TỘI PHẠM (Hãn Phỉ)



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tối hôm đó, Thiệu Quân tốt bụng đột xuất đợi Trầm Bác Văn chơi xong, ném con khỉ say rượu lên ghế sau, đích thân đưa anh ta về nhà. Lúc về căn hộ của mình đã là sáng sớm, anh ngủ một giấc đến trưa.

Vừa mở mắt mở nguồn điện thoại, anh thấy vô số cuộc gọi nhỡ liên tục, tất cả đều là của đồng nghiệp.

“Hả? Có chuyện gì vậy?” Thiệu Quân ngồi dậy khỏi chiếc giường ấm áp, gió lạnh thổi làm anh rùng mình một cái.

Một cuộc gọi từ Đội trưởng Điền đại đội 1 nói đã xảy ra sự cố nghiêm trọng, yêu cầu anh đến tiếp quản ngay sáng sớm mai.

Thiệu Quân không đợi được đến sáng hôm sau, anh lái xe về nhà tù ngay chiều hôm đó, vì đồng nghiệp nói trong điện thoại rằng, là Chu Kiến Minh ban 7 của anh gây rối.

Chuyện này Thiệu Quân phải nhanh chóng quay về. Anh sốt ruột như thế cũng đúng, trong mắt những người khác, La Cường chỉ là tội phạm ấu dâm, hiện tại trong đội chỉ có Thiệu Quân biết hắn không đơn giản, là 294. Hai ngày trước anh đã phát điều đó, nhưng tạm gác lại vì ngày nghỉ, nhưng vừa gác lại thì lại có chuyện ngay.

Thực ra lúc đó chính Thiệu Quân cũng không hiểu vì sao khi nghe thấy chuyện xảy ra với Chu Kiến Minh, anh cứ như thể có lửa dưới mông, ngao ngao lủi lên phía trước…..

Đội trưởng Điền nhìn thấy Thiệu Quân, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Thiếu gia, cậu tránh đi một chút đã, đừng đi vào vội.”

“Tại sao tôi không thể vào?” Thiệu Quân thắc mắc.

“Người trong ban cậu này có vẻ rất thành kiến với cậu, nãy giờ nói ra những lời rất độc ác… Chúng tôi sợ hắn sẽ làm cậu bị thương.”

Thiệu Quân trợn tròn mắt, Tam gia gia anh đã làm gì hắn đâu?

Đội trưởng Điền nhỏ giọng giải thích: “Chúng tôi cũng đang điều tra. Tối hôm qua, hắn nói … hắn nói cậu phái người đi gọi hắn, cậu gài bẫy hắn, làm hắn nhục nhã.”

Thiệu Quân chẳng hiểu mô tê gì, đêm qua? Đêm qua anh đang uống rượu ở hộp đêm trong Tam Lý Truân mà!

Trước cửa phòng giam, hai cảnh sát có vũ trang đang cầm súng canh gác, vẻ mặt cảnh giác đề phòng, cũng nói lên được phần nào sự nghiêm trọng của biến cố tối hôm qua.

Thiệu Quân chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn người này qua hàng rào sắt của cái lồng nhỏ, chân mày nhíu chặt lại.

Mới hai ngày không gặp, đã khác đến độ chẳng nhận ra. Đồng phục tù của người bị còng trong lồng đầy bụi bẩn, vết đánh nhau, vết giày da giẫm đạp, vết máu loang lổ…


Dưới xương mày bị đánh đến rách nát là một đôi mắt đỏ ngầu long sòng sọc, phát ra ánh mắt lạnh như băng …

Thiệu Quân cau mày hỏi: “Nói tôi nghe, chuyện gì đã xảy ra, sao lại ra thế này?”

Luo qiang không nói tiếng nào.

Thiệu Quân lo lắng hỏi: “Tại sao anh lại đến phòng cảnh sát? Anh muốn lấy gì à? Đây là những lời phía họ kể tôi nghe, anh có ấm ức gì cứ kể với tôi?”

La Cường trầm giọng chửi rủa, giọng như tiếng gầm trong cổ họng của một con dã thú trong rừng.

“Anh nói cái gì vậy?”

“Tôi nói *** mẹ nhà cậu. Cút đi.”

Thiệu Quân đột nhiên đỏ bừng mặt: “…”

Vô duyên vô cớ bị mắng, anh giận đến mức nổi gân xanh trên trán: “Hai ngày nay tôi nghỉ làm, không có ở đây. Nếu anh hiểu lầm tôi, anh phải nói cho rõ ràng ra chứ, sao cứ khăng khăng đổ tội cho tôi?!”

