Tôi Ở Trong Trò Chơi Toàn Cầu Trồng Cây Làm Ruộng
Tình anh em là cái gì? Bạn nhỏ Mặc Ngân mặc dù không có được học qua, nhưng cũng rất hiếu học.
Khi anh trở lại trên núi, điều đầu tiên làm chính là tìm điện thoại được giấu trong ổ, leo lên mỏm đá dễ bắt tín hiệu nhất, mở điện thoại tìm kiếm đáp án.
“Tình anh em có nghĩa: Nhất vinh đều vinh, nhất tổn câu tổn….
Vô điều kiện ủng hộ lẫn nhau….
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
”
“Bạn bè cả đời sẽ có rất nhiều, nhưng anh em chân chính, cả đời chỉ có một.
”
Mặc Ngân thấy vậy liên tục gật đầu, đã hiểu được, bạn bè ước hẹn, tin tưởng tràn đầy!
Chỉ mới có tách ra một hồi thôi mà anh cũng đã nhớ Huỳnh rồi, thật là muốn hoàn thành truyền thừa nhập môn thật nhanh để có thể quay trở về gặp Huỳnh mà, hiện tại bắt đầu thôi!
Ánh mắt Mặc Ngân trở nên kiên định, một trận không gian dao động từ trên người anh khuếch tán ra, trong nháy mắt thì anh cũng đã biến mất.
Lúc này Mộc Huỳnh thuần thục đẩy ra một đoạn lưới đã bị rỉ sắt, chui qua đi, thuần thục chui qua rồi đi tới con đường nhỏ bên trong công viên.
Đến đây rồi thì cô cũng không còn sợ bị người khác phát hiện.
Tuy rằng hiện tại vẫn còn rất sớm, đại đa số du khách cũng chỉ mới đi đến bên ngoài của công viên rừng rậm này.
Nhưng căn cứ kinh nghiệm được các bác trai bác gái khen đến xem, cho dù cô có bị người khác thấy được thì họ cũng sẽ chỉ cảm thấy là cô thức dậy sớm, là một cô gái nhỏ chăm chỉ hiếm có.
Giẫm lên thềm đá, cô mặc cho suy nghĩ của mình bay tán loạn.
Mỗi khi vào lúc này cô đều có cảm giác như mình từ tiểu thuyết huyền huyễn xuyên qua đến tiểu thuyết đô thị vậy, vô cùng giống cảm giác lần đầu tiên cô xuống núi.
Cô là một đứa trẻ bị vứt bỏ trong núi sau đó được Mặc Ngân phát hiện, cô uống sữa sói mà lớn lên, lúc đó, hình người của Ngân so với cô cũng không có lớn hơn bao nhiêu, mà thứ ngôn ngữ mà anh nói cô cũng không biết.
Cô đã cho rằng đời này mình xuyên tới thế giới thú nhân thời viễn cổ, và bởi vì nơi này quá vắng vẻ nên chỉ có một thú nhân duy nhất là Mặc Ngân.
Đợi đến khi cô thực vất vả lớn lên đến năm sáu tuổi, sau khi ra khỏi sơn cốc, bị kiểm lâm phát hiện, đưa cô tới viện phúc lợi dưới núi.
Mộc Huỳnh đến bây giờ đều nhớ rõ, lúc ấy nhìn thấy chữ tượng hình trên người kiểm lâm, nội tâm cô tan vỡ ra sao.
Thì ra ngôn ngữ thông dụng mà Mặc Ngân dạy cho cô là không hề thông dụng chút nào, rõ ràng mọi người đều dùng tiếng Trung mà!
Cũng may trước kia, vì nguyên hình của Mặc Ngân chưa đủ lớn, lại bị Mộc Huỳnh cho ăn đến mập mạp, đôi tai rủ xuống thoạt nhìn như con chó nhỏ.
Anh men theo mùi hương tìm được viện phúc lợi, sau đó ngụy trang thành chó hoàng ở gần viện phúc lợi.
Trải qua quá trình quan sát, Mộc Huỳnh cảm thấy thế giới này vừa giống lại vừa có chút khác so với thế giới trước kia của cô.
Ngôn ngữ, xã hội đều phát triển giống nhau, nhưng có nhiều truyền thuyết, lịch sử, văn học, điện ảnh cùng với tác phẩm truyền hình lại không giống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...