Chuyển ngữ: Andrew Pastel
La lão nhị không ngờ rằng khi Tam Màn Thầu nói về đạo lý, anh rất thật lòng, rất đứng đắn nghiêm túc. Hắn luôn cho rằng Thiệu Quân chỉ là một cậu ấm tính tình trẻ con, vui hay không vui đều trưng hết lên mặt, không có tâm tư sâu sắc gì.
Thiệu Quân dù gì cũng là một cảnh sát, anh cũng biết nặng nhẹ. Mọi ngày anh thường trò chuyện với các tù nhân, chơi chung, kề vai sát cánh nói những chuyện trên trời dưới đất, nhưng trong ngục giam anh vẫn có quy tắc của riêng mình. Lần này chuyện 294 gây ra đã chạm đến điểm mấu chốt của anh, anh ấy không thể chịu đựng được, không thể nhịn được nữa.
Không chịu được cũng đành phải chịu, chứ không thì biết làm gì nữa bây giờ?
Cũng chính vì là cảnh sát nên vẫn có quy tắc xử sự, không được lung tung xằng bậy. Nói cách khác, chuyện Lão Thịnh nhận tiền rồi hãm hại La Cường, và La Cường tức giận trả đũa thì quản ngục có thể làm gì bây giờ? Khó chịu thì đánh được sao? Khó chịu thì có thể bắn chết hai người này rồi đào lỗ chôn luôn được không?
Muốn truy trách, tăng hình phạt, cũng phải có chứng cứ rồi trình cấp trên phê duyệt.
Hình phạt riêng của quản ngục thì không có gì mới mẻ hơn, chỉ có sử dụng dùi cui, biệt giam và lồng sắt. Nếu người này là một tên nhát gan, sợ bị đánh, sợ bị biệt giam, thì mấy việc này còn có công dụng một chút. Nhưng nếu hắn ta không sợ thì sao? Ngay cả bỏ vào lồng sắt còn không ngán, thì còn cái gì trị được cái tên không sợ chết này đây?
La lão nhị ở trong giới xã hội đen đã nhiều năm, quả thực không sợ trời không sợ đất, đầu để trong tay, tính mạng để trên đường.
Đắc tội nhiều người, cũng rất nhiều người muốn loại bỏ hắn. Trên đường đến nhà tù Thanh Hà, xe áp giải bị ‘nhắm’, cảnh sát áp giải cũng phải đổ máu.
Lúc Trịnh Khắc Thịnh quấn băng một cánh tay được điều ra khỏi nhà giam, La Cường đã gặp gã nói vài ba câu. Sau Thiệu Quân mới biết, La Cường hôm đó đã nói với gã thế này:
“Đủ chưa? Còn muốn tiếp tục nữa không?”
Lão Thịnh tái mét mặt, lắc đầu, ý là đã bỏ cuộc.
La Cường hỏi: “Là ai sai mày làm? họ Lưu hay họ Đàm?”
Lão Thịnh không dám nói.
La Cường nói: “Lần này tao cắt một bàn tay. Lần sau, tao cắt luôn một cánh tay. Nếu không tin mày có thể thử nữa xem.”
Sau đó Trịnh Khắc Thịnh gọi điện ra ngoài, nói việc với La Cường gã không làm được, muốn trả lại tiền.
Nhưng giữa La Cường và Thiệu Quân lại sinh ra một khoảng cách xa đến mức không thể bắc cầu. Lúc thường hục hặc, đốp chát nhau vài câu cũng không sao, nhưng càng đi sâu càng không thể nói chuyện với nhau được nữa.
La Cường nói với Thiệu Quân: “Cảnh sát Thiệu, tôi đã nói sự thật với cậu rồi. Nhà tù là nhà tù, giang hồ là giang hồ. Cậu ở nhà tù, nói chuyện về việc tuân thủ kỷ luật và pháp luật. Còn tôi lăn lộn trên đường, tôi chỉ nói về luật của giang hồ, nợ máu trả máu, đây là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.”
Thiệu Quân vặc lại: “Bây giờ anh đang ở trong tay tôi, mà anh lại tiếp tục coi nhà tù là giang hồ của anh à? Lại còn đòi nợ máu trả máu? Xằng bậy!”
La Cường đầy ẩn ý nói: “Cậu là cảnh sát, tôi không thể nào đi cùng một con đường với cậu.”