La Cường hơi quay mặt lại, lạnh lùng nhìn Thiệu Quân: “Cậu cùng một giuộc với bọn chúng hết mà… Cảnh sát Thiệu, có làm thì làm cho trót, hôm nay cậu không giết được tôi, thì ngày mai tôi sẽ làm cho cậu phải hối hận vì lúc trước mẹ cậu sinh ra cậu.”

Những chữ cuối cùng của La Cường như bị xé nát ra giữa hai hàm răng đẫm máu. Lồng sắt rất hẹp và nhỏ nên không thể thẳng lưng được. La Cường cuộn tròn trong lồng, hai chân bị còng vào tấm sắt, hai tay giao nhau ôm lấy đầu gối. Nhốt vào lồng sắt là hình phạt thể xác nghiêm khắc nhất đối với tù nhân ở nơi này, rất ít khi sử dụng. Phạm nhân bị giam trong chiếc lồng nhỏ này vài ngày, ăn uống ngủ nghỉ đều không thể thẳng lưng, ngay cả tù nhân cứng đầu nhất cũng phải chịu thua sau mấy ngày.

Chuyện đêm đó, là như thế này.

Buổi tối rửa mặt xong, đèn gần như tắt hết, một trợ lý quản giáo trong nhà tù đi tới, thấp giọng gọi ngoài cửa: “3709, ra phòng giam.”

La Cường từ từ ngồi dậy khỏi giường, hỏi: “Để làm gì?”

Người đàn ông nói: “Gọi mày có việc, đừng hỏi.”

La Cường hừ mũi: “Nói, để làm gì?”

Người đàn ông trả lời: “Thiệu Tam gia muốn tìm mày nói gì đó.”

La Cường khựng lại một chút, nhưng vẫn quyết định đi ra ngoài. Lúc đó cũng không ai quá chú ý. Hồ Nham cố gắng rướn người nheo mắt nhìn tấm lưng dày rộng của La Cường; còn Nhím thì quay xuống giường dưới nói: “Tao sẽ lấy của mày thêm một quả táo.”

Loại “trợ lý quản giáo” trong tù này thực chất là do phạm nhân thực hiện, là loại đã ở tù nhiều năm,có biểu hiện tốt, còn khoảng một năm rưỡi sẽ được thả, không còn động cơ gây rối nữa thì sẽ giúp các quản giáo xử lý kỷ luật hay chạy việc vặt cho họ.


La Cường nhìn người đàn ông này, tên này rất lạ, chưa từng thấy qua, mà còn đè chặt vành nón không nhìn thấy rõ mặt.

La Cường bị còng tay dắt ra khỏi cửa, trước khi đi còn vô thức liếc mắt nhìn lại, thấy tên trợ lý nhìn thoáng qua trong buồng giam, ánh mắt ngầm trao đổi gì đó với ban trưởng nằm trên giường lớn …

Hắn đi theo hết tòa nhà ký túc xá, đi một quãng đường dài, quẹo qua quẹo lại toàn những hành lang nhỏ hẹp tối đen, đến một tòa nhà văn phòng.

La Cường dừng lại ở lối vào của tòa nhà, cảnh giác hỏi: “Lúc nãy mày nói ai đang tìm tao?”

“Lúc nãy tao nói rồi còn gì, Cảnh sát Thiệu muốn gặp mày nói chuyện.”

Nếu tên này không nhắc đến cảnh sát Thiệu, thì La Cường sẽ không bao giờ vào tòa nhà vào đêm đó.

Thật ra hắn cũng đã do dự vài giây, nhưng vẫn không tự chủ được bước vào tòa nhà. Chẳng biết hắn bị làm sao, mà nhắc đến ba chữ ‘cảnh sát Thiệu’, trong đầu hắn lại liên tưởng đến một cái màn thầu vô hại, làm hắn mất đi sự cảnh giác và khôn khéo mọi ngày…

Chuyện gì xảy ra sau đó, Thiệu Quân cũng nghe mọi người nói. Tòa nhà đó là khu văn phòng quan trọng, có tài liệu mật, hồ sơ và thiết bị cảnh sát, phạm nhân không được vào. Đêm đó không biết là do ai dẫn đường, La Cường có thể vượt được nhóm cảnh sát canh gác bên ngoài mà đi vào. Sau đó, quản lý tòa nhà phát hiện có kẻ trộm hay phạm nhân nào đó đột nhập vào phòng chứa vũ khí của cảnh sát, hoảng sợ bấm chuông báo động. Vài quản giáo xông vào ẩu đả, thậm chí gọi cả cảnh sát vũ trang trên các trạm gác ngoài tường vào…

Thiệu Quân nghĩ nếu anh trực đêm đó, ắt sẽ không có ẩu đả lớn như thế, anh có thể khuyên can được. 

