Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Mọi người trong ban 7 bị ồn ào đánh thức, bật dậy thẳng tắp ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hồ Nham gần như để trần mông, kéo theo chăn bông từ giường tầng trên xuống, ngã xuống rất mạnh. Cơ thể gầy gò của y đập mạnh trên sàn, đau đến mức mấy phút sau mới đứng dậy được.
La Cường lạnh lùng ngồi trên giường, mặt không có biểu cảm gì, lồng ngực nhấp nhô thở dữ dội, còn Thiệu Quân đang đứng giữa phòng với cây dùi cui trên tay, đỏ mặt tía tai, những lằn gân xanh trên trán như sắp nổ tung, vẻ mặt như muốn cầm gậy đánh người.
Thiệu Quân không nhìn La Cường, mà nhìn chằm chằm vào Hồ Nham: “3704, cậu vừa làm gì vậy?”
Hồ Nham từ trên mặt đất đứng dậy, trên tay vẫn cầm chăn bông, lưng hơi khẽ run: “Tôi làm gì?”
Đáy mắt Thiệu Quân đỏ lên: “Cậu nằm ở đâu?!”
Hồ Nham không trả lời.
La Cường cũng nhảy khỏi giường, cởi trần đứng trên mặt đất, lạnh lùng xen vào: “Cảnh sát Thiệu, giữa chúng tôi không có chuyện gì xảy ra cả.”
Thiệu Quân trừng mắt: “Chuyện của anh tôi sẽ hỏi sau.”
La Cường đổi giọng điệu: “Chuyện hôm nay bỏ qua được không?”
Thiệu Quân nghĩ La Cường đang tìm cách bảo vệ Hồ Ly. mắt anh đột nhiên đỏ lên: “Anh im đi giùm tôi!”
Thiệu Quân lớn tiếng nói với Hồ Nham: “Cậu đi ngủ mà còn chưa muốn ngủ sao? Không muốn ngủ thì tự vài WC giải quyết. Điều thứ tám quy chế phòng giam là không được lên giường người khác, cậu không biết chấp hành à?”
Hồ Nham ngẩng đầu nhìn Thiệu Quân, vẻ mặt từ từ thay đổi. Thực sự có quy tắc này trong trại giam, không được phép ‘ngủ cùng’ tù nhân khác, nhưng đây cũng chẳng phải là ngày đầu tiên mọi người sống ở đây. Ai mà không biết ‘ngủ chung’ là thế nào? Các quản giáo mọi ngày mắt nhắm mắt mở, hai người bạn tốt giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý thì cũng tốt mà, miễn là không phải hiếp dâm, làm loạn nhà giam lên thì bình thường quản lý cũng không quá cứng nhắc.
Nhưng Thiệu Quân hôm nay lại quản lý, vẻ mặt lạnh lùng, mắt trừng trừng, cũng không định chừa mặt mũi cho Hồ Nham.
Hồ Nham còn vừa bị La Cường đá xuống giường trước mặt cả ban. Y đã từng phải chịu đựng sự bẽ mặt như thế này ở Ban 7 chưa?
Hơn nữa lúc trước y có bạn trai, cũng hay ngủ chung giường, lúc đó không ai quản lý, nhưng hôm nay, Thiệu Tam gia bắt tại trận, nghe giọng điệu có lẽ anh còn không có ý định bỏ qua cho y.
Hồ Nham ôm chăn bông, mắt ầng ậng nước, cắn chặt môi lẩm bẩm: “Tôi làm gì vậy?… Cảnh sát Thiệu, tôi nghe nói trung ương gửi văn kiện từ nay về sau không cấm đồng tính luyến ái trong tù nữa.”
Thiệu Quân gằn từng tiếng, hoàn toàn không khoan nhượng: “Văn kiện còn chưa được chính thức phê duyệt, có nghĩa là nó vẫn chưa có hiệu lực. Ở chỗ của tôi vẫn chưa bắt đầu triển khai, nên tôi không cho phép cậu muốn làm gì thì làm trong phòng này!”