Thiệu Quân vô cùng đứng đắn trả lời: “Những chuyện anh gây ra tôi cũng bị vạ lây. Giờ anh dưới quyền quản của tôi, coi như đi cùng con đường với tôi rồi. Từ nay về sau, tôi muốn quản lý anh thế nào thì sẽ quản lý như thế đó.”
La Cường nghiêng đầu nhìn người thanh niên này, khóe miệng giật giật, ông đây từ bụng mẹ chui ra đã là như thế rồi, tôi chống mắt lên xem cậu quản tôi thế nào đây?
Hắn lại nghe Thiệu Quân nói: “Anh quan tâm cái gì? Anh làm việc, tôi sẽ cho anh điểm công; anh cư xử tốt, tôi thưởng cho anh gặp mặt người thân; anh đói, tôi sẽ cho anh màn thầu; anh đánh nhau, gây rối, tôi cùng chịu chung tiếng xấu…. Nếu ngày nào đó anh đánh nhau bị thua, thì tôi cũng sẽ đi nhặt xác anh, giải quyết hậu sự, bồi thường, trợ cấp và an ủi người thân của anh. Chúng tôi sẽ lo lắng và chăm sóc cho anh đến ngày nào đó anh ra tù! “
“Bước ra khỏi cánh cổng sắt lớn nhà tù Thanh Hà,anh sẽ có một cuộc sống mới, đã lấy lại được tự do của mình, đến lúc đó tôi sẽ không còn phải đi theo chăm sóc anh nữa, anh sẽ tự mình bước đi sống cuộc sống của riêng mình!”
Khi Thiệu Quân nói, chân may anh khẽ nhíu lại, đôi mắt dài hẹp nhìn thẳng vào người đối diện, trong veo như ngấn nước.
Đây là đòn sát thủ của Thiệu Tam gia, cũng không phải ngày đầu tiên anh lăn lộn trong Thanh Hà.
La Cường im lặng, không tranh cãi nữa nữa, nhìn thật sâu vào mắt Thiệu Quân.
Dù có khó lạnh lùng cứng rắn đến đâu, hắn cũng không phải là một tảng đá. Nếu nghĩ hắn không biết động lòng, không hề suy ngẫm lại, thì đã sai rồi.
Thiệu Quân rất tự tin, thậm chí mang theo cả sự kiêu ngạo bẩm sinh của mình mà nói: “Chúng ta có mười lăm năm, từ từ rồi cũng hết. Tôi không tin anh vẫn sẽ cứ thế này mãi. Đợi đến khi anh ra tù đi, chắc chắn tôi sẽ thay đổi anh thành một con người khác.”
Trong một khoảnh khắc, La Cường ngỡ rằng mình bị biến thành một đứa trẻ, người trước mặt này đang muốn làm ‘bảo mẫu’ của hắn à, sao còn muốn ‘chăm sóc’ ông đây…..
La Cường giật giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, đột nhiên nói: “Cho tôi điếu thuốc.”
Đây là biểu hiện của sự chịu thua và thỏa hiệp của người đàn ông này, vì La lão nhị dù mềm lòng cũng sẽ không bao giờ nói chịu thua.
Thiệu Quân vừa nói không có thuốc lá, nhưng lúc này tiềm thức anh như bị giọng nói khàn khàn kia mê hoặc, anh với tay lấy hộp thuốc từ trong túi ra, thuận tay rút một điếu đưa lên miệng mình trước, rồi mới thò tay vào hộp lấy thêm điếu nữa, nhưng khi sờ lại thì hộp thuốc trống rỗng.
Thiệu Quân lại sờ soạng người mình xem còn thêm hộp thuốc nào không.
“Hết rồi! …” Thiệu Quân trợn mắt, thở hắt ra.
Đột nhiên có cái gì đó phất ngang qua mặt, Thiệu Quân còn chưa định thần lại, điếu thuốc kẹp giữa hai hàm răng đã bị rút đi mất!
La Cường đưa điếu thuốc vào miệng, cắn liên tục vào đầu lọc đến khi nó đầy dấu răng của hắn, Thiệu Quân có muốn giật lại cũng không được.
Thoáng chốc, bầu không khí trở nên khác hẳn, hai người như trở lại cái gian phòng bệnh nhỏ ngập tràn ánh nắng chiều hôm ấy, anh…
La Cường đắc thắng cắn đầu lọc, cười nhe hai hàm răng trắng: “Bật lửa đâu?”
Thiệu Quân thực sự tức giận: “Này, anh vừa vừa phải phải thôi …Không thấy mất mặt à?”
