Edit: Hắc Bạch
Beta: Chấm Than
Vào lúc Ôn Kỳ đăng tải trạng thái, người đã rời khỏi thủ đô.
Một phút sau, thông tấn khí như chọc phải tổ ong vò vẽ, bắt đầu liên tiếp nhận lấy công kích điên cuồng.
Đầu tiên là Miên Phong cùng Vân Thu, sau lại đến Cha Ôn cùng đại ca. Cậu hồi đáp từng người từng người, rằng bản thân đã quyết tâm thì sẽ không thay đổi, nhân sinh nhất định phải có ý nghĩa, cùng với chết lặng mà sống, không bằng làm ngọn lửa chói lóa. Cậu sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, khi trở về sẽ mang đặc sản về cho mọi người.
Người Ôn gia quả thực chỉ muốn từ trong màn hình kéo người ra, giữ chặt đầu nhấn xuống nước lắc cho ra bã.
Mẹ nó có thể sống sót trở về hay không mới là vấn đề, lại còn tính đến việc mang đặc sản!
Lại nói ở chiến khu còn có cửa hàng bán đặc sản hả!
Đại ca đè ép lửa giận, tận lực bình tĩnh nói: "Em bây giờ đang ở đâu? Anh sẽ phái bảo tiêu đến đó, em phải sống thì mới có thể cứu vớt được nhiều người, muốn đến chiến khu cũng được, nhưng phải mang theo bảo tiêu, nghe lời."
Ôn Kỳ đương nhiên biết bảo tiêu mà đến khẳng định sẽ trói cậu lại ngay lập tức, mặt đầy nghiêm túc nói: "Không, tham gia tổ chức cứu viện này là ý nguyện cá nhân của em, sao có thể liên lụy đến bọn họ được?"
Đại ca thuận theo quan điểm của cậu nói: "Bọn họ chọn làm bảo tiêu, đấy chính là ý nguyện cá nhân của bọn họ."
Ôn Kỳ nói: "Nhưng em cảm thấy bọn họ muốn sống một cuộc sống an nhàn, em không thể quá ích kỷ, đừng nói nữa cứ như vậy đi, chờ em về mang đặc sản cho mọi người." Dứt lời liền ngắt kết nối.
Đại ca: "......"
Ôn gia những người khác: "......"
Đại ca kém chút nữa là đập nát thông tấn khí.
Cha Ôn gấp đến độ xoay quanh, sâu sắc cảm thấy người nào đó không phải bị đánh thuốc thử gì gì đó mà như vậy, mà là bị người ta dùng phóng xa làm hư đầu óc. Ông hỏi: "Cha, vậy phải làm sao bây giờ?"
Ôn gia gia sống đến bây giờ vẫn chưa thấy qua nhị thế tổ nhà nào có thể thần kinh đến trình độ như Ôn Kỳ, ông chậm rãi hít thở, cố gắng đè xuống lửa giận nơi đáy họng, trầm giọng nói: "Phái người đi đến tổ chức cứu viện nhân đạo gần đây nhất tìm xem, cũng tìm xem trong cái tổ chức thằng bé đã quyên góp tiền đi."
Cha Ôn nói: "Được."
Ôn gia gia nói: "Thuận tiện hỏi Hạ gia bên kia thế nào."
Cha Ôn đáp lời, nhanh chóng đi tìm hộ vệ.
Hạ gia gia lúc này đã đến trường học.
Từ việc Tần phó chủ nhiệm dẫn người đến trường học tập kích đến dòng trạng thái của Ôn Kỳ, trung gian như ông ngay cả thời gian thở dốc cũng không có.
Ông biết Tiểu Hiên đang bận chặn lại tên họ Tần, có thể sẽ không chú ý đến tin tức của Ôn Kỳ, cho nên để tránh Tiểu Hiên giết chết đám người kia, ông liền nhanh chóng gọi đến cho Tiểu Hiên, muốn cháu trai mình vì chuyện của Ôn Kỳ mà di dời lực chú ý, ai ngờ chỉ có hai ba phút, vẫn như cũ đã muộn.
Tần phó chủ nhiệm cùng đám người kia bị ngược đến không nỡ nhìn, Hạ gia gia bước tới đè lại vai cháu trai, nhìn trạng thái của anh lúc này, thần kinh toàn thân đều cảm thấy căng thẳng.
Khóe miệng Hạ Lăng Hiên mang theo ý cười, trên người tràn đầy lệ khí, khóe mắt đỏ ngầu, hiển nhiên đang trong trạng thái nổi giận. Hạ gia gia quát: "Tiểu Hiên, con bình tĩnh một chút!"
Văn Tích theo chân cùng đi, thấy vậy liền giữ lại cánh tay anh: "Hiên ca, cậu ấy chỉ mới rời đi, anh đừng vội, chúng ta sẽ tìm ra cậu ấy."
Hạ Lăng Hiên bị giữ chặt lấy không thể động đậy, chậm rãi thu lại ý cười, cuối cùng nhìn đống rác rưởi trên mặt đất, trở về trạng thái mặt lạnh như băng sương, quay đầu rời đi.
Hạ gia gia thấy tên họ Tần cùng đám người kia thảm ơi là thảm, nhưng có lẽ Tiểu Hiên không muốn đám này chết quá sảng khoái, cho nên tốt xấu gì cũng lưu lại cho bọn họ hơi tàn, trong lòng thoáng buông lỏng, thầm nghĩ may mà có đám người này, nếu không trung lúc vô tình Tiểu Hiên nhìn thấy tin tức này của Ôn Kỳ, dưới tình huống đang di dạo ở bên ngoài, nửa đường va phải đám oắt con trường quân đội, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Cũng may nơi này đủ bí mật, thời điểm tiểu Hiên động thủ cũng không làm ra động tĩnh gì quá lớn, xem như hạnh trong bất hạnh*.
*Hạnh trong bất hạnh: trong cái rủi cũng có cái may.
Hạ gia gia phân phó thủ hạ mang đám người dưới đất đi, vội vàng đuổi theo cháu trai.
Văn Tích từ đầu đến cuối vẫn đi sau Hạ Lăng Hiên, cùng anh đi vào nhà của anh và Ôn Kỳ chung sống, nhìn anh từ trên ghế salong ngồi xuống.
Hạ gia gia cũng đi vào, hỏi: "Con không liên hệ cho thằng bé sao?"
Theo lý thuyết tiểu Hiên biết được sự tình của Ôn Kỳ, phản ứng đầu tiên khẳng định là muốn liên lạc cho đối phương, rồi sau đó thừa dịp cơ hội này chạy tới đuổi theo, không nên hành động như vậy mới đúng.
Hạ Lăng Hiên nói: "Không có."
Hạ gia gia trầm mặc một chút: "Lại thử?"
Hạ Lăng Hiên trầm mặc không đáp lại, ngồi nửa phút, cảm giác thuốc thử bên trong người muốn cắt đứt toàn bộ thần kinh anh, vô cùng thống khổ giữ cho lí trí tỉnh táo, miễn cưỡng chế trụ được nóng nảy trong người, lúc này mới vươn tay gọi tới cho Ôn Kỳ, phát hiện không tắt máy, lưng không tự chủ được thẳng lại.
Ôn Kỳ rất nhanh đã kết nối, thân ảnh xuất hiện trong màn hình.
Hạ gia gia cùng Văn Tích trong nháy mắt cảm giấy không khí đè nèn trong phòng được lưu thông, Hạ Lăng Hiên mặc dù không nhúc nhích, nhưng cả người có chút thả lỏng, hơi lạnh quanh người cũng biến mất.
Anh như dã thú đang phát cuồng bỗng được trấn an, thu hồi nanh vuốt lại, lẳng lặng nhìn về phía trước.
Đáy mắt Hạ gia gia lập tức thay đổi.
Những người như thằng bé, một khi đã coi trọng, thì nhất định phải chiếm lấy.
Không chiếm được, vậy thì sẽ nổi điên.
Ôn Kỳ không hề báo trước liền biến mất, khiến Tiểu Hiên ra tay tương đối tàn nhẫn, nếu không phải cuối cùng cũng nhìn thấy người trong lòng, Tiểu Hiên khẳng định sẽ còn nổi điên.
Người này..... thời thời khắc khắc đều có thể điều khiển cảm xúc của tiểu Hiên.
Hạ gia gia cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, biết là kết quả sẽ như vậy, nhưng tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn không nhịn được hốt hoảng, tiến lên trên nói: "Tiểu Kỳ, bên ngoài quá hỗn loạn, con mau tranh thủ thời gian trở về, nếu quả thực muốn đi, vậy thì để tiểu Hiên đi cùng con."
Ôn Kỳ nói: "Như vậy sao được, con không thể làm chậm trễ việc học của anh ấy."
Hạ gia gia nói: "Không chậm trễ, mọi người đều giơ hai tay tán thành."
Ôn Kỳ còn muốn nói tiếp, lại phát hiện Hạ Lăng Hiên một mực cũng không mở miệng, liền nhìn về phía anh. Hạ Lăng Hiên đồng thời cũng giơ tay chặn lại lời của gia gia, nhìn một mảng tường trắng phía sau Ôn Kỳ, thản nhiên nói: "Cậu ở đâu?"
"Ở phòng riêng trong quán cơm, chuẩn bị ăn cơm trưa," Ôn Kỳ nói, "Ăn xong liền lên xe buýt."
Hạ Lăng Hiên nói: "Muốn tham gia tổ chức cứu viện nào?"
Ôn Kỳ trả lời: "Tôi còn chưa nghĩ ra, đến chiến khu trước rồi nói, mọi người yên tâm con sẽ tận lực tránh khỏi nguy hiểm, khi về sẽ mang đặc sản cho mọi người."
Hạ Lăng Hiên gật gật đầu.
"Vậy tôi ăn cơm, trở về nói chuyện." Ôn Kỳ từ đầu đến cuối cũng không hỏi xem Văn Tích bên cạnh Hạ Lăng Hiên là ai, cuối cùng liếc mắt nhìn mặt mỹ nhân, ngắt kết nối.
Hạ gia gia cùng Văn Tích lập tức giật thót tim, sợ Hạ Lăng Hiên sẽ đập căn phòng này, nhưng cũng có thể là được nhìn người trong lòng, Hạ Lăng Hiên rất bình tĩnh, đứng lên nói: "Xin nghỉ phép ở trường học, con đi tìm cậu ấy."
Hạ gia gia không ngoài ý muốn, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Con vì sao không khuyên thằng bé trở về?"
"Cậu ấy sẽ không trở về," Hạ Lăng Hiên nói, "Ngài cảm thấy cậu ấy thật sự muốn đến chiến khu sao? Cậu ấy thật ra là muốn đến Mạn Tinh Điển giết chết Tam thiếu."
Thực chất bên trong Ôn Kỳ không tồn tại loại cảm giác mang tên sợ hãi.
Từ sau lần bị thương còn có thể giãy dụa cho tỉnh táo liền có thể nhận ra rằng, vô luận có bao nhiêu khó khăn, Ôn Kỳ cũng sẽ không lùi bước.
Anh vốn cho rằng Ôn Kỳ sẽ tạm yên lặng một khoảng thời gian, nhưng không biết khi đó đã xảy ra chuyện gì, khiến Ôn Kỳ không muốn ở lại Thiên Gia. Anh nhớ lại bữa cơm kì lạ đêm hôm đó, ngón tay chợt co lại, pho thường muốn trói người nào đó lại trên giường, đem hết thảy mọi chuyện hỏi cho rõ ràng.
Hạ gia gia thấy anh tiến vào trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc, đi theo hai bước, cảm giác giống như bản thân nghe nhầm nói: "Con nói là thằng bé chuẩn bị một mình chạy đến địa bàn của người ta đi?"
Hung tàn như vậy sao!
Hạ Lăng Hiên lắc đầu: "Hiện tại sẽ không, cậu ấy đã triệt để bại lộ rồi, ở đây hay Mạn Tinh Điển chắc chắn đều có người theo dõi động tĩnh của cậu ấy, hơn nữa cậu ấy mới rời khỏi đây, chỉ cần giới thượng lưu Mạn Tinh Điển xuất hiện thêm một gương mặt mới, liền sẽ bị Tam thiếu hoài nghi."
Hạ gia gia nói: "Vậy thằng bé...."
Hạ Lăng Hiên nói: "Đại khái là dùng biện pháp quanh co, trước tiên đến nơi khác phát triển một khoảng thời gian, khiến người khác không còn hoài nghi thân phận của cậu ấy, lúc này sẽ kết giao với giới thượng lưu Mạn Tinh Điển, thuận lý thành chương đi đến Mạn Tinh Điển."
Cho nên Ôn Kỳ nhất định sẽ đi đến khu vực hỗn loạn, như vậy cơ hội ra mặt mới lớn.
Đồng thời ở gần đó nhất định phải có xí nghiệp hoặc thế lực của giới thượng lưu Mạn Tinh Điển, như vậy Ôn Kỳ mới có thể cùng đối phương gặp nhau, mà vì không để quá lộ liễu, quá trình này có thể sẽ dài đằng đẵng.
Hạ Lăng Hiên ở trong lòng phân tích xong, không muốn nhiều lời, đơn giản thu dọn một chút liền đi tìm trợ lý.
Trợ lý giờ phút này cũng đã biết hành động vĩ đại của bà chủ phu nhân, bội phục nói: "Vậy mà lại muốn tham gia cứu viện nhân đạo, quả là cao thượng...."
Hạ Lăng Hiên liếc mắt nhìn y một cái.
Trợ lý lập tức lật mặt: "Cái chức nghiệp cao thượng này vô cùng không hợp với Ôn thiếu."
Hạ Lăng Hiên lười so đo, đem suy đoán của mình nói một lượt, ra hiệu y hiện tại liền tra xét phạm vi thế lực của mấy đại gia tộc ở Mạn Tinh Điển. Trợ lý nghe xong cảm thấy sửng sốt một chút, ngay sau đó liền hoàn hồn, líu lưỡi, thầm nghĩ khó trách sau khi mọi việc xảy ra đều cảm thấy không hài hòa, thì ra là như vậy, vậy sau này lời bà chủ phu nhân nói ra chắc chỉ tin cậy được vài phần a!
Vào lúc y bận rộn, Hạ Lăng Hiên nhanh chóng hóa thân thành Trác Phác Tài, chờ y gần như điều tra xong liền gọi đến cho Ôn Kỳ lần thứ hai, thấy người này đã thay đổi khuôn mặt, đánh giá cậu một vòng, híp mắt cười nói: "Tôi biết cậu sẽ không đến tổ chức cứu viện, nói đi, muốn đi đâu?"
Ôn Kỳ đàng hoàng trịnh trọng: "Là đi cứu viện nhân đạo."
Hạ Lăng Hiên mắt điếc tai ngơ, đem tài liệu cùng bản đồ trợ lý điều tra được chiếu trên màn hình, sau đó khoanh vùng một khu vực: "Ngược lại một mình cậu sớm muộn gì cũng điều tra ra, tôi đành giúp cậu tiết kiệm khí lực một chút, những nơi này cậu muốn đi đến chỗ nào?"
Ôn Kỳ thấy phía trên còn đánh dấu rõ tên gia tộc, rõ ràng minh bạch Trác Vượng Tài đã biết rõ dự định của mình, không nhịn được cười một tiếng.
Hạ Lăng Hiên cảm giác thanh âm này vẫn luôn đâm sâu vào lòng mình, khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cười hỏi: "Thế nào, tôi hiểu rõ cậu quá đi? Không bằng để tôi giúp cậu như lần trước?"
Ôn Kỳ suy tư vài giây.
Dựa theo thực lực của Trác Vượng Tài, hai người bọn họ cấu kết với nhau làm chuyện xấu khẳng định làm ít hiệu quá nhiều, nhưng vấn đề lớn đó là - tên Trác Vượng Tài có thể động dục bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, mà tính tình của người này quá mức thiếu đánh, dẫn đến sự tình có thể phát triển theo hướng phức tạp hơn.
Cậu cự tuyệt nói: "Không cần, tôi muốn tự mình tung hoành thiên hạ."
Hạ Lăng Hiên nắm chặt bàn tay, ôn nhu mà nhìn chằm chằm cậu: "Bảo bối, tôi cho em hai con đường, hoặc là em nói cho tôi biết em muốn đi đâu, hoặc là để tôi tự mình tìm tới, nhưng nếu em chọn phương án thứ hai, chờ tới lúc tôi tìm được em rồi....."
Lời còn chưa dứt, Ôn Kỳ liền "Ba" một tiếng cúp máy.
Trong nháy mắt đó biểu tình của Hạ Lăng Hiên có chút vặn vẹo, trợ lý dựng tóc gáy, sợ mình sẽ bị thu thập, nhưng ngay sau đó liền thấy thông tấn khí hiện lên tin nhắn, viết: Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều.
Trợ lý: "........"
Hạ Lăng Hiên mặt không biểu tình, không chờ hồi phục liền thấy lóe lên một tin nhắn: Tôi e rằng có lẽ sẽ đến các nước phương Bắc, có duyên gặp lại.
Khối quốc gia trong khu vực này phần lớn đều tập trung ở phương Bắc, trợ lý cảm giác mặc dù bà chủ chọn con đường đầu tiên, nhưng cái này kì thật cũng chẳng khác gì không nói, nhịn không được cẩn thận quan sát ông chủ nhà mình, thấy anh nâng trán, trầm thấp cười rộ lên, lập tức muốn chạy đi lấy chăn bông phủ lên người.
Một lúc sau Hạ Lăng Hiên mới buông tay xuống, trả lời: Được.
Ôn Kỳ cũng không vội lên đường, liền vừa đi vừa chơi, chậm rãi đến Đàm Diệc.
Thế giới này có diện tích lục địa quá lớn, quá nhiều nơi phù hợp để sinh sống, cho nên ngoại trừ một số rất ít khu vực đặc thù thưa dân, đại đa số nhân loại ở nơi này đều mang cùng một màu da, ngôn ngữ lại thống nhất, mặc dù vẫn còn nhiều quốc gia vẫn bảo lưu ngôn ngữ của mình, nhưng chỉ cần biết được một ngôn ngữ cơ bản thông dụng, liền có thể đi khắp đại lục.
Đàm Diệc cũng là một trong những quốc gia sử dụng ngôn ngữ riêng của mình, đồng thời rất tôn sùng văn hóa dân tộc, người tới nơi này nếu không thể hòa nhập văn hóa của họ, sẽ bị xa lánh nghiêm trọng.
Ôn Kỳ từ trên mạng tra xong tư liệu, liền tìm một cửa hàng mua quần khố.
Bởi vì tại Đàm Diệc, nam nhân đều phải mặc quần khố "xanh xanh đỏ đỏ".
Tuy nhiên bởi vì chiến loạn, kinh tế không hỏi bị phá hủy, thương phẩm nơi này phần lớn đều là làm ẩu, trình độ văn hóa của người thiết kế khố có thể không được cao, hoặc là họ đang trong kì "trung nhị", chỉ thấy đống quần khố bên trên được in dòng chữ quốc tế thông dụng, đều theo phong cách "Cho ta một nam nhân", "Làm chết ngươi".(*)
(*: thật ra chỗ này còn thiếu 你个小婊砸 nhưng mà tui không hiểu lắm, ai hiểu có thể giúp mình, không thì đợi beta giúp vậy =)))
Ôn Kỳ tại gian hàng ô ngôn uế ngữ này chọn mất nửa ngày, cuối cùng chọn cái khó có câu tuyên ngôn đầy ngu ngốc - ta thao toàn vũ trụ - mặc vào.
_Hết chương 37_
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường vô trách nhiệm ~
Phóng viên: Tổ chức khủng bố đã có những hành vi vô cùng tàn bạo, lúc này đã xuất hiện một học sinh đến thu thập kẻ lãnh đạo bọn chúng, chúng ta hãy cùng nhau xem lại khoảnh khắc đó.
Bên trong thủ độ đang bận tâm về một vị xà tinh bênh, bấy giờ thấy tin tức chiến loạn, mọi người ai nấy đều lo lắng lo lắng.
Chỉ thấy video bắt đầu phát.
Một nam nhân mặc quần khố bảy sắc cầu vồng, đeo mặt nạ cầm súng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang dẫn dắt một đám tiểu đệ đằng đằng sát khí xông về phương xa, trên quần có in hàng chữ: Ta thao toàn vũ trụ!
Cha Ôn: "......"
Đại ca: "......."
Vân Thu: "......."
Miên Phong: "........."
Huấn luyện viên: "........"
Lớp trưởng: "........."
Chờ đã, thân ảnh người này trông thật quen mắt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...