Có thể là do lúc ấy tối lửa tắt đèn, bất đồng quan điểm gây ra ẩu đả, nên hiện trường rất loạn. Kết quả là hai quản ngục được đưa lên cáng, một người bị còng tay siết cổ, người kia bị đá vào đầu gối, và người còn lại là một cảnh sát vũ trang bị đánh máu chảy đầy đầu..

Để chế ngự La Cường, họ đã sử dụng dùi cui điện, luồng điện một triệu vôn, ngay cả cọp beo không thể chịu được, phải choáng váng ngay lập tức.

Một cảnh sát vũ trang nện báng súng máy xuống, máu phun ra …

Đêm đó, La Cường cũng được đưa ra ngoài bằng cáng …

Hiếm khi Thiệu Quân nghiêm túc và kiên nhẫn như vậy, anh ngồi giải thích hết lần này đến lần khác: “Tôi đã nói bao nhiêu lần là tôi không có liên quan gì. Hôm qua tôi nghỉ làm. Tôi không có ở đây. Tôi chỉ mới biết chuyện thôi, tôi không có hại anh.”

La Cường không nói một lời.

Thiệu Quân nói: “Nếu tôi muốn hại anh tôi đã hại lâu rồi. Mà nếu tôi làm điều này, thì tôi có quan tâm đến sống chết của anh không, có ngồi đây mà lại nhải với anh nãy giờ không! “

La Cường phun nước bọt vào mặt Thiệu Quân: “Ngày đầu tiên tôi đến, cậu đã hại tôi rồi.”


Thiệu Tuấn cụp mắt xuống, cũng đuối lý: “… Có thể là hồ sơ sai sót, tôi đang điều tra.”

La Cường mắng: “Tra cái rắm!”

La Cường nghĩ, nhìn tôi giống mấy tên làm bậy với trẻ em lắm à?

Ông đây không hứng thú với con nít. Mẹ kiếp ông chỉ muốn đè cậu ra làm!

Những lời dồn đến cổ họng nhưng kiềm lại không thốt ra. La Cường hung tợn nhìn Thiệu Quân như muốn cắn nát cậu. Khi hắn bước vào phòng chứa vũ khí ngày hôm đó, đã quá muộn để ra ngoài, chuông báo động đã vang lên. Hắn lập tức hiểu được căn phòng chính là “Bạch Hổ Thiết Đường” (*), có người đang muốn tính kế hãm hại hắn!

(*) Trong Thủy Hử, Lâm Xung bị Cao Cầu lừa mang đao đến Bạch Hổ Thiết Đường, (nơi các quan thái uý bàn việc quân sự), sau đó bị cho là muốn mưu sát quan nên bị bắt đi. 

Hắn suýt bị giết bởi cảnh sát vũ trang. Nếu để chuyện này xảy ra, hắn sẽ chết trong ngục giam với cái tên Chu Kiến Minh này, thế là người không biết quỷ không hay, từ nay về sau trong giang hồ sẽ không biết La Cường là ai nữa, không biết hắn đã xảy ra những chuyện gì. 

Tính tình La Cường như thế, chắc chắn sẽ không có chuyện cúi đầu nhận lỗi, hắn làm sai điều gì? Hắn hoàn toàn đúng!

Trong suy nghĩ của La Cường, Thiệu Quân là tên đầu sỏ. Nếu lúc đó không nghe đến cái tên “cảnh sát Thiệu” thì hắn đã không bị lừa, nhiều năm lăn lộn hắn chưa từng bị lừa một cách dễ dàng như thế. Kinh ngạc, tức giận, cáu kỉnh, cảm thấy bất công … hắn chỉ muốn lao vào bóp nghẹt thủ phạm trước mặt.

Còn về chuyện vì sao khi nghe thấy hai chữ “cảnh sát Thiệu”, trí thông minh của hắn lại tụt dốc không phanh, đầu óc như ngừng suy nghĩ, lúc đó La Cường cũng không nhận ra, trong lòng hắn đang có gì đó biến đổi… 

La Cường cuộn mình trong chiếc lồng nhỏ, trán và cổ đã lấm tấm một lớp mồ hôi, mồ hôi thấm đẫm xương mày và vết thương rỉ máu sau gáy, hầu kết hắn run run.

Thiệu Quân biết hắn đang đau, đang khó chịu, nhưng lại không muốn khuất phục hay kêu đau … thật cứng đầu.

Thiệu Quân nghiêng đầu nói: “Vì chuyện này liên quan đến tôi nên tôi sẽ giải quyết. Nếu anh bị oan, tôi sẽ đứng ra lấy lại công bằng cho anh.”

Ai đó mượn danh anh để hãm hại người khác, Thiệu Quân cũng cảm thấy bốc lửa trong lòng.