“Mặt cậu hay mặt tôi?”
Thiệu Quân vung tay lên: “Cút, cút đi xếp hàng lấy cơm đi! Đi chậm không có phàn bây giờ!”
La Cường quăng lại một câu, “Màn thầu của tôi đâu “, rồi tiện tay thó mất cái bánh dầu trong khay cơm của Thiệu Quân, bỏ vào miệng vừa ăn vừa đi mất, phía sau là Thiệu Tam gia bám theo chửi rủa không ngừng…
Máy ngày gần đây, Thiệu Quân lo lắng về một chuyện khác.
Mấy ngày nữa là đến Quốc khánh, những chậu hoa cúc vàng rực rỡ trang trí đầy trong sân. Lãnh đạo Cục quản lý nhà tù thành phố sẽ đến Thanh Hà tham gia lễ chào cờ vào ngày Quốc khánh và xem biểu diễn xếp hàng.
Đại đội 1 đã được chọn để tham gia biểu diễn trước đó, nhưng đúng lúc này, hai sự cố lớn lại liên tiếp xảy ra.
Thiệu Quân suy nghĩ một hồi lâu, quyết định tìm La Cường nói: “Nè, tôi nghĩ anh nên ở ban tù nhân mới thêm ít hôm nữa đi, đừng về ban 7.”
La Cường nhướng mày hỏi: “Sao không cho tôi về, muốn đem tôi đi đâu?”
Thiệu Quân gãi đầu, vấn đề bây giờ không phải là đặt người này ở đâu, mà là người này có thể xuất hiện trong buổi biểu diễn xếp hàng ngày Quốc khánh không?
Thiệu Quân còn bực bội cả mấy ông lãnh đạo, rảnh quá hay gì đòi đến Thanh Hà tham quan một vòng. Mấy người đến đi dạo, chúng tôi còn phải tập kết huấn luyện, cho mấy ông tù nhân đầu húi cua đứng xếp hàng cầm bóng màu rồi vòng hoa chào đón, ngu xuẩn ngốc nghếch, bày vẽ ra mấy cái chương trình hao tài tốn của này mấy người không mệt sao? Mấy người không mệt nhưng chúng tôi mệt á.
Phiền càng thêm phiền nếu 294 cũng có trong hàng ngũ, nếu hôm đó hắn ta lên cơn động kinh, nhào ra đấm vào mặt lãnh đạo hay nói bậy bạ gì đó chắc Thiệu Tam gia không còn mặt mũi nào ở lại trong thành phố nữa.
Thiệu Quân hỏi: “Anh muốn về ban 7 thật à?”
La Cường hỏi lại: “Nếu không thì cậu định để tôi ở đâu?”
Thiệu Quân cũng biết trong lòng, 294 chỉ có thể vào ban 7, vì ban 7 đang không có ban trưởng. Xếp người này vào ban 3, hắn sẽ tẩn lão chốc đầu bầm dập, cho vào ban 4 5 6 hắn cũng sẽ tận diệt ban trưởng từng ban.
Một người như vậy, nếu muốn kiểm soát và bắt hắn phục tùng, chỉ có thể giúp hắn bước đến vị trí mà hắn nên có. Mỗi buồng giam có năm giường, chỗ giường cạnh nhà vệ sinh và cửa ra vào tồi tàn dành cho tù nhân mới. Còn giường tầng trên sát bên trong gần cửa sổ nhất là giường của ban trưởng.
Đó là nơi 294 nên ngủ, Thiệu Quân biết rõ điều đó, và các đội trưởng, quản giáo khác cũng biết như thế.
Thiệu Quân nghiêng đầu hỏi: “Tôi có thể tin tưởng anh thêm lần nữa không?”
La Cường hếch mặt, khóe miệng trưng ra một nụ cười gian xảo: “Tôi ăn màn thầu hoài cũng ngán đó. Nếu tôi không gây rối nữa, cậu cho tôi vài món ăn vặt khác được không?”
Thiệu Quân ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng nghĩ thầm cái tên này tính tình nóng nảy như pháo nổ vậy, tin được không đây?
Nếu Tam gia gia anh lại bị lừa thêm lần nữa, anh sẽ biến thành cái màn thầu thật sự luôn.
Tan làm ngày hôm sau, Thiệu Quân lái xe phóng như bay về lại trung tâm thành phố, sáng sớm đã đến thẳng Cục Công an thành phố.