Nếu Thiệu Quân không còn lý trí, có lẽ anh sẽ chỉ thẳng vào mũi La Cường và hỏi, anh đồng tính luyến ái với ai? La Cường, anh đang yêu cậu ta sao? Còn dám nói hai người không có quan hệ?
Thiệu Tam gia không phải trực mỗi ngày, 30 ngày một tháng, anh chỉ trực có 10 ngày. Anh bắt đầu tính toán ngầm trong bụng, hôm nay anh trực, tận mắt bắt gian, nhưng không biết hai người này đã bao lần chui vào chăn mà anh không nhìn thấy nữa? …
Hồ Nham mím môi, cảm thấy đau khổ, thất vọng và xấu hổ chay lan tràn trên mặt.
Khuôn mặt tím lại của y nhìn chằm chằm vào Thiệu Quân, đột nhiên thốt lên: “Văn bản quy định không đề cập đến việt cấm các ‘phạm nhân’ đồng tính luyến ái với nhau!”
Hồ Nham ngày đó đã nóng nảy, bị tổn thương lòng tự trọng, con thỏ nóng nảy bật lại cắn người.
Y thậm chí còn nhấn mạnh vào hai chữ ‘tù nhân’.
Câu nói vừa thốt ra, sắc mặt của Thiệu Quân liền thay đổi, anh như nghẹn lại không thể nói được điều gì lúc đó.
Trước khi những người khác trong phòng nhận ra chút ẩn ý trong lời Tiểu Hồ Ly, La Cường đột nhiên nổi giận.
“Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Thằng nhóc này cậu chán sống rồi à, mẹ nó dám lặp lại lần nữa không?!”
Cả phòng im phăng phắc, ai nấy đều sững sờ nhìn La Lão nhị mắng chửi.
“Đây là … chuyện gì xảy ra vậy…”
Con Nhím sửng sốt nhìn hắn, lầm bầm, không thể hiểu ra được gì.
Vết sẹo cũ trên trán La Cường bùng lên thành một màu đỏ tươi khủng khiếp, mắt chằng chịt tơ máu, nhìn chằm chằm vào Hồ Nham, sắc như hai con dao cau: “Nhãi con cậu có chịu thôi đi chưa? Đã đủ chưa? Ông đây để cho cậu muốn nói gì thì nói à?! “
“Còn muốn ở trong đây không? Nếu không thì cút ngay ra khỏi đây! Cuốn gói xéo khỏi đây đi, ông đây không chứa chấp cậu!!!”
Hồ Nham sững sờ, há mồm không nói được lời nào, hai mắt nhanh chóng ầng ậng nước, bị oan ức mà khóc cũng không dám.
La Cường mắng xong, mắt cũng đỏ ngầu, thở hổn hển, ngọn lửa giận bùng cháy thành một đống hỗn độn trong đầu.
Giọng La Cường đã khàn khàn, nhưng vẫn ẩn chứa lửa nóng: “Có đi ngủ hay chưa? Hoặc đi ngủ cho yên hoặc cút xéo ra khỏi đây.”
Môi Hồ Nham run lên, lồng ngực căng thẳng.
Y không nói thêm một lời, nhanh chóng bò trở lại giường của mình, kéo chăn bông trùm kín đầu, giấu cả người vào chăn…
Vẻ mặt tức giận của La Cường trông như một con sư tử đực đang cắn xé con mồi, lời đe dọa rất rõ ràng: Tiểu hồ ly, hôm nay nếu dám nói thêm một lời, tôi sẽ giết chết cậu ngay tại chỗ, không cho cậu sống sót bước ra khỏi căn phòng này, không tin cứ thử xem.
La lão nhị là ai, mấy năm nay là gì? Hắn có thể bỏ qua cho người dưới trướng hắn mà làm xằng làm bậy sao, không bao giờ.
La Cường mắng xong Hồ Nham, quay mặt lại nhìn Thiệu Quân, cứng nhắc nói: “Cảnh sát Thiệu, cậu định làm gì? Tội này có thêm cả tôi, biệt giam hay phạt thế nào tùy cậu quyết định.”