La Cường khinh thường nói: “Cậu? Cậu xử lý…”

Một chút tự phụ hiện lên trong mắt Thiệu Quân: “Anh không tin tôi à? Anh nghĩ tôi không xử lý được những chuyện trong đây? Anh nghĩ tôi không che chở được mấy người trong ban 7 các anh sao?”

“Chỉ một mình cậu sao?” Lúc đó La Cường lạnh lùng nói, “Ông đây lăn lộn nhiều năm rồi, cũng chưa từng cần đến người khác bảo vệ… Tôi tự dựa vào sức mình, không nhờ cậy ai cả.”

“Chắc chắn rồi, tôi cũng nói thẳng với anh luôn, anh đang bị thương nặng, đừng cố thể hiện rồi cắn răng mà chịu, người thiệt là anh thôi, tôi sẽ thả anh ra, cho anh đi khám bác sĩ, anh có thể ngoan ngoãn hợp tác một chút không?! “

La Cường nhìn anh chằm chằm.

Thiệu Quân cũng trừng mắt nhìn lại hắn chằm chằm: “Sao? Được không? Tôi cho anh ra ngoài, anh đừng có lại đi đánh ai đó, chừa cho tôi chút mặt mũi với, đừng làm khó tôi.”

“Trừ tôi, sau này sẽ không ai cho anh ăn màn thầu nữa, anh tự mà liệu đi!” Thiệu Quân đe dọa …

La Cường vẫn chịu thua trước màn thầu ngày hôm đó.


Thiệu Quân nói chuyện với vài đội trưởng và quản giáo của đội 1 rất lâu mới thuyết phục được họ thả La Cường ra. Vì thân phận đặc thù, lời nói của Thiệu Tam công tử vẫn có trọng lượng, người khác có thể nể mặt, nhưng dù gì anh cũng không phải là trưởng nhà giam, không thể tự mình quyết định.

Anh gặp lại La Cường ở khu bệnh viện nhà tù Thanh Hà. La Cường nằm trên giường trắng. Các bộ phận lộ ra dưới chăn đều chi chít những vết thương, vết mới chồng lên vết cũ …

Bác sĩ nói, người đàn ông này bị gãy hai xương sườn, hai ngày bị nhốt trong lồng sắt với hai xương sườn bị gãy mà còn có thể làm cứng được, đúng là kẻ điên.

Thiệu Quân đứng ở cửa một lúc, thuận tay cầm bồn tiểu đưa sang cho hắn.

La Cường dùng ánh mắt uy hiếp đuổi Thiệu Quân ra khỏi phòng. Tôi không cần cậu đưa bồn tiểu, đừng nhìn trộm tôi đi tiểu, đáng ghét!

Bác sĩ mang theo bồn tiểu đi ra, nói hắn có một ít máu trong nước tiểu và rất đau, có thể là do dùi cui chọc vào, thận bị thương do điện giật.

Đêm đó, Thiệu Quân trở lại nhà tù, không ngơi nghỉ, cả đêm đi tra khảo từng buồng giam.

Mọi người đã quen nhìn thấy Thiệu Tam gia mỗi sáng lắc cái eo nhỏ, tay xách dùi cui, đội mũ lệch, vui vẻ, cà lơ phất phơ rảo qua hành lang. Các tù nhân chưa bao giờ thấy Thiệu Quân tức giận đến như vậy, mặt lạnh lùng đè nén lửa giận, kiểm tra từng buồng giam, hỏi ai biết, ai nhìn thấy, con mẹ nó là ai làm?! …

Nhưng cũng không hỏi ra được gì, phát giấy bút cho tố cáo nặc danh cũng vô dụng, không ai biết cái ‘trợ lý quản giáo’ kéo mũ sùm sụp kia là ai, hắn ta biến mất khi vụ tai nạn xảy ra, mà không ai để ý đến.

Thiệu Quân bị chọc tức, ánh mắt sắc bén đảo qua từng người trong ban 7, rồi nhìn chằm chằm vào ban trưởng ban 7, Lão Thịnh một lúc lâu.



Tác giả có điều muốn nói: 

Trưởng nhà giam Mạch: “Nhị ca đồ thiếu nghị lực, tại sao lại ngốc đến như thế!”

Nhị ca chậm rãi cởi giày vải đen: “Do Thiệu Tam nhi kia gây ra, cho ông đây ăn màn thầu, làm đầu ông toàn màn thầu, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn Tam Màn Thầu!”

Trưởng nhà giam Mạch:  *viết đơn hòa giải*: “Lần này là Tam Màn Thầu sai, không chăm sóc tốt cho Nhị ca.”

Nhị ca liếc: “Ông đây không cần cậu ta chăm sóc! Không được phép nhìn lén tôi đi tiểu!!!”



Không biết cái lồng trong nhà tù này giống cái của nhà tù Côn Đảo ko nhỉ…


//


./.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui