Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ

Hai người đi bộ ra khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài đã tạnh mưa rồi, mặt đất vẫn còn hơi ẩm ướt.

Trong lúc hai người đang băn khoăn không biết tối nay ăn gì, một giọng nam trong trẻo nhã nhặn vang lên bên tai.

"Kỷ Dung?"

"Thân vương Hosea?" Kỷ Dung nhìn sang người đàn ông, đôi mắt hoa đào đặc trưng cùng nốt ruồi ở khóe mắt khiến anh nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông này là ai.

Hosea lập tức tiến lên phía trước hỏi: "Kỷ Dung, sao cậu lại ở đây? Đi mua sắm à?"

Nghe thấy câu hỏi của Hosea, Kỷ Dung khá là ngạc nhiên, không ngờ ngài ấy lại nhớ tên một nhân vật nho nhỏ như mình, sau đó lễ phép trả lời: "Vâng, tranh thủ đang nghỉ ngơi nên ra ngoài dạo một vòng ạ."

Hosea bước đến trước mặt Kỷ Dung và Giang Nguyên, dùng đôi mắt hoa đào xinh đẹp ngắm Kỷ Dung, nhìn kiểu gì cũng thấy cưng.

Đây là đứa trẻ mà anh ta đã ẵm bế từ khi còn quấn tã đó. Lúc ấy nhóc chỉ là đứa bé mềm mụp, bây giờ đã trở thành một chàng trai cao lớn rồi, còn cao hơn anh nửa cái đầu nữa. Hosea nhìn chăm chăm ngắm nghía cháu trai mình, không rời nổi mắt.

Kỷ Dung bị nhìn đến mức cả người khó chịu, cậu quay sang nhìn Giang Nguyên đang đứng bên cạnh mình.

Giang Nguyên cũng không hiểu mô tê gì. Thân vương Hosea là em trai hoàng đế Hoyt, địa vị của ông ở Hoyt rất đặc biệt, vị thế trên trường quốc tế cũng rất đặc biệt. Theo lí mà nói, các cậu chỉ là mấy sinh viên quèn đi tham dự một cuộc thi, không thể nào thu hút được sự chú ý của ông, nhưng...

Người này cũng rất nổi tiếng vì sự tùy ý của mình.

Trong bữa tiệc sinh nhật cách đây không lâu, ông ta còn mời toàn bộ các sinh viên đến từ tất cả các quốc gia tham dự tranh tài, đây chắc chắn là hành vi tăng thêm rất nhiều sự nguy hiểm cho an toàn của tiệc tối hoàng gia.

Quân đội Hoyt có thể làm được gì được đây? Chỉ có nỗ lực hết mình để đảm bảo an toàn cho vị hoàng tử này.

Hoyt vừa ngắm Kỷ Dung vừa cong cong mắt cười, hỏi: "Vẫn chưa ăn cơm à?"

Kỷ Dung:?

Giang Nguyên:?

Hosea cười tủm tỉm: "Đi, ta mời hai đứa ăn một bữa,"

"Ờm, cũng không tính là mời được. Chúng ta đi ăn ở tiệm cơm hoàng gia không cần trả tiền, của anh trai ta mà, biết sao được."

Hosea vừa nói vừa nhìn Kỷ Dung.

Tất nhiên là không phải ăn của ta rồi, ăn của ba con đấy!

Kỷ Dung lắc đầu: "Thân vương điện hạ, không cần phiền ngài đâu ạ, dường như ngài còn đang bận việc gì ư?"

Kỷ Dung nhìn người đàn ông mập mạp đứng cách Hosea không xa, tỏ ý Hosea đừng lo lắng cho các cậu, cứ làm việc của mình trước đi.

Lúc này, Hosea mới để ý có người đi theo mình. Anh bước nhanh qua chỗ ông ta, mập mờ nói: "Ông cứ về trước đi. Tôi đi ăn với hai đứa đã, hai ngày sau lại bàn."

Người đàn ông hơi chau mày nhìn Hosea, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy nói: "Điện hạ, tôi thấy chuyện đã trở nên rất nghiêm trọng. Hans đã bắt giữ rất nhiều người bên chúng ta! Chúng tôi cần ngài nghĩ cách gì đó! Điều chúng tôi làm tất cả là vì đất nước này!"

