Cục cưng ơi
Cục cưng? Cục cưng là cái kiểu xưng hô sến rện chết tiệt gì dzậy?
Hosea cười không khép được mồm. Anh trai ông đang bị người ta ôm trong lòng gọi là cục cưng, còn bị bế đi luôn rồi.
Hosra cười đau cả bụng.
Này mà bị mấy tay luôn tôn thờ Horis như thần nhìn thấy khéo mà cả đám rớt cằm lộp bộp xuống đất không lụm lại được mất.
Kỷ Sùng cũng dẻo cái miệng ghê, dám gọi một vị bạo quân là “cục cưng”.
“Cục cưng?” Hosea lẩm bẩm. “Mịa nó chứ cục cưng.”
Kỷ Dung: “?”
Ui sao tự dưng thân vương lại chửi thề!
Kỷ Dung đột nhiên tỉnh cả hồn. Bố anh được hơi bị nhiều người theo đuổi, rất nhiều người trong số đó không lựa chọn trực tiếp thổ lộ với ông ấy mà quanh co vòng vèo ra tay từ phía khác, cực kỳ nhiều luôn.
Hosea cười quá sắp tắc thở rồi kìa, chẳng lẽ là vì bị sốc quá nên cười đến choáng váng luôn ư?
Kỷ Dung do dự một chút, sau đó quyết định tạm thời nén tin sét đánh vừa nghe thấy vào tận đáy lòng, quay sang phía Hosea hỏi: “Thân vương biết bố tôi không?”
Hosea không nói gì cả.
Nhìn thấy thái độ của Hosea, Kỷ Dung cảm thấy mình đoán đúng rồi. Hosea biết mình là con của bố, thế nên ông ta chú ý đến mình chẳng qua là vì thích bố mình thôi. Lúc nãy xúc động mạnh như vậy cũng vì thấy bố cùng…mẹ kế ở bên nhau.
Thân vương không có cửa, bố với mẹ kế đã sắp có em bé đến nơi rồi.
Tội nghiệp.
Bố mình đỉnh thật sự!
“Đúng rồi, lúc nãy cháu có việc gì muốn nói với tôi thế?” Hosea hỏi Kỷ Dung.
Kỷ Dung: “...” Tui muốn nói là ông đừng yêu tui, không có kết quả đâu, nhưng mà ông yêu ba tui chứ không có yêu tui. Tuy rằng đều giống nhau cả, không đi đến đâu hết.
Hosea: “Sao thế?”
Kỷ Dung: “Tự dưng quên mất rồi ạ.”
Hosea à một tiếng rồi nói: “ Thế khi nào nhớ ra thì nói với tôi nhé. Chúng ta trao đổi số liên lạc.”
Hai người lưu số của nhau.
Hosea nói: “Chúng ta quay về thôi.”
Kỷ Dung: “Vâng ạ.”
Hai người lần lượt quay về chỗ ngồi. Còn hai người cãi nhau vì chuyện “về nhà” lúc nãy thì đã khiêng nhau đi về phòng nghỉ rồi, không có quay lại ăn cơm nữa.
Hosea ngồi một lát thì gọi phục vụ muốn uống rượu.
“Uống chút rượu không sao chứ?” Hosea hỏi hai người Giang Nguyên và Kỷ Dung.
Giang Nguyên lắc đầu: “Rượu thì thôi ạ…”
Kỷ Dung lại nói: “Tui muốn uống.”
Rượu mang lên, Kỷ Dung bắt đầu nhớ đến tin tức khi nãy, khả năng là anh sắp có em trai rồi.
Anh nâng chén rượu lên uống không ngừng nghỉ, mãi đến khi ngà ngà say rồi, cũng không biết Hosea và Giang Nguyên đang nói với nhau chuyện gì, may mà Giang Nguyên để ý thấy anh như vậy thì nhắc: “Đừng uống nữa.”
“Muốn uống.” Kỷ Dung nói. “Trong lòng tui thấy buồn quá.”
Hosea ngạc nhiên, lúc nãy Kỷ Dung vẫn còn bình thường mà? Sao lại vô cớ thấy buồn rồi? Ông thấy hơi lạ, nhưng nhìn Kỷ Dung đã say rồi, cũng không thể để nó uống thêm rượu vào.
Giang Nguyên hỏi Kỷ Dung: “Cậu có đứng lên được không? Mình về thôi.”
Kỷ Dung cố mở to mắt nhìn Giang Nguyên. Anh ôm chầm lấy Giang Nguyên, lắc đầu: “Hong đứng vững nữa, cần cậu dìu.”
