Cảm xúc vui sướng thông qua liên kết tình cảm truyền tới, Mộc Huỳnh cũng có chút chột dạ, cũng không phải cố ý ngược đãi quốc bảo nha, thật sự là nhà địa chủ cũng không có lương thực.
Co có chút lo lắng, không biết tiểu gia hỏa đi theo cô có thể lớn lên tốt hay không.
Mộc Huỳnh quyết định đặt tên Viên Cổn Cổn cho nó, hy vọng sau này nó sẽ lớn lên chắc nịch, mập mạp.
Đợi đến khi tiểu gia hỏa uống nước no thì bắt đầu ngủ, Mộc Huỳnh để nó vào trong túi, đi đến trước một cái cây, cô nhắm mắt lại, sử dụng Cảm nhận tự nhiên.
Trong cảm nhận của cô, trong thân cân này là lực lượng của tự nhiên đếm không hết đang chuyển động bên trong, sinh cơ dào dạt.
Mộc Huỳnh tò mò “Xem”, còn chưa nhìn xem rõ ràng thì đã thoát khỏi trạng thái Cảm nhận tự nhiên.
Cô liên tục thử rất nhiều lần, rốt cuộc cũng có thể duy trì thời gian dài hơn một chút, cũng cảm nhận càng thêm rõ ràng.
Mộc Huỳnh cảm giác được khoảng cách giữa mình với thiên nhiên bị kéo đến gần vô cùng, cảm giác thực kỳ diệu.
[Bạn đã hoàn thành một lần tu hành Chức nghiệp, đạt được kinh nghiệm chức nghiệp x1]
Cô không tới sử dụng Cảm nhận tự nhiên còn có thể đạt được kinh nghiệm chức nghiệp, thật là niềm vui ngoài ý muốn mà, Mộc Huỳnh lại lần nữa đắm chìm trong thị giác cảm nhận tự nhiên.
Nhưng lần này cô lại phát hiện ra có một chỗ, năng lượng của thiên nhiên hơi nhạt nhòa, chuyển động cũng không linh hoạt, có vẻ hơi ngập ngừng.
Năng lượng sinh cơ tự nhiên lúc bình thường sẽ có màu xanh lục trong suốt.
Mộc Huỳnh mở mắt ra, kiểm tra vị trí kia, nguyên lai là có một gốc cây tơ hồng non ký sinh ở nơi đó, hấp thu chất dinh dưỡng của cây cối.
Mộc Huỳnh cẩn thận loại bỏ cây tơ hồng, lại dùng cảm nhận tự nhiên điều hòa một chút năng lượng tự nhiên ở trong thân cây, thực nhanh, nơi bị tắc nghẽn năng lượng kia đã thông thuận trở lại.
[Bạn đã hoàn thành một lần tu hành Chức nghiệp, đạt được kinh nghiệm chức nghiệp x1]
Mộc Huỳnh như suy tư gì đó, lực lượng của Druid đến từ thiên nhiên, nếu như muốn có được càng nhiều lực lượng thì đương nhiên là không thể tách rời khỏi thiên nhiên.
Thân cận thiên nhiên, hiểu được thiên nhiên cũng bảo hộ thiên nhiên, có lẽ này đó đều có thể tính thành tu hành.
Nhưng thiên nhiên lại là cái gì đâu? Mộc Huỳnh cảm thấy, thiên nhiên là hoàn cảnh mà sinh vật sinh tồn.
Thực vật lại là bộ phận quan trọng nhất cấu thành hoàn cảnh, cho nên nơi nào có thảm thực vật tươi tốt thì hơi thở của tự nhiên sẽ nồng đậm nhất, giống như khu rừng này.
Tỉ lệ bao trùm của rừng rậm trên Thâm Lam tinh rất thấp, dấu vết của nhân loại trải rộng khắp các nơi trên hành tinh này.
Con người chiếm cứ một bộ phận lớn đất đai, rất nhiều núi rừng bị phá hư, hoàn cảnh tự nhiên cũng không thể xưng là tốt, chỉ có thể khôi phục lại từ từ.
Đột nhiên, Mộc Huỳnh cảm giác được trên cổ tay lạnh lẽo vô cùng.
Cô nâng tay trái lên, chỉ thấy chiếc vòng dây mà cô đeo từ nhỏ phảng phất như đang sống lại vậy.
Nó tản ra ánh sáng màu xanh lục mỏng mảnh, liếc mắt một cái, cô lại nhìn thấy một nguồn nước suối lớn khoảng bằng miệng chén trà xuất hiện trước mặt cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...