Hai người đỏ mặt tía tai nhìn chằm chằm nhau, mắt đầy tơ máu, trái tim như có vô số bàn tay cào cấu xé rách đến tươm máu.
Thiệu Quân từ từ hạ bàn tay đang cầm dùi cui xuống, đôi môi khẽ mím lại, lòng bỗng ngột ngạt, không thể thở được vì chán nản và phiền muộn bao trùm.
Những lời của Hồ Nham không sai lấy một chút, dùi cui nện xuống cũng chỉ toàn máu. Cả hai người họ đều là tù nhân, và anh là cảnh sát, một trong thế giới ngầm, một người ngoài ánh sáng, cơ bản là hai con đường quá khác, không bao giờ có thể giao vào nhau. Khi ở nhà ăn, cơm cũng chẳng phải được múc từ cùng một nồi, mà ngay cả bóng rổ cũng chia ra của quản giáo và phạm nhân, chưa từng được tham gia một trận nào cùng nhau! Cho nên, Hồ Ly có thể cùng chơi với La Cường, cùng nhau ăn mừng chiến thắng, ôm và hôn, nhưng Thiệu tam đội trưởng thì không.
Hồ ly có thể ngủ chung phòng với La Cường một cách công khai, dù không phải cùng một giường thì cũng có thể nhìn ngắm trực tiếp, nhưng Thiệu Quân thì không, chỉ có thể bí mật theo dõi qua màn hình camera …
La Cường nhìn Thiệu Quân khóa cửa rời đi, mắt Tam Màn thầu đỏ hoe.
Hắn muốn túm lấy người thanh niên này, xoa xoa đầu, nói vài câu giải thích nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhúc nhích, trong phòng quá nhiều người, hắn không thể làm như vậy.
Nếu không có Thiệu Quân, La Cường đã ôm lấy Hồ Ly mà rong ruổi từ lâu rồi.
Hắn không phải là một người thánh nhân quân tử như Liễu Hạ Huệ, hắn chưa bao giờ cần che giấu khát khao tột cùng của đàn ông.
Nhưng hắn cũng biết rằng cái màn thầu chưa bao giờ để người khác bớt lo lắng về mình đang quan sát mọi thứ từ chiếc camera trên đỉnh đầu, và cũng có những việc, con tim, tâm tình hắn đã chậm rãi thay đổi, chẳng còn giống như trước đây…
Hắn đặt tấm thiệp sinh nhật Thiệu Quân tặng dưới gối, trong tay hắn mân mê cái lọ nhỏ màu hồng Thiệu Quân mua cho hắn. Mỗi tù nhân đều đặt vật quý giá nhất của mình dưới gối, sợ bị lấy mất, cũng để tiện chạm vào hàng đêm, La Cường ném bừa thẻ tiết kiệm của mình lên đầu tủ, còn hai thứ này hắn để dưới gối.
Vừa nãy, không phải La Cường bảo vệ Hồ ly, mà thực ra là đang bảo vệ Thiệu Quân.
Tam Màn thầu còn trẻ, còn tính tình thiếu gia luôn nóng nảy, gặp sự cố luôn rất bốc đồng, thiếu kiên nhẫn, lúc ấy có lẽ anh cũng sắp hét lên mấy lời quan trọng: La Cường, con mẹ nó anh theo cậu ta hay là theo tôi?!
Câu nói mà Hồ Nham thốt ra, dù cố ý hay vô ý, cũng gần như đã xé toạc cái bọc để lộ cây kim. La Cường biết nếu chuyện hôm nay trở thành chuyện lớn, người chịu thiệt chắc chắn không phải Hồ Nham, mà là Thiệu Quân.
Tù nhân đồng tính luyến ái với nhau, ngủ cùng nhau, quá lắm chỉ bị xử phạt, bị tách ra buồng giam khác nhau, chứ cũng không làm gì hơn được.
Nhưng nếu Thiệu Quân nóng nảy, khiến dư luận xôn xao, mọi người đều biết, thì cũng không còn mặt mũi nào ở lại khu giam số ba, dù là công tử của cục trưởng cũng không cách nào, rất nguy hiểm.
Vài ngày sau, trại giam mở cuộc sinh hoạt tập thể, nói rằng mỏ đá gần nông trường Thanh Hà sẽ khai thác trở lại vào hè thu, cần rất nhiều nhân lực của khu giam thứ 3.
Công việc ở mỏ đá rất mệt mỏi và khổ sở, là công việc ngoài trời, dầm mưa dãi nắng, nên cũng có những đãi ngộ đặc biệt về điểm công, lương gấp đôi, giảm án, ưu tiên thăm gia đình, mỗi bữa cơm đều có thịt ăn.
Dù như vậy nhưng cũng không mấy ai chịu đi, ai cũng quen được nuôi trong nhà giam và nhà xưởng, được bảo dưỡng kỹ càng đến trắng trẻo mập mạp.
Giữa một đám đầu người đen kịt, La Cường là người đầu tiên giơ tay lên, lập biên bản yêu cầu chuyển đến mỏ đá.
Thiệu Quân mang theo một cây dùi cui phía sau, cố gắng đè ép ý nghĩ xông lên đánh gãy cánh tay giơ lên đó của La Cường …
Thiệu Quân ngồi trong văn phòng, nổi giận đùng đùng với cây cà chua nhỏ.
Cái cây nhỏ mọc rất tươi tốt, cành vươn cao ngạo nghễ, trĩu quả nhiều chùm xanh xanh đỏ đỏ. Thiệu Quân nhíu mày, bĩu môi như giận dỗi, bứt hết cà chua từ chín đến chưa chín, bứt trụi cả cái cây …
Anh tìm La Cường, hỏi: “Ý anh là gì?”
La Cường lắc đầu.
Thiệu Quân hỏi: “Hôm trước tôi bắt quả tang anh ngủ chung giường, làm anh mất mặt ban trưởng. Nên giờ anh làm thế này là để dằn mặt tôi à?”
La Cường nói: “Không, không phải như vậy.”
Thiệu Quân nhịn một lúc, rồi tận tình khuyên nhủ: “La Cường, đừng đến mỏ đá. Tôi thực sự nghiêm túc. Nơi đó rất nguy hiểm, mỗi năm rất nhiều người bị thương trở về. Công nhân không ai chịu làm vì công việc nguy hiểm mà tiền lương thấp, nên họ mới tìm kiếm các tù nhân để làm việc đó! … Nếu anh đang cố gắng trốn tránh đề phòng tôi, anh thực sự không cần phải làm vậy. “
Thiệu Quân lo lắng đến tái nhợt: “La Cường, anh có thể nghe lời tôi được không!”
La Cường im lặng một lúc lâu, nói: “Vậy cậu cũng nghe tôi nói, khu nhà giam cũng rất khổ cực và nguy hiểm, cậu có muốn rời đi không?”
Thiệu Quân: “……”
Thiệu Quân ngẩng đầu nhìn mây đỏ trong ráng chiều, đáy mắt bỗng nhiên nóng lên, tức giận nói: “Vậy tôi chuyển đi, anh có nghe lời tôi không đi mỏ đá không?”
……
Thiệu tiểu tam nhi vừa mới rời đi,Tiểu hồ ly cũng vừa đến, cũng là giải thích cầu hòa.
Hồ Nham đút hai tay vào túi áo khoác, cúi đầu bước tới, thân hình hơi mảnh mai đung đưa trong bộ đồng phục tù nhân.
Hồ Nham thì thào: “Anh Cường.”
La Cường nhướng mắt nhìn người nọ, miệng ngậm một cọng cỏ khô.
Hồ Nham hơi xấu hổ, khóe miệng giật giật: “Anh Cường, chuyện hôm đó, em xin lỗi.”
La Cường nhướng mày: “Chuyện hôm đó là chuyện gì?”
“Anh Cường, anh đừng để bụng…” Hồ Nham nhanh chóng ngồi xổm bên cạnh La Cường, bắt đầu vào vấn đề chính. “Anh, nghe nói anh là người đầu tiên giơ tay ghi danh vào mỏ đá? Anh đừng đến đó. Em kể anh nghe, năm ngoái có người đến đó bị gãy chân mang về, còn nghe nó có công nhân bị xe lu cán lên chân, rất khủng khiếp. Cuối cùng cũng không biết có được đền bù không … Anh đừng đi, được không?? “
La Cường thản nhiên nói: “Đừng lo lắng cho tôi.”
