Chứ cậu nghĩ ai cũng có thể làm Tam gia đây thích à!

Anh không thể chấp nhận việc bắn vào miệng đối phương, dù con vịt không chê bẩn, nhưng anh thì ngại, anh vẫn có vướng mắc tâm lý đó.

Thiệu Quân thu dọn một chút, mặc quần vào, không muốn lộ chỗ kín ra, trên mặt vẫn còn hơi ửng hồng.

Tiểu Hòa ngồi sang một bên, vuốt ve eo Thiệu Quân, tò mò hỏi: “Tam gia, hiếm khi tới đây, sao ngài lại chọn em.”

Thiệu Quân hỏi: “Bình thường không có ai chọn cậu à?”

Tiểu Hòa: “Ít người để ý đến em lắm.”

Thiệu Quân: “Ông chủ cũ của cậu, ông chủ La ấy, có để ý đến cậu không? Cậu đã làm gì với anh ta chưa?”

Tiểu Hòa: “……”

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt Thiệu Quân yếu ớt, rối rắm: “Ông chủ La trước đây của cậu, thích kiểu người như thế nào? Anh ta đã từng cặp kè với những ai? Cậu nói đi, tôi muốn nghe.”

Đêm đó, Thiệu Quân không tiếp tục làm.

Tiểu Hòa lúc đầu cũng không dám nói, dù sao cũng đã đổi chủ mới, lại còn đang buôn chuyện với ông chủ cũ, chẳng khác nào tự chuốc phiền phức đâu? Nhưng sau lại được Thiệu Tam gia tả một câu hữu một câu, dỗ dành một hồi thì kể ra hết.

Ông chủ La làm giàu như thế nào?

Gia đình ông chủ La có những ai, có bao nhiêu tình nhân? Có bao nhiêu nam, bao nhiêu nữ?

Ông chủ La có bao nhiêu quán bar trong Trung tâm Giải trí Tam Lý Truân? Bài bạc, ma túy và thuốc phiện có từng dính qua chưa?


Ông chủ La đối đãi thường ngày ra làm sao, có trượng nghĩa với thủ hạ không? Lúc nào cũng lạnh lùng như vậy à, đã dịu dàng với ai chưa?

Ông chủ La gần 40 tuổi, thực sự chưa bao giờ kết hôn? Hay có kết hôn nhưng lén không cho ai biết? Có con rơi con rớt gì không?

Vân vân và vân vân



Tiểu Hòa cũng uống vài ly rượu, chậm rãi thả lỏng lại, thoải mái kể cho Thiệu Quân biết La lão nhị năm đó uy phong như thế nào ở con phố này; có người thua tiền trong sòng bạc và muốn bỏ chạy, có một đám người bảo vệ hắn. Nhưng La Cường một mình vác một ống thép chặn lối ra của con hẻm. Hai bên vậy mà gườm nhau suốt hai tiếng đồng hồ, bọn côn đồ bên kia không dám làm gì.

Rồi kể La lão nhị đã che chở thế nào cho những phục vụ trong quán bar. Có lần, một tên khách bới lông tìm vết, phàn nàn về chất lượng phục vụ, tiểu lên trên mặt của cậu bé kia.

La Cường đi tới, nói: “Người trong quán của ông đây phục vụ rất tốt, ông đích thân huấn luyện từng người một, tốt hay không chỉ có ông đây được đánh giá, mày là thằng nào cơ chứ?”

Tên công tử kia nói: “Mông con vịt này bị méo, đâm không sướng!”

La Cường cười lạnh, ôm cậu bé vào lòng, xoa xoa tóc, nhỏ giọng thì thầm vài câu rồi lột quần cậu bé ngay tại chỗ, nói: “Tao thấy mông cậu ta rất căng và tròn, có chỗ nào méo đâu, mông này mà còn đâm không sướng? Hay lột quần mày ra tao xem thử đâm có sướng không?! “

Hôm đó tên công tử kia không tránh được, thật sự bị La Cường ấn xuống bàn, lột quần phơi mông cho bàn dân thiên hạ xem, gào khóc thảm thiết…

Ông chủ La hôm đó cũng đã thưởng cho cậu bé bị bắt nạt tất cả số tiền mà cậu kiếm được từ đồ uống vào ngày hôm đó.

Tiểu Hòa lúc nói đến những chuyện này, hai mắt cậu ta sáng ngời, trong giọng nói lộ ra rõ ràng một loại ngưỡng mộ và sùng bái mãnh liệt ông chủ cũ.

Thiệu Quân nằm trên sô pha, gác cánh tay che mặt, im lặng lắng nghe, hỏi: “Người thanh niên cậu đang nói tới, có phải là cậu không?”

Tiểu Hòa không nói, chỉ im lặng uống rượu …

Sau, khi Tiểu Hòa đưa Thiệu Quân đi qua sảnh còn lặng lẽ chỉ cho anh phục vụ nào là “tiểu bánh nướng”, “tiểu bánh quai chèo” huyền thoại, “Tứ Đại danh thần” của FiveStars …

Những tài năng đó trước đây là “bạn” của ông chủ La.

Thiệu Quân liếc mắt một cái, lòng chua xót, lẩm bẩm nói: “Khốn kiếp … Mắt cũng tinh nhỉ, toàn hàng ngon.”

Thiệu Quân hỏi: “Ông chủ La của các cậu trâu bò lắm cơ mà, sao anh ta lại bị bắt thế? Không tìm được quan hệ? Mà cuối cùng cũng không biết trốn chạy sao?”

Giọng Tiểu Hòa hơi tiếc nuối: “Ông chủ La khi ấy đã rời đi lâu rồi. Nghe nói đã bỏ trốn. Nhưng sau đó…”

Thiệu Quân truy vấn: “Sau tại sao lại bị bắt?”

Tiểu Hòa suy nghĩ một chút, nói: “Nghe nói là tự thú.”

Thiệu Quân nhướng mày, có hơi không tin: “Tự thú? Không phải anh ta bị cảnh sát bắt sao? Người như anh ta sao lại tự thú?”

La Cường, kẻ liều mạng này, cái gì mà chẳng làm qua, tại sao lại đi tự thú cơ chứ? Thiệu Quân đã biết quá rõ về người đàn ông này nên anh không tin.

Tiểu Hòa nhẹ giọng nói: “Tam gia, không phải ngài cũng biết sao? ông chủ La có một người em trai, là cậu chủ nhỏ trước đây của chúng tôi. Hai anh em quan hệ rất tốt, không thể tách rời đó?”

Biểu cảm trên gương mặt Thiệu Quân từ từ thay đổi, mấy ngày nay anh bị con hồ ly ở khu giam làm cho rối não rồi, lú lẫn hết cả nên mới không đoán ra được chi tiết này. Mọi thứ lộn xộn trong đầu anh như được sắp xếp lại hết cùng một lúc, và rồi đột nhiên anh hiểu ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui