Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Xung lực cực lớn của cú bắn khiến La Cường ngả người ra sau, máu bùng lên mặt, cổ và toàn thân.
Đau cơ đau thịt không đau bằng đau xương, viên đạn găm vào xương quai xanh thô to, cảm giác như có ai đang lấy cưa cưa từng khúc xương hắn, đau đến mức hai mắt tối sầm.
La Cường tuôn ra một tràng chửi rủa trong miệng, mỗi một hơi miệng vết thương đều phun ra một cục máu.
Lê Triệu Huy thật sự giỏi. La Cường đời này chưa từng bị cùng một người cho ăn mệt đến hai lần, vậy mà đã bị ăn hai phát đạn từ thằng nhóc này. Vết thương ở bụng dưới xăm Tiểu hắc long rồi, cái này nhất định phải xăm hình màn thầu.
“Mẹ nó, thằng chó đẻ …”
“Tao … hôm nay … nhất định giết mày…”
La Cường chửi bới, xốc ống quần lấy một con dao giấu trong cổ chân ra.
Hắn dùng tay sờ soạng, kéo mở cổ áo, hàm răng cắn mạnh vào áo, chọc con dao vào xương quai xanh đau đớn …
La Cường cạy viên đạn ra, viên đạn đồng dính theo một khối máu thịt mơ hồ.
Hắn rắc một nắm bột cầm máu lên cổ, dựa vào gốc cây thở dốc, bên tai là mấy cảnh sát nằm trong bụi cây gọi về bộ chỉ huy, La Cường bị thương, La Cường trúng đạn! Kẻ tình nghi tiếp tục bỏ chạy về phía đỉnh Hương Lô! Yêu cầu lực lượng hỗ trợ!
Nắng chiều chiếu xuống mặt đất, ánh nắng như từng chùm sợi vàng len lỏi vào khu rừng lá kim, chiếu lên mặt La Cường.
La Cường xé một điếu thuốc, bỏ lá thuốc vào miền nhai ngấu nghiến, cố kìm cơn đau bằng nicotin và morphin có trong thuốc. Hắn cầm súng lên, nhảy ra khỏi chỗ nấp, lần theo dấu chân Lê Triệu Huy chạy trốn, nhanh chóng truy đuổi …
Toàn bộ chùa Bích Vân rống rỗng, du khách sợ hãi bỏ chạy. Khu thắng cảnh Hương Sơn cũng đang lần lượt bị phong tỏa. Bộ chỉ huy hú hét trên bộ đàm yêu cầu bảo vệ sự an toàn của người dân, tránh thương vong quy mô lớn.
La Cường đuổi theo những vết máu do Lê Triệu Huy để lại trên cỏ và vỏ cây trên đường trốn chạy.
Hắn biết rằng đối thủ của mình cũng đang bị thương, không thể chạy nhanh hay chạy xa.
Hắn trong rừng cây bên đường núi ẩn nấp, truy tung, trên bậc thang đá đường núi, từng đoàn du khách chạy trốn cùng gia đình, tất cả đều hỗn loạn.
La Cường cũng hơi lo lắng, tình huống xấu nhất hôm nay là Lê Triệu Huy bắt con tin và chống lại lệnh bắt, hoặc cầm súng xả đạn giết người vô tội, kéo một nhóm người chết chung.
Nhưng người này rõ ràng không có ý định làm điều này ngay từ đầu. Mục đích cuối cùng của Lê Triệu Huy là giết hắn, so tài sức chiến đấu, không có người khác trong mắt hắn, sống chết gạt sang một bên, đầu đuôi rõ ràng là một cuộc tắm máu bỏ mạng.
La Cường chỉ suy nghĩ một lúc, rất nhanh cũng yên tâm trở lại. Huy Tử và hắn là cùng một loại người, từ giang hồ mà ra. La Lão nhị hắn năm đó cũng từng rơi vào thiên la địa võng của cảnh sát, nhưng cũng quyết chỉ một mình mình bỏ mạng. Tính khí cường hãn và niềm kiêu hãnh không cho phép những người như bọn họ dùng phụ nữ, người già hay trẻ con để đỡ súng cho mình. Không phải vì mạng người trân quý, mà là bởi vì không có cái ý nghĩ tham sống sợ chết hèn hạ trong đầu, sinh ra là đàn ông, chết đi cũng phải như một thằng đàn ông. Những gì Lê Triệu Huy đang bước đi bây giờ cũng chính là bước đường cùng mà hắn đã đi vào khi ấy …
Khu thắng cảnh Hương Sơn vừa bước vào mùa cao điểm với lễ hội Thanh minh, rất đông khách du lịch. Từ đỉnh chính xuống chân núi được nối với nhau bằng cáp treo, đường cáp treo thoắt ẩn thoắt hiện giữa những ngọn cây rậm rạp.
Dòng du khách chờ đi cáp treo xếp hàng rồng rắn nhiều vòng, nhiều người xếp hàng gần hai tiếng đồng hồ. Khi các nhân viên nhận được thông báo từ cảnh sát rằng họ muốn sơ tán người dân, hầu hết các du khách đều không muốn rời đi, không chịu xuống núi.
“Chúng tôi xếp hàng hai tiếng rồi, xong mấy người nói với tôi cáp treo không mở?”
“Chúng tôi đến từ nơi khác, chưa bao giờ đi cáp treo Hương Sơn! Đường xa như vậy, ngày tháng năm nào mới có lại một chuyến đến thủ đô? Mấy người làm dịch vụ như thế này sao!”
“Không thể không mở! Chúng tôi muốn đi cáp treo!!!”
……
Một bóng người mặc màu xanh ngụy trang xuất hiện trên đỉnh núi với một khẩu súng trên tay, đám đông ngay lập tức hỗn loạn, phụ nữ la hét.
La Cường theo Lê Triệu Huy chạy lên đỉnh núi, toàn thân đỏ bừng, vạt áo phía trước loang lổ vết máu, trông giống như một pho tượng La sát đẫm máu chạy ra khỏi La Hán Sảnh chùa Bích Vân được tôi luyện với lửa. Một vài đứa nhỏ thấy La Cường sợ hãi đến phát khóc …
Đỉnh Hương Lô cứ thế náo loạn, đầu người chen chúc. Những nhân viên mật vụ giữ gìn trật tự bị đám đông vây quanh không dám bắn sợ đạn lạc, cảnh sát vũ trang gần như bị áp đảo bởi người đang ôm đầu bỏ chạy.
…
Dưới chân núi cũng nghe thấy tiếng hỗn loạn từ đỉnh núi.
Lê Triệu Huy chen chúc trong đám đông, La Cường cũng bị kẹt cứng, đám đông trước mặt còn đông hơn hành khách trên mấy chiếc xe buýt vào giờ cao điểm lúc 6 giờ tối nữa, hoàn toàn bị lèn đến bất động.
Lê Triệu Huy quay đầu lại nhìn vị trí của La Cường, đột nhiên dùng sức đẩy đám đông ra, chạy lên lối vào cáp treo. Nhóm du khách trước đó còn chưa tới chân núi, đường dây vẫn chạy, Lê Triệu Huy nhảy lên cáp treo, để cáp treo chở hắn đến thung lũng rậm rạp cây.
“Hắn đang ở trên cáp treo!”
“Hắn đi xuống!”
“Tất cả các đơn vị ở cổng vào công viên chú ý! Kẻ tình nghi đang đi xuống!”
Nhưng lúc này trung tâm chỉ huy không thể tìm thấy vị trí của La Cường, thiết bị định vị vệ tinh trên người của La Cường đã bị phá nát cùng với hệ thống liên lạc nội bộ.
Có người trên xe chỉ huy lẩm bẩm: “Khốn nạn, lúc này La lão nhị đã chui vào lùm cây bỏ chạy rồi.”
Thiệu Quốc Cương cau mày, đột nhiên khó chịu, không cả nể vặn lại: “La Lão nhị tính tình thế nào? Hắn lúc này đang tính chạy trốn à? Bị bắn mà không bắt cho bằng được tên bắn hắn trở về, hắn không phải là La Cường! “
Mặc dù Cục trưởng Thiệu không lăn lộn giang hồ với La lão nhị, nhưng ông tin rằng mình hiểu rõ La Cường ít nhất hơn những tên trong xe chỉ huy kia.
La Cường không đi sâu vào khu rừng nhỏ, hắn phóng lên một buồng cáp treo khác phía sau, trượt xuống thung lũng theo Lê Triệu Huy.
Giữa hai người cách ba buồng cáp treo khác, dây cáp khóa và thiết bị máy móc bị kẹt một chút. Lê Triệu Huy quay đầu lại, giơ tay tấn công, La Cường ẩn nấp, đạn keng keng bắn trúng cột kim loại của cáp treo.
La Cường ổn định tầm ngắm, nhắm vào kẻ phía trước. Hắn không dám bắn bừa, phía trước có rất nhiều khách du lịch ngồi trên cáp treo, ai cũng co ro trong buồng cáp ôm đầu sợ hãi.
Qua tầm ngắm của súng trường, La Cường bất ngờ nhìn thấy người mình quen thuộc nhất đang trong một buồng cáp treo hướng đi lên núi.
Thiệu Quân cầm súng, sắc mặt tái nhợt nghiêm nghị, tay trái đỡ cổ tay phải để giữ thăng bằng. Anh và La Cường đồng thời nhắm vào đối thủ, muốn đồng loạt tấn công từ các hướng khác nhau. Lê Triệu Huy chắc chắn không thể chạy được.
La Cường giật mình muốn mắng người.
Mẹ kiếp!
Màn thầu lớn!
Chuyện đéo gì thế này? Thằng nào bảo em đi vậy?! Có khác nào hành ông đây đến chết không …
Lê Triệu Huy nhận ra hắn đang bị tấn công hai chiều, lập tức quay đầu liếc nhìn La Cường, ánh mắt lóe lên. Đột nhiên hắn nâng nòng súng, bắn thẳng vào dây cáp treo đang căng ngang trên đầu!
Tiếng đạn va chạm vào cáp kim loại phát ra âm thanh nhức nhối, cả đường dây rung chuyển bần bật, dây thừng phát ra những tiếng cạch cạch cực kỳ kinh khủng, tất cả các buồng cáp còn lơ lửng trên không giữa sườn núi thét rống như đến tận thế…
(anh Huy ơi em yếu tim đó:((()
Những người thét lên bao gồm cả Thiệu Quân, ngã xuống là vực sâu thăm thẳm. Vào thời khắc sinh tử, một người bình thường sao không sợ chết cho được. Còn hai con người duy nhất không la lên một tiếng nào là Lê Triệu Huy và La Cường thì mạch não thuộc dạng không giống người bình thường rồi.
Mạch hỏng, cáp treo hỏng, tất cả cáp treo không di chuyển được, mắc kẹt lưng chừng núi, buồng cáp treo lơ lửng trên cao giữa rừng cây, lắc lư kinh hoàng.
Lê Triệu Huy chỉ bắn một phát, không định giết hết tất cả mọi người trên dây.
Người này dường như chỉ muốn dừng cáp treo, tại sao?
Giây tiếp theo, La Cường đột nhiên hiểu ra.
Lê Triệu Huy quay súng ra sau lưng, bước lên ghế, đùi lấy đà, giang hai tay ra như đại bàng, nhảy mạnh xuống thung lũng!
” A A A A A!!!!”
La Cường rống giận đấm vào thanh sắt.
Cả hắn và Thiệu Quân đều trơ mắt nhìn Lê Triệu Huy nhanh chóng nhảy xuống ngọn cây, sau đó đột nhiên bung ra một chiếc dù nhỏ màu xanh lá cây ngụy trang, hướng về khu rừng rậm, bóng dáng của hắn nhanh chóng biến mất trong bóng tối …
La Cường bị mắc kẹt trên cáp treo, mắng Thiệu Quân, chửi má nó, muốn nhảy qua cáp treo của Thiệu Quân, túm lấy cái màn thầu lớn cắn mấy cái. Hàng ngàn trường hợp, hoàn toàn không nghĩ đến tên khốn đó còn có một cái dù quân trang nhỏ giấu trên người để nhảy dù trong tình huống nguy cấp …
Trên con đường núi Hương Sơn, La Chiến bảo vệ dì Trình chạy xuống núi theo dòng người.