"Ta không chỉ đang nghĩ cách, mà còn đang thực hiện rồi." Hosea nhìn cười mỉm, sau đó lại quay đầu nhìn Kỷ Dung. "Có lẽ không lâu nữa, vị minh quân của chúng ta sẽ tự thoái vị thôi."

"Thoái vị?" Người đàn ông sửng sốt. "Điện hạ, bệ hạ sẽ không dễ bị lừa thế đâu."

Hosea cười cười nói: "Ta cũng không có ý định lừa gạt anh trai mình. Cứ đợi trước đã. Trong khoảng thời gian này đừng manh động. Lát nữa ta sẽ tìm Hans bảo hắn thả người ra."

"Thế... được rồi." Người đàn ông do dự một lát rồi xoay người rời đi dưới sự đảm bảo của Hosea.

Hosea vừa đuổi được người đàn ông kia đi, quay lại thấy Kỷ Dung và bạn của Kỷ Dung vẫn đứng đó, đôi mắt ông cong cong lên đầy ý cười.


Mấy ngày trước, ông vừa mới đến hoàng cung Hoyt gặp Horis, thấy môi của Horis có một vết thương như bị cắn phải, rõ ràng là bị cắn lúc đang hôn, không cần nghĩ cũng biết thủ phạm chính là Kỷ Sùng.

Thế nên hiện tại, ông ta không cần làm gì cả, chỉ đợi Kỷ Sùng phát hiện ra thân phận thật của Horis nữa thôi. Dù gì thì để đến được với nhau, chắc chắn phải có một trong hai người từ bỏ những gì mình đang có để đi theo người còn lại.

Lý tưởng nhất chính là Horis từ bỏ ngai vàng, đất nước chuyển sang chế độ quân chủ lập hiến để quyền quyết định thuộc về hội đồng của những người dân Hoyt.

Một tình huống kém lý tưởng hơn là Kỷ Sùng từ bỏ chức vị nguyên soái Liên Bang để đến Hoyt "ở rể"... Kiểu gì thì cũng vẫn có lợi.

Hosea nhún vai, đi đến trước mặt Kỷ Dung, nói: "Không có chuyện gì quan trọng. Đi thôi, ta mời hai đứa ăn tối."

Đến khách sạn Hoàng gia Hoyt, Giang Nguyên thấy nơi này hơi bị sang trọng quá mức.

Sau khi lên đến tầng cao nhất, Hosea bắt đầu gọi món: "Cái này, cái này,... với cái này nữa."

"Hai đứa thấy thế nào?" Đang gọi món, Hosea liền quay sang hỏi Kỷ Dung và Giang Nguyên.

Cả hai cậu nhóc đều ngây ra như phỗng không hiểu kiểu gì. Tự dưng được vị thân vương quyền lực nhất Hoyt mời bữa tối mà chẳng rõ lí do, chỉ biết là mới gặp mặt vị này được hai đến ba lần, lần nào cũng chỉ lướt thoáng qua nhau. Không biết vì lí do gì mà vị thân vương này lại đích thân mời họ ăn một bữa tối?

"Dạ được ạ, cảm ơn ngài." Giang Nguyên lễ phép trả lời.

Kỷ Dung nói: "Vâng."

Lúc Hosea gọi món với người phục vụ, đột nhiên ông chỉ vào Kỷ Dung và nói với người ta: "Lấy món tráng miệng này cho cậu ấy, đừng cho khế vào, cậu ấy không ăn."

"Vâng."

Kỷ Dung sửng sốt khi nghe những lời này của Hosea: "Sao ngài biết tôi không ăn khế?"

Vữa nãy Kỷ Dung cũng nhận ra mấy món điểm tâm đều dùng quả khế để trang trí, bởi vì lát khế có hình ngôi sao năm cánh lại còn có vị ngọt ngào, rất thích hợp để trang trí cho các món ăn ngọt. Rất ít người biết Kỷ Dung không ăn được loại quả này, không phải vì không thích ăn, mà vì cậu bị dị ứng.

Hosea: "..."

Sao ông biết à? Đương nhiên là biết rồi, Hosea tìm hiểu thu thập rất nhiều thông tin về Kỷ Dung, cũng đọc kỹ tất cả những thông tin thu thập được ấy, nên ông biết rất rõ Kỷ Dung dị ứng quả khế.