Giang Nguyên thấy Kỷ Dung như thế đầu cũng đầy dấu hỏi chấm. Kỷ Dung u sầu cái nỗi gì vậy?
Đứng cũng không vững nữa luôn.
Say quắc cần câu rồi.
“Được rồi.” Giang Nguyên dìu anh dậy, một tay vòng qua đỡ vào eo Kỷ Dung. “Đợi chút tôi đưa cậu về phòng.”
Đi nhờ xe của Hosea về cung Silve, sau đó Giang Nguyên tốn không ít sức mới dìu được Kỷ Dung lên lầu. Nguyên soái Alfonso không có ở đây, đám Cố Bạch còn đang đi chơi chưa về.
“Giang Nguyên.” Kỷ Dung đã ngấm chút men say rồi. Anh gọi.
Giang Nguyên đỡ Kỷ Dung lên giường trong phòng. Đang định buông Kỷ Dung ra để đi lấy cho anh cốc nước, người say kia kéo cậu một cái, cả người đổ ụp lên người cậu, đè cậu xuống giường.
Giang Nguyên vỗ vỗ Kỷ Dung: “Kỷ Dung, sao tự dưng cậu uống nhiều thế hả?”
Kỷ Dung không nói gì cả.
Giang Nguyên thấy anh im lặng, cũng không biết nên làm gì khác, bèn nói với anh: “Cậu buông tôi ra đi, tôi phải về phòng rồi.”
“Cậu ở bên tôi đi, tôi không muốn ở một mình.” Kỷ Dung nói chuyện, giọng nói đầy tủi thân.
Giang Nguyên nghe được ngữ điệu của anh, lòng lo lắng phát hoảng lên: “Rốt cục là chuyện gì? Sao trông cậu buồn thế?”
Một lát sau, Kỷ Dung mới nói: “Bố tôi lấy mẹ kế, tôi sắp có em trai rồi.”
Giang Nguyên: “...”
Hoá ra là chuyện nhà. Lúc trước Kỷ Dung chưa từng nhắc đến. Anh nắm tay Giang Nguyên, nỉ non: “Cậu có thể ở cạnh tôi lúc này được không? Tôi sợ cô đơn một mình.”
Giang Nguyên hơi trầm mặc, hôm nay Kỷ Dung tự dưng uống một đống rượu, cậu cảm thấy không đúng lắm. Giang Nguyên ôn tồn nói: “Cậu buông tôi ra trước đã, tôi đi rót cho cậu cốc nước ấm, uống một chút, tốt cho dạ dày.”
“Ừ…” Kỷ Dung buông tay Giang Nguyên ra, ngồi thẳng dậy, lẩm bà lẩm bẩm.
Giang Nguyên rót nước cho Kỷ Dung, nhìn anh uống, sau đó lại vào nhà tắm giúp anh múc nước rửa mặt. Kỷ Dung vừa rửa vừa hỏi Giang Nguyên: “Cậu không rửa à?”
Đang định hầu hạ con ma men này xong tí té về phòng_Giang Nguyên: “...Rửa!”
Sau khi rửa ráy xong, Giang Nguyên nằm cùng Kỷ Dung, trên một cái giường, mắt nhìn trần nhà đầy bất đắc dĩ.
Đến Alpha như Kỷ Dung mà cũng có nỗi buồn cơ đấy.
Giang Nguyên nhìn chằm chằm lên trần nhà, dần dần ngủ mất.
Nửa đêm.
Người nằm cạnh Giang Nguyên mở to mắt, nhìn góc nghiêng khuôn mặt đang say ngủ của cậu, từ từ duỗi cánh tay sang phía Giang Nguyên, để cậu gối đầu lên tay anh.
Kỷ Dung nhìn Giang Nguyên đắm đuối, trong lòng tự chửi chính mình: Anh đúng là cái loại mặt dày!
Mặc dù anh cũng có tí khó tiêu hoá chuyện bố và mẹ kế “có em bé”, nhưng mà anh cũng không nhỏ mọn đến thế… Nói kiểu gì nhỉ, anh đã sớm nghĩ đến chuyện bố anh sẽ đi bước nữa rồi, mặt khác, anh cũng hi vọng có ai đó ở bên chăm sóc cho bố mình sau này.
Nguyên nhân uống rượu thì có chút ít là vì chuyện này thật, nhưng anh cũng không đến nỗi say xỉn quá, thực ra anh hoàn toàn có thể tự đi về được.