Tại chân núi, cảnh sát đã sơ tán đám đông và phương tiện giao thông trong bãi đậu xe.
Đường Hương Sơn, Hải Điến, Hồ Nham đang ngồi trong một chiếc taxi chạy quá tốc độ, mặt ló ra ngoài cửa sổ.
“Bác tài ơi, có thể lái nhanh hơn được không…”
Tài xế cũng là người địa phương: “Còn nhanh? Tông người chết thì sao?!”
Hồ Nham sắc mặt tái nhợt. Hắn biết nơi này, hắn biết hai người đàn ông không sợ chết ấy, hôm nay, tại đây, phải có một người nằm xuống.
Hồ Nham chỉ muốn xem, ai là người bỏ mạng … y không nói cho cảnh sát biết tất cả sự thật, ngày hôm đó khi Lê Triệu Huy ôm y, hôn lên cổ, lên lưng y từ trên xuống dưới trong tiệm cắt tóc nhỏ, Lê Triệu Huy đã tháo mặt dây chuyền ngà voi trên cổ nhét vào tay y trước khi rời đi.
Trung tâm chỉ huy bị mất vị trí của mục tiêu. Rất đông cảnh sát đặc nhiệm tiến về phía thung lũng tiến hành quét thảm sâu trong rừng rậm, lúc này họ cho rằng nghi phạm hẳn là chạy vào núi, kẻ này không dám tới chỗ đông người.
“Nghi phạm đang nhảy dù xuống thung lũng!”
“Chiếc… chiếc ố…Vẫn treo trên cành cây, nhưng người đã không còn nữa!”
Trong bãi đậu xe, Trình Vũ bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa sổ, miễn cưỡng lèm nhèm mở mắt.
“Phong tỏa, lái xe đi, lái đii! Đi ngay!”
Cảnh sát trật tự hét vào mặt anh.
“Tại sao lại phong tỏa? Có chuyện gì vậy?”
Trình Vũ thò ra ngoài cửa sổ xe và cau mày hỏi.
“Bảo đi thì mau đi đi. Đừng nói nhảm, một hai câu không nói hết tình hình được đâu!”
Có tiếng súng trên cáp treo, Trình Vũ mắt từ từ trợn to, giật mình…
Trình Vũ giật lấy điện thoại hét lên: “La Chiến? La Chiến anh ở đâu? Mẹ mình ở đâu?”
La Chiến ở bên kia điện thoại hét lên: “Anh đang ở lưng chừng núi, mẹ ở đây, không sao đâu, anh và mẹ đều không sao, anh sẽ xuống ngay!”
Thừa Vũ cắn răng, khởi động xe, lao thẳng về phía cổng công viên.
Cảnh sát phía sau đuổi theo hét lên, “Này, anh kia, đi đâu vậy?!”
Trình Vũ đang đi đón bác gái. Rõ ràng là có chuyện gì đó không ổn trên núi. Ai đó có súng, chắc chắn sẽ làm bị thương những người vô tội. La Chiến vẫn ở trên núi, mẹ anh vẫn ở trên núi, làm sao anh có thể để lại mẹ cho La Chiến mà tự mình chạy trốn cho nhanh được?
Nhưng chỉ trong vài giây, Trình Vũ đang định mở cửa bước xuống xe, một nòng súng lạnh lẽo đè lên đầu, đẩy anh trở lại vị trí lái xe.
Trình Vũ bất động.
Lê Triệu Huy bước lên xe, ngồi ở ghế sau, nòng súng đè lên đầu Trình Vũ. Hắn mồm miệng lạnh như băng, không nói một chữ dư thừa: “Lái xe.”
Trình Vũ vẫn không nhúc nhích, không phản kháng, vô cùng bình tĩnh. Anh không có súng, đối thủ thì cầm súng trong tay, kháng cự là tự chết.