Hosea giải thích lấp liếm: "Lúc trước có vài dịp đến chỗ Liên Bang tìm Alfonso, chúng ta đã ăn tối với nhau vài lần rồi. Ta có để ý thấy cậu không thích ăn khế."

Kỷ Dung: "..." Ngài để ý đến tôi kỹ càng thế cơ à?

Kỷ Dung âm thầm nghi ngờ, chuyện quái gì đang diễn ra thế nhỉ? Thân vương này biết rõ ràng anh thích ăn gì và không thích ăn gì luôn. Chẳng lẽ do anh quá đẹp trai nên vị thân vương này để ý đến anh rồi?

Đúng là hơi có mùi nha!

Lúc trước vị thân vương này đến dùng bữa không để ý đến cha anh mà lại để ý đến anh, ánh mắt trông cũng khá là khó hiểu, khéo mà là vẻ si mê anh. Cái người này chẳng lẽ đúng là có ý nghĩ kỳ cục gì với anh ấy hở?

Càng gay hơn nữa là một vị thân vương mà lại mời hai sinh viên tầm thường đi ăn tối?

Nghĩ thế, tâm trạng Kỷ Dung đột nhiên trở nên hơi vi diệu. Anh đơn giản là quay mặt đi, nghĩ nghĩ, rồi lấy máy liên lạc ra nhắn tin cho Giang Nguyên.

Ting.

Màn hình máy liên lạc của Giang Nguyên sáng lên. Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Dung, mặt đầy dấu: "?".

Kỷ Dung: Mẹ kíp, ông ta thích tôi hay sao? Sợ vl bạn ui!

Kỷ Dung: Ông ý đang nhìn tui chằm chằm. Cậu nhìn vào mắt ông ta mà xem!


Đọc đến đây, Giang Nguyên nhìn sang Hosea, thấy ánh mắt đào hoa xinh đẹp của Hosea đúng là dán vào Kỷ Dung, trong mắt tràn đầy dịu dàng và yêu thương.

Giang Nguyên: Hình như... đúng thật.

Giang Nguyên: Nếu cậu lấy ông ta thì khéo bớt được nửa đời phấn đấu đấy.

Kỷ Dung: Tôi thích tự đi lên bằng chính đôi chân của mình hơn.

Giang Nguyên:?

Kỷ Dung: Tui muốn từ đối ông ta mà không để lộ dấu vết gì.

Giang Nguyên: Làm sao mà từ chối được. Hơi bị phiền phức đấy.

Kỷ Dung: Cậu nói xem?

Kỷ Dung: [Cười đểu]

Giang Nguyên:...

Không phải như cậu đang nghĩ đấy chứ?

Giang Nguyên đang miên man suy nghĩ, Kỷ Dung đã thò tay sang nắm lấy tay cậu, hỏi: "Lạnh không?"

Giang Nguyên: "...Không lạnh."

Quả nhiên, lại là giả làm người yêu. Đám Omega này hôm nay điên hết cả rồi hay gì!!

Kỷ Dung: "Nhưng anh lạnh. Em sưởi ấm cho anh đi."

Giang Nguyên liếc nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa, sau đó lại quay ra nhìn nhiệt kế chỉ hai mươi bảy độ trong căn phòng.

Cậu nhìn Kỷ Dung bằng ánh mắt đầy bất lực, chân thức như đang thốt lên rành rọt từng lời.

Giang Nguyên: Cậu giả trân quá đấy.

Kỷ Dung: Tui biết phải làm sao, tui cũng mệt chết bà!

Lúc Kỷ Dung nắm lấy tay Giang Nguyên, Hosea rõ ràng hơi sững sờ chốc lát, sau đó ánh mắt ông nhìn Giang Nguyên chợt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Ông nhẹ nhàng hỏi: "Tên cháu là...Giang..."

Giang Nguyên: "Giang Nguyên ạ."

"Ừ, dạo này tôi bận quá, trí nhớ không được tốt lắm." Hosea mỉm cười. "Giờ tôi nhớ tên cháu rồi."

Giang Nguyên xấu hổ cười cười, tốt nhất là đừng nhớ nhung gì tên cậu.