Hồ Nham suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Có phải anh đang muốn trốn tránh em không? Thật sự là không cần phải như thế.”
La Cường bất đắc dĩ nhắm mắt, cảm thấy thật đau đầu. Hắn sờ sờ cái đầu của mình, thật muốn nói với tiểu hồ ly: Nhóc con, cậu không quan trọng đến như thế trong lòng tôi, thật sự không phải do cậu …
Hồ ly có cái khôn của mình, biết tiến biết lùi, biết nặng nhẹ, cũng không quá phận, nên La Cường không ghét bỏ y.
Hồ Nham chăm chú nhìn La Cường, nói: “Anh Cường, em sẽ không làm phiền anh nữa, nhưng anh không thể ngăn cản em thích anh.”
La Cường chế nhạo: “Tìm bạn chịch?”
Hồ Nham gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là tìm bạn chịch.”
La Cường nhéo nhéo mặt Hồ Nham bằng những ngón tay chai sạn, hừ nói: “Cả khu nhà giam đều là đàn ông mà? Tìm người khác chịch đi, sao cứ phải là tôi?”
Hồ Nham trợn lớn mắt: “Biết anh rồi thì thấy ai cũng chướng mắt, em chỉ thích anh, coi trọng anh.”
La Cường trêu chọc: “Vì sao? Tôi không có ba đầu sáu tay, cũng không mọc ra ba con chim, đâu chơi cậu ba lần trên giường được? Câu tìm ai khác cũng được mà?”
Hồ Nham ngượng ngùng cười: “Thành thật mà nói, anh Cường, khu giam số ba của chúng ta, quản giáo ưa nhìn, đẹp mắt nhất chính là cảnh sát Thiệu … Tôi cũng để ý anh ta từ lâu rồi.”
La Cường liếc qua, ý gì đây?
Hồ Nham bĩu môi lẩm bẩm: “Nếu biết chuyện sớm hơn, lúc trước đã tìm anh ta hỏi chịch rồi, nào biết anh ta không chê chuyện này, có khi chắc cũng không từ chối em đâu.”
La Cường ‘phụt’ một tiếng phun cọng cỏ khô ra!
Ngẫm lại ẩn ý trong câu nói của tiểu hồ ly vừa nãy trong đầu, hắn đột nhiên trừng mắt nói: “… Mẹ nó cậu dám”
Mặt Hồ Nham chua loét, nghịch nghịch cọng cỏ trước mặt.
La Cường sa sầm mặt, gằn chữ một: “Nhóc con, những câu hôm nay là lần cuối cùng cậu nói. Từ giờ trở đi đừng có mà nói nhảm với người khác bên ngoài.”
Hồ Nham nói nhỏ: “Em biết, em sẽ không nói nhảm linh tinh đâu. Em còn muốn ở trong ban 7.”
La Cường nói: “Tôi không có gì với cảnh sát Thiệu cả, cậu đừng có mà suốt ngày đi vạch lá tìm sâu. Nếu cậu mà còn cố tình nghĩ đến chuyện này nữa, tôi sẽ móc mắt cậu ra.”
Không phải La Cường hăm dọa suông, từ năm 18 tuổi ấy, trái tim hắn đã cứng rắn chai sạn rồi.
Hồ Nham cúi đầu ‘vâng’ một tiếng.
La Cường vẫn chưa yên tâm, trước khi đi còn túm lấy cổ áo Hồ ly, trầm giọng đe dọa, “Bỏ ngay cái suy nghĩ của cậu lúc nãy đi. Nếu cậu dám để mắt đến cảnh sát Thiệu, tôi chắc chắn sẽ phá hủy cậu!”
Trong lòng La Cường, Tam Màn thầu là người mà bản thân hắn cũng không nỡ vấy bẩn, lại có thể để người khác xuống tay?
Chắc chắn không bao giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...