Trình Vũ hỏi: “Anh là ai?”
Lê Triệu Huy: “Tao bảo mày lái xe.”
Trình Vũ: “Đi đâu?”
Lê Triệu Huy: “Thiên An Môn.”
Trình Vũ: “Anh tới quảng trường Thiên An Môn à?”
Lê Triệu Huy lạnh lùng, giọng nói không chút dao động: “Mày có lái xe không? Nói thêm một câu nữa, bố mày bắn.”
…
Trình Vũ rất nhanh đã hiểu. Thật tình cờ, tên khốn đang trốn chạy này lại vào ngay xe của anh.
Đột nhiên, lòng anh trở nên bình tĩnh. Tay súng đã ở trong xe của anh. Nói cách khác, mẹ anh ta và La Chiến đều an toàn, sẽ không bị thương …
Trình Vũ đưa hai tay lên vô lăng để người phía sau nhìn thấy, sau đó từ từ đưa một tay lên chỉnh kính chiếu hậu.
“Làm gì?”
Nòng súng khẽ động sau đầu.
“Kính chiếu hậu bị lệch, tôi chỉnh lại…”
Trình Vũ nói chậm rãi. Bằng cách vờ điều chỉnh gương chiếu hậu, anh nhận ra khuôn mặt của kẻ kia trong gương.
Vài ngày trước, văn phòng thành phố đã gửi lệnh truy nã tới tất cả các đồn cảnh sát trong thành phố, trong đó có tên, thông tin và chân dung của nghi phạm. Người ngồi ở ghế sau xe dính đầy máu và bụi, trên mặt được sơn màu rằn ri, nhưng đường nét trên xương mày và gò má của một người rất khó che giấu. Chỉ cần nhìn thoáng qua, đôi mắt hợp kim titan sáng loáng của Trình Vũ đã nhận ra, khuôn mặt dài và gầy, hốc mắt sâu và xương mày nhô cao. Người đàn ông này chính là tên tội phạm bị truy nã Lê Triệu Huy.
Lê Triệu Huy không bắn Trình Vũ. Hắn nghiêng đầu phun ra một búng máu bọt, bị La Cường bị đánh mạnh, hắn cần tìm một tài xế để lái xe thay.
Cả một bãi đậu xe lớn, hàng trăm chiếc xe hơi, Camry, Corolla, Xiali, Jetta, X5, Cruiser đủ loại … Lê Triệu Huy liếc một phát chọn ngay chiếc xe to nhất và bắt mắt nhất. Cũng đúng thôi, chiếc Cayenne của La lão bản thật phô con mẹ trương sự giàu có của mình.
Loại xe này thường được các sếp lớn công ty sử dụng, chở các sếp đến công ty hay đi gặp đối tác, tài xế trông xe rồi ngủ quên trên xe. Lê Triệu Huy nghiễm nhiên cho rằng người ngủ trong xe chỉ là một tài xế bình thường. Loại người này quý trọng mạng sống, dù sao chiếc xe cũng không phải của mình, không đáng hy sinh mạng sống vì ông chủ.
Lê Triệu Huy làm sao có thể đoán được, trong xe chính là vị phó đồn trưởng trẻ tuổi của sở cảnh sát Hậu Hải sắp được thăng chức cuối năm nay. Những cảnh sát đuổi theo hắn trên núi vừa rồi chỉ có thể coi là đàn em của Trình Vũ về mặt thâm niên.
Trình Vũ cũng trân trọng cuộc sống của mình, nhưng anh thậm chí còn trân trọng chiếc xe này hơn.
Cayenne này là quà cưới của La Chiến tặng cho anh, ông chủ La mang theo lễ vật vui vẻ bước vào nhà họ Trình, chiếc xe mới lái được một năm, còn mới tinh, bảo dưỡng rất cẩn thận.
Hơn nữa, giá đến hơn hai triệu tệ đó. La Lợn ỉ nhà anh đi sớm về trễ, bận sấp mặt mới kiếm được số tiền đó, mấy người nghĩ là dễ dàng lắm à?!
—
(*) Porsche Cayenne của La Lợn ỉ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...