Nãy giờ thân vương chưa từng gọi tên cậu, hóa ra là không nhớ. Thế nhưng vị thân vương này từ xa tít mù tắp đã nhận ra Kỷ Dung, gọi tên thì thuận miệng thế, lại còn nhớ rõ ràng Kỷ Dung không ăn được khế...

Tuy rằng cậu cũng biết rõ Kỷ Dung không ăn khế, nhưng đó là vì hai người ngày nào cũng ăn cơm cùng nhau trong thời gian dài, Giang Nguyên mới phát hiện ra.

Chắc đúng là chân ái đây rồi.


Hosea mỉm cười nhìn Giang Nguyên. Nãy giờ ông không chú ý nhiều đến Giang Nguyên, chủ yếu là do ông tập trung quá nhiều vào Kỷ Dung nên không để tâm đến cậu. Vừa rồi Kỷ Dung nắm tay Giang Nguyên như thế kia, hiển nhiên hai đứa này đang yêu nhau rồi.

Bây giờ Giang Nguyên trong mắt ông đã ở một cương vị mới không như lúc trước, là cháu dâu đấy nhá!

Cháu dâu đẹp trai quá.

Thế mà đó giờ không nhận ra.

"Giang Nguyên, tôi nhớ cháu là Beta?" Hosea hỏi Giang Nguyên bằng vẻ mặt ông tự cho là rất hòa nhã, nhưng thực tế trông hai con mắt đào hoa của ổng kiểu khá là "trà xanh".

Giang Nguyên gật đầu: "Vâng, đúng ạ."

Hosea: "Beta thì hơi khó mang thai đó."

Kỷ Dung: Cái người này ăn nói kiểu gì thế? Omega có thể mang thai thì ghê gúm lắm à? Xí!

Giang Nguyên: "...Vâng."

Hosea mỉm cười quay sang nhìn Kỷ Dung. Mặc dù Beta khó mà thụ thai, nhưng nếu Alpha đủ mạnh mẽ, Beta vẫn có thai được. Cháu trai của ông nhất định sẽ làm được thôi. Dù sao thì hai người cha của nhóc cũng là trường hợp tương tự mà. Đứa nhỏ sinh ra từ sự kết hợp này không chỉ lớn lên khỏe mạnh mà còn thừa hưởng những ưu điểm vô cùng mạnh mẽ.

Khóe miệng Kỷ Dung nhếch lên, cái ông thân vương này sao lại âm hiểm thế chứ, thốt ra hai câu cố ý li gián, giờ lại dán mắt vào anh, có ý gì hả?!

Giang Nguyên ngồi bên cạnh tê cả da đầu trước ánh mắt dịu dàng của Hosea. Quả nhiên là tầm thân vương có khác. Omega Sivir ở quán Karaoke chiều nay vừa nhìn thấy Kỷ Dung cầm tay mình mắt đã tóe lửa như sắp giết người đến nơi. Nhưng thân vương này lại khác, ánh mắt ngài ấy dịu dàng như sóng nước chiều thu.

Đồ ăn được bưng lên, mấy người bắt đầu ăn uống. Hosea cười hỏi: "Hai đứa ở cung Silve đã quen chưa?"

Kỷ Dung: "Dạ vẫn ổn ạ."

Hosea ừ một tiếng: "Có yêu cầu gì thì cứ nói, bọn họ sẽ đáp ứng."

"Tôi đã xem trận đấu của các cháu, thật sự rất tuyệt!"

Hosea mỉm cười nói.

Kỷ Dung âm thầm lúng túng. Anh đã cố bày ra vẻ mặt lạnh lùng quạu quọ, giọng điệu lạnh nhạt đến thế, sao vị thân vương này vẫn có thể bắt chuyện được tiếp vậy!

Hosea: "Thi đấu cố lên nhé, các cháu nhất định có thể giành chức vô địch!"

Giang Nguyên:...

Vị thân vương này đúng là xứng với hai chữ tùy hứng. Câu này mà để đội tuyển Hoyt nghe được không biết sẽ có cảm giác gì nhỉ?

Hoyt, nhà Louis.

Loren đang ăn chợt xoa xoa mũi, cảm giác hơi ngứa ngáy.

Louis tóc đỏ nhìn anh trai mình hỏi: "Anh, khó chịu à?"

Loren lắc đầu: "Không... anh thấy hơi ngứa mũi."