Anh gõ cửa văn phòng của một người quen ở Ban Lưu trữ hồ sơ, nhờ giúp đỡ.
Thiệu Quân kéo thấp vành mũ, liên tục giải thích: “Bố tôi không có ở đây, phải không? … Không, không, tôi không tìm bố, tôi tìm cậu. Giúp tôi tìm người này với.”
Người đó thấy anh, nghĩ thầm: đây là ai cơ chứ,là con trai của Thiệu Quốc Cương đó, nên lập tức gác hết mọi công việc đang làm, giúp anh điều tra.
Các nghi phạm bị Cơ quan Công an bắt giữ và đưa ra xét xử đều có hồ sơ, nhưng có mật khẩu chỉ có người trong cục mới tìm ra.
Thiệu Quân không bao giờ vào tòa nhà này để tìm bố mình, cũng như không muốn chào hỏi mấy người quen lớn tuổi. Nếu không phải vì muốn đi điều tra, anh cũng chẳng thèm đến đây.
Anh đã dò hỏi chính chủ vài lần, nhưng 294 có vẻ không muốn nói lại còn tỏ thái độ thách thức anh tự điều tra: không phải cậu tra ra được à, cậu ngon thì tra đi. Được thôi, tra thì tra!
Thiệu Quân đã tìm kiếm dữ liệu nội bộ tất cả những năm gần đây, có hơn một chục “Chu Kiến Minh”, cũng sàng lọc được một người có tội hiếp dâm. Người đàn ông này gần năm mươi tuổi, bỏ trốn với vợ. Gã bị bắt ở Bắc Kinh năm năm trước và bị kết án mười lăm năm, bị đưa vào một nhà tù địa phương để thụ án. Gã chưa bao giờ đến Thanh Hà.
Người ở Cục Lưu trữ này rất nhiệt tình, muốn nịnh nọt Thiệu công tử, sốt sắng hỏi: “Người anh muốn kiểm tra tên là gì? Anh ngồi xuống, tôi sẽ kiểm tra cho anh, nếu tìm ra sẽ báo cho anh biết.”
Thiệu Quân nhún vai: “Tôi không biết tên gì, chỉ biết mặt thôi.”
“Thế anh ta phạm tội gì?”
“294.”
Thiệu Quân đột ngột hỏi: “Vụ án hình sự lớn nhất các anh thụ lý năm ngoái có những người nào đã bị bắt?”
Người nọ cau mày nói: “Anh tìm đám người đó sao? Bắt được ba kẻ đầu sỏ, họ Tân, Lý, La, anh muốn tìm người nào?”
Thiệu Quân im lặng nhìn người nọ, trong đầu thoáng qua lúc ở quán bar con vịt trong Tam Lý Truân ngày hôm đó, người phục vụ nói: “Mấy đứa con ông cháu cha này toàn là ông chủ La chơi còn sót lại”.
Thiệu Quân gần như chắc chắn …
Ngón tay của anh thậm chí còn rịn chút mồ hôi, rất nhanh đánh cái tên kia xuống, nhấn “xác định”.
Máy tính cho ra hơn năm mươi phạm nhân trùng họ tên kéo dài từ thời kỳ mới cải cách xã hội cho đến nay. Thiệu Quân như treo một ngọn đèn hải đăng trên đỉnh đầu, ngay lập tức tìm ra và vào hồ sơ người anh muốn biết.
Ảnh chụp chân dung phạm nhân mới đúng tiêu chuẩn mở ra, cặp lông mày rậm quen thuộc, đôi mắt sắc như mang một chiếc đinh đâm thủng cả màn hình máy tính.
La Cường.
Ba mươi chín tuổi.
Nơi đăng ký hộ khẩu: khu Hán Kiều, quận Tây Thành, Bắc Kinh.
Bị cơ quan công an bắt giữ theo quy định của pháp luật năm 2005. Năm 2006 bị kết tội tổ chức, cầm đầu xã hội đen, tội tàng trữ mua bán và vận chuyển vũ khí trái phép, tội kích động, tụ tập gây rối, tội cố ý gây thương tích, tội đưa hối lộ, tội kinh doanh trái phép … Kết án 15 năm tù.
—
Chú La toàn bắt nạt anh Quân thôi huhu=]]]]]
Btw cái đoạn nhằn đầu lọc lại nhớ hồi nhỏ bố toy chỉ toy cách giành đồ ăn với chị bằng cách liếm lên đồ ăn huhu =]]]]]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...