Khụ khụ.
Nhưng Giang Nguyên không biết.
Anh quá là hư hỏng, còn xài khổ nhục kế.
Nhưng mà…
Kỷ Dung ngắm vẻ mặt say ngủ của Giang Nguyên, khoé môi hơi gợn sóng, có thể ngủ chung với Giang Nguyên trên cùng một cái giường như này, mặt mũi là cái gì, chỉ cần anh không thèm để ý thì nó không tồn tại.
Kỷ Dung trân trân nhìn ngắm Giang Nguyên, ngắm lâu thật lâu, càng nhìn càng thấy ghét ghê cơ chứ.
“Mùi gì thế nhỉ?” Kỷ Dung nhíu mày. Dường như trong không khí thoang thoảng một hương vị nhàn nhạt, cực kỳ cực kỳ nhạt, hơi giống mùi pheromone của Omega.
Không đúng, trong phòng chỉ có anh và Giang Nguyên, mùi Omega ở đâu ra?
Có vẻ anh vẫn chưa tỉnh rượu thật rồi.
Kỷ Dung im lặng nghĩ, anh lại quay sang nhìn Giang Nguyên.
Sáng hôm sau, Giang Nguyên bị tiếng nước róc rách đánh thức. Mùi pheromone Alpha đậm đặc tràn ngập trong không khí như vây kín lấy cậu.
Giang Nguyên đi đến phòng tắm, mở cửa ra thì thấy Kỷ Dung đang hì hục giặt đồ: “Đang làm gì đấy?”
Thanh âm trong trẻo vang lên.
Kỷ Dung đờ cả người ra, theo bản năng giấu đi món đồ trên tay.
Nhưng mà Giang Nguyên vẫn kịp nhìn thấy.
“Sáng tinh mơ đã giặt quần lót?” Giang Nguyên nheo mắt liếc anh một cái, đột nhiên nhướng mày hỏi: “Sao quầng thâm mắt cậu đậm thế?”
Kỷ Dung: “Ngủ không ngon ấy mà.”
“Ồ, thế cậu ngủ thêm đi.” Giang Nguyên nghĩ nghĩ, lại hỏi tiếp: “Chuyện hôm qua… cậu không sao chứ?”
Kỷ Dung lắc đầu: “Giải toả xong thì không sao rồi.”
Giang Nguyên vỗ vai Kỷ Dung: “Ừ, thế thì tốt.”
Giang Nguyên không nghi ngờ gì, cứ thế rời khỏi phòng, để lại vị Kỷ_mắt có quầng thâm đậm như gấu trúc_Dung.
Hôm qua tự dưng nổi lòng tham giữ Giang Nguyên lại không cho cậu về phòng ngủ, cứ nghĩ là sung sướng hài lòng ngủ ngon mơ đẹp lắm, nhưng nửa đêm là Kỷ Dung bắt đầu hối hận rồi. Sau tự dưng anh lại nghĩ ra cái trò tự hành xác mình thế nhỉ? Dù trong người có mấy xu cồn, cả đêm anh vẫn không thể nào chợp mắt.
Giang Nguyên nằm cạnh đấy, sao mà ngủ nổi đây!!!
Đúng là hình phạt không có nhân tính!
Chết cmn mất!
Giang Nguyên về phòng tắm rửa sạch sẽ, vừa ra khỏi phòng tắm đã nghe có người gõ cửa. Mở cửa ra, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Kỷ Dung.
Giang Nguyên đang mặc áo tắm dài, từ đầu gối trở xuống lộ ra ngoài không khí. Chân cậu vừa dài vừa thẳng, đường cong cơ bắp vừa đẹp, rất hoàn hảo, rất hút mắt!
Kỷ Dung không nhịn được nhìn chân Giang Nguyên thêm mấy lần, nói: “Lên Stars War luyện tập không, mấy ngày rồi không hoạt động gân cốt gì.”
Giang Nguyên ừ một tiếng.
Hai người đăng nhập vào game, chuẩn bị luyện đấu cơ giáp.
“Giang Nguyên?” Armand đang vô cùng buồn bực, thấy có thông báo, nhận ra Giang Nguyên vừa online, cậu vô cùng kích động, trên mặt nở nụ cười mừng rỡ.
Cậu ta và Mục An đã bị đám người này dí theo giết một lúc lâu ơi là lâu rồi!
Vì quen thân với Kế Dương, bọn họ và Giang Nguyên cũng chơi game với nhau, còn kết bạn với Giang Nguyên và Kỷ Dung, cày rank với nhau nữa.
Lúc trước cậu ta vô tình gặp lại đàn anh Mục An crush hồi cấp ba, sau đó dồn dập nhiệt tình theo đuổi người ta. Hai người dần dần trải qua các giai đoạn hẹn hò, cuối cùng cũng đến với nhau.
Thế mà gã người yêu cũ tồi tệ cùng con giáp thứ mười ba ở đâu thò ra đâm thọc, nói với bạn học cũ của Mục An là anh ấy ngoại tình trước nên mới dẫn đến việc chia tay tình cũ.
Mục An tức điên lên được, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, lúc trước anh còn muốn giữ thể diện, giờ thẳng tay đăng bài bóc phốt, kể rõ mười mươi nguyên nhân chia tay đăng lên trang cá nhân, đồng thời tỏ vẻ may mà rũ bỏ được một thằng tồi đi với cái giá khá là rẻ mạt.
Lần này mặt thằng tồi kia bị vả không trượt phát nào, nhưng gã cũng không dám làm xằng bậy gì, kẻ làm xằng làm bậy là con giáp thứ mười ba kia.
Hôm nay Armand hẹn đàn anh lên Stars War cùng nhau leo rank, kết quả là vừa online Mục An đã bị người ta mai phục ở khu thường giết chết, chết một lần mất 10% độ bền cơ giáp. Lúc độ bền về 0% cơ giáp sẽ không thể sử dụng được nữa.
Lúc cậu ta tới nơi, Mục An đã bị giết hơn mười lần. Cậu ta giống như cậu bé hồ lô cứu ông nội vậy, đến cái là cũng bị giết cả chục lần, chết dí trên mặt đất.
Mặc dù cậu ta là sinh viên trường Quân Đội Đệ Nhất, nhưng cậu học khoa Chế Tạo cơ mà! Cậu biết chế tạo cơ giáp chứ chơi thì cũng chỉ giỏi hơn người bình thường một tí tẹo thôi. Nữa là đối phương còn dẫn theo một đống người thế này.
Trên mặt đất, tại hiện trường.
“Mục An, mày lì lợm làm cái gì?” Bé Cá Chép Đỏ. “Chỉ cần mày xoá bài viết trên trang cá nhân đi là chuyện này coi như xong.”
“Hờ hờ, dám làm mà không cho người ta nói?” Mục An điều khiển cơ giáp. “ Vậy thì chúng mày nói trước mặt bạn bè của tao rằng tao ngoại tình là có ý gì?”
“Nghĩ là bọn họ thật sự không dám kể lại cho tao nghe à?”
Bé Cá Chép Đỏ: “Bây giờ nói cái chuyện này để làm gì? Chia tay xong rồi, ai ngoại tình chả như nhau.”
Mục An: “Như cái lùm má mày ấy.”
Bé Cá Chép Đỏ: “Mày là Omega có thể ăn nói lịch sự tí được không? Thế mà Alpha kia cũng chịu đựng được mày…”
“Chúng mày giở trò nói xấu sau lưng tao mà còn có mặt mũi ở trước mặt tao nói là như nhau? Đúng là lũ đốn mạt.”
Bé Cá Chép Đỏ: “Mục An, cái không hay nhất của game thực tế ảo là khi mày bị người ta đạp dưới chân, góc nhìn của mày cũng chỉ là từ dưới nhìn lên thôi.”
Nói xong, cơ giáp kia giơ chân đạp lên mặt cơ giáp của Mục An.
Trong lòng Mục An tức tối vô cùng, nhưng thật sự không đánh nổi. Thằng khốn này thậm chí thuê cả một nhóm sát thủ đến đuổi giết anh, lại còn mặt dày nói mấy lời này.
Game thực tế ảo khiến người ta khó chịu nhất ở chỗ khi mà anh thực sự không đánh được người ta thì có thể bị người ta dí xuống mặt đất mà cọ xát. Cảm giác đau thì không có, nhưng nỗi nhục nhã lại trào dâng.
Armand cũng không thắng được. Cậu định offline, nhưng Mục An không cam tâm, cậu đành ở lại cùng anh.
Nói trắng ra là không thắng được, tức vãi bìu!
Cậu đang tính xem có nên tìm Giang Nguyên không, tự dưng lại thấy thông báo Giang Nguyên online!
Giang Nguyên: “Có chuyện gì thế?”
Armand: “Tui cùng đàn anh bị giết. [Omega cute khóc to]”
Giang Nguyên: “Cậu là Alpha đấy…”
Armand: “Không quan trọng, mau cứu tụi tuiiii”
Giang Nguyên: “Chờ tôi một tí.”
Giang Nguyên nói xong thì kể lại vắn tắt cho Kỷ Dung. Sau đó, Armand nhận được lời xin gia nhập đội của Giang Nguyên và Kỷ Dung. Hai người vào đội cái là teleport qua luôn.
“Xì, lại gọi người đến à? Mấy đứa lúc nãy bị giết đến mức offline hết rồi, chúng mày còn chưa bó tay chịu trói?”
“Mục An, chỉ cần mày xoá bài viết trên trang cá nhân đi là tao không giết mày nữa. Nếu không, tao gặp mày ở đâu giết luôn ở đấy! Tao sẽ khiến cả server này truy sát mày, trừ phi mày đổi tài khoản.”
Giang Nguyên vừa tele đến đã nghe thấy một giọng nam eo éo vang lên trên toàn bản đồ, nghe dị zl.
(Kênh gần)[7592101]: Là đám này giết các cậu à?
(Kênh gần)[Mandala]: Chính là bọn nó.[Alpha mạnh mẽ khóc to]
Giang Nguyên phì cười, tên này còn lựa gói sticker khác nhau nữa.
(Kênh gần)[Nhóc Mục Đồng]: Hu hu huuuu [Omega cute khóc to]
(Kênh gần)[Bé Cá Chép Đỏ]: Há há há, hai người, tao còn tưởng là mày mời được bao nhiêu cơ. Cút ngay, không là tao cũng dí chúng mày xuống giết cùng bọn nó luôn đấy.
(Kênh gần)[Bé Cá Chép Đỏ]: Bọn tao đông thế này…
Kỷ Dung lập tức mở đồ sát, xông qua, Cá Chép Đỏ còn chưa nói hết câu đã bị đánh ngã sấp mặt lờ, tầm mắt quay cuồng rồi tối thui, mặt cày xuống đất.
Cảnh báo hệ thống: [Bé Cá Chép Đỏ] bị [7592102] giết chết, độ bền cơ giáp giảm 10%
Người tàn nhẫn không dong dài.
Đám người này với người chơi khác có thể tự xưng là đoàn sát thủ, nhưng với đám Giang Nguyên thì chỉ là một lũ nghiệp dư ô hợp.
Tốc độ Kỷ Dung giết người cực nhanh, có vẻ khá là quen tay với hình thức đồ sát này.
Nói đùa chứ, lúc trước anh dùng nhân vật Nguyên Dung kia đi đến đâu cũng có một đám người tò tò bám theo, cứ ai đến thì giết người đó. Lúc đầu cũng khiến cho số người theo đuôi giảm xuống thật. Ai dè sau đó bọn họ bắt đầu tụ tập lại theo đuôi thành từng đoàn một, đến để bị anh giết.
Chỉ vài phút, Bé Cá Chép Đỏ bị ấn lên thớt làm thịt mấy lần là độ bền đã về 0.
Đám người trong đoàn sát thủ đứng nhìn mà ngu cả người. Đó giờ bọn họ lập đoàn xong cũng không có gặp được người nào quá giỏi, lần đầu tiên chứng kiến trường hợp chủ thuê chạy không thoát mà bị dí giết cho về mo thế này.
Kênh giọng nói gần, Bé Cá Chép Đỏ đã đổi mấy lần âm điệu, rốt cục lỗ tai Giang Nguyên cũng dễ chịu hơn tí, nói chuyện thản nhiên như không.
“Sát thủ chuyên nghiệp? Đám cùi bắp này hở?”
(Kênh gần)[Sát Thủ A]: Chuyện này là ngoài ý muốn thôi.
(Kênh thoại gần)[Bé Cá Chép Đỏ]: “Bố mày tốn tiền trả, ngoài ý muốn con mẹ mày à?”
(Kênh gần)[Vô Cực]: Mày là Omega có thể ăn nói lịch sự tí được không?
(Kênh thoại gần)[Bé Cá Chép Đỏ]: “Lịch sự cái lùm má mày ấy!”
(Kênh gần)[Vô Cực]: Lúc nãy mày có nói thế đâu.
Bé Cá Chép Đỏ như kiểu đã hiểu ra, mấy thằng này đang trả treo hắn đây mà, mấy lời này chính là câu lúc nãy hắn nói Mục An.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...