Louis: "Chắc chắn có Omega nào đang thầm thương trộm nhớ anh rồi."

Loren: "Câm mồm, ăn cơm."

Trong nhà hàng, Hosea rửa tay xong đi ra, liếc mắt cái đã nhìn thấy Kỷ Dung đang chờ ở cạnh cửa nhà vệ sinh. Ông rũ rũ tay, nhìn Kỷ Dung hỏi: "Có việc gì à?"

Kỷ Dung nhìn Hosea, gật đầu. Hai người đi đến góc phòng cho người hút thuốc.

Hosea: "Nói đi."

Hosea nhìn Kỷ Dung một lát, tò mò không biết cháu trai nhỏ của ông muốn nói chuyện riêng gì với ông.

Kỷ Dung: "Tôi và Giang Nguyên là người yêu."

Hosea: "Tôi biết."


Kỷ Dung: "Trừ Giang Nguyên ra, tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ ai khác!"

Hosea nghe thấy Kỷ Dung nói thế thì sửng sốt, sao cháu trai nhỏ của ông lại có thể giống người cha nguyên soái của nó đến thế? Kỷ Sùng bị Hosea đá ngần ấy năm, ông vẫn luôn quan sát. Có thể nói Kỷ Sùng đã thực sự thủ thân như ngọc, Omega không cần, Beta cũng không, Alpha lại càng không.

Thấy Hosea im lặng không nói gì, Kỷ Dung tưởng ông không tin nên nhấn mạnh thêm: "Tôi nói thật đấy!"

Hosea: "Ta tin!"

Đúng lúc này, Hosea đột nhiên kéo tay Kỷ Dung chạy sang núp vào một góc khuất trong căn phòng ở bên cạnh.

Kỷ Dung ngây ra một lát, đang định dùng tay trái đẩy Hosea ra thì thấy Hosea ra dấu im lặng, mở cửa hé ra một khe hở nhỏ.

Kỷ Dung nhìn theo hướng nhìn của Hosea, thấy hai bóng người đang thì thầm nói chuyện với nhau.

"Vậy thì em yêu à, sau bữa tối em có muốn về nhà em không?"

Một giọng nam trầm khàn vang lên.

Horis quay đầu lườm Kỷ Sùng: "Anh về chỗ của anh đi, đưng đi theo em!"

Kỷ Sùng: "Nhưng mà cục cưng ơi, anh muốn theo em về."

Horis:...

Horis:?

Kỷ Sùng: "Lúc em nói muốn về với anh, anh lúc nào cũng đồng ý."

Horis:...

Về cái đuýt.

Về hoàng cung Hoyt hay gì?

Hờ hờ, anh điên đấy à?

Horis vẫn đeo kính râm. Mặc dù nhà hàng Hoàng Gia Hoyt là sản nghiệp do anh đứng tên, nhưng mỗi lần đến đó anh vẫn cảm thấy lúng túng ngượng ngùng, đặc biệt mỗi khi gặp người quen. Cứ có cảm giác... không nói nên lời.

Từng giọng nói lần lượt vang lên, Kỷ Dung nhìn thấy khuôn mặt có đường nét rất giống mình kia, trong lòng khó chịu.

Bố anh gọi mẹ kế mà cứ cục cưng ơi cục cưng à.

Thế mà mẹ kế vẫn lạnh lùng như cũ, đeo kính râm to đùng, không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt.

"Con cũng có rồi đấy, về nhà với em gặp gia đình em thì có vấn đề gì?"

Một câu nói vang lên như cú đấm khiến đầu Kỷ Dung choáng váng cả người.

Bố với mẹ kế...có con rồi?

Kỷ Dung nhìn Horis đang đeo kính râm to đùng, vô thức liếc xuống bụng Horis, cảm thấy trong lòng rối rắm.

Anh... sắp có em trai rồi...

"Liên quan gì đến việc có con ở đây?"

"Sao lại không liên quan?"

Hai người đang nói chuyện, Kỷ Sùng đột nhiên bế mẹ kế lên, đưa người ta đi luôn.

Chứng kiến hành vi của Kỷ Sùng, Hosea bật cười.

- ------

Trả nợ chương từ ngày còn ốm. Hẹn tối đầu năm có quà có các bồ nha:3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận