Tôi Ở Thú Nhân Tộc

Chương 20:
“Rầm”
Cánh cửa bị đẩy mạnh ra. Một tên thú nhân vẻ mặt hoảng hốt chạy vào.
-Thưa tộc trưởng, chúng ta … đang bị ngoại tộc xâm chiếm.
Tên tộc trưởng đứng phắt lên, không thèm liếc nhìn tôi, mặc khố da thú vẻ mặt nghiêm trong đi thẳng ra ngoài.
Sau khi cánh cửa đóng sầm lại, tôi vẫn ngồi bất động, cảm giác bồn chồn sợ hãi kéo đến.
Tộc này đã mang tiếng là đi xâm lược cướp bóc của tốc khác rồi mà bây giờ lại còn đang bị một tộc khác nữa xâm chiếm.
Vậy bây giờ vừa là thời cơ trốn thoát nhưng cũng là thời điểm nguy hiểm nhất bởi nhỡ đâu bị lọt lưới lần hai thì có khi còn nguy hiểm hơn lần này.
Tôi nhanh chóng mặc lại áo váy da thú chạy nhanh ra ngoài.
Bên ngoài mới vừa nãy có hang chục tên thú nhân tụ tập no say ăn uống mà bây giờ chỉ còn mấy chục ‘giống cái’ đang ngồi sợ sệt nhìn nhau.
Họ quay đầu nhìn thấy tôi như nhìn thấy đấng cứu tinh, như đang cầu cứu, họ nắm lấy chân váy tôi ngước lên nhìn tôi với đôi mắt đã mờ đi vì nước mắt và sợ hãi.
-Làm sao bây giờ? Chúng tôi đã làm theo kế hoạch của cô… vậy mà bây giờ lại có một bọn cướp nữa. Có phải chúng ta lại sắp bị bọn đang xâm chiếm kia đưa đi rồi lại bị cưỡng hiếp như thế này tiếp đúng không?
Càng nói, ánh mắt họ dần dần càng mất hi vọng.

-Không! Chúng ta dù chết cũng không để bản thân rơi vào tay bọn dâm tặc đó lần hai được. Bây giờ chúng ta phải cố gắng thoát ra khỏi đây.
Đúng. Thà chết chứ không vào địa ngục lần thứ hai.
Ý nghĩ này của tôi dường như khích lệ tất cả, ánh mắt họ trở nên kiên cường hơn, ý chí trốn thoát một lần nữa bừng lên.
Tôi quay người đi về phía cửa, thẳng tay mở toang cánh cửa ra.
Bên ngoài chẳng khác gì một mặt trận, đầu rơi máu chảy khắp trên mặt đất, mùi tanh nồng của máu trộn với mùi bùn bốc lên mũi tôi làm cảm giác buồn nôn xông thẳng lên cuống họng tôi.
Tôi nhanh nhẹn lấy tay che mũi miệng, kiềm chế ý muốn nôn ọe của bản thân.
Trong làng đang có chiến tranh, tất cả bọn họ đã biến thành sư tử để gia tăng sức mạnh chiến đấu. Tôi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gầm của mãnh thú, của loài sư tử xung quanh ngôi làng.
Quanh làng là cây cổ thụ bao quanh kín mít, bây giờ đang là đêm nên đi vào trong đó hiển nhiên là rất nguy hiểm.
Tôi quay lại nói với các giống cái:
-Tôi đi tìm đường thoát, mọi người ở yên trong đây. Tôi sẽ quay lại.
Đi được hai bước ra ngoài cửa tôi chợt nhớ ra một điều, đứng khựng lại và quay người vào nói tiếp:
-Đếm nhẩm từ 1 đến 1000, nếu mọi người không thấy tôi xuất hiện thì hãy chia ra nhiều nhóm nhỏ lặng lẽ ra ngoài tìm đường trốn thoát.
-Sao chúng tôi phải ngồi đây chờ cô? Nhỡ đâu cô sẽ trốn thoát một mình.
Một tên “giống cái” lên tiếng, lộ rõ vẻ nghi ngờ cùng tức giận.
-Cuối cùng thì vẫn phải tin tôi thôi.
Nói xong tôi quay người đóng chặt cửa lại.
Họ không còn cách nào khác ngoài tin tôi, tôi tự biến bản thân thành con tốt hi sinh đi trước tìm đường thoát, nếu để họ xông ra tìm đường thoát thì không khác gì cái chợ người, đánh động bọn thú nhân xung quanh.
Bây giờ một mình tôi đi trước, nếu tôi sống thì họ thoát, nếu tôi chết họ sẽ biết bên ngoài nguy hiểm đến mức nào mà nâng cao cảnh giác bản thân.
Tôi không sợ chết, nhưng lại sợ đau.
Cả đời tôi chưa làm được việc gì có ý nghĩa, nếu lần này tôi không qua được, ít ra tôi sẽ cảm thấy tự hảo về bản thân.
Trời tối đen như mực, trong làng không có lấy một đốm lửa, cả ngôi làng chìm vào trong bóng tối.
Rừng cây đen kịt rậm rạp trước mắt phát ra hàng loạt tiếng gầm gừ chiến đấu, tiếng kêu gào đau đớn của mãnh thú. Dựa vào tiếng gầm, tôi đi hướng về phía ít phát ra tiếng sư tử nhất.

Đang đi bỗng tôi vấp phải một thứ gì đó làm tôi suýt ngã chúi mặt xuống đất.
Nghe tiếng lạch cạch quen thuộc, tôi nhặt nó lên.
Chính là bao đựng mũi tên của tôi, bên trong vẫn còn nguyên chục cái mũi tên tôi tự tay vót nhọn.
Tôi đeo bao mũi tên lên vai và tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Đi một đoạn về phía cuối làng, nhà dân ngày càng thưa thớt, tôi bỗng nghe thấy tiếng róc rách.
Trước mắt tôi là một con suối khá lớn, bên kia là một bìa rừng khác.
Nơi này gần như không có tiếng kêu gào của thú nhân, một tia hi vọng le lói khiến tôi tỉnh táo hẳn lên, tôi phải quay về đón họ, có đường thoát rồi!
Trong tích tắc lúc tôi quay người lại, có một lực mạnh đập vào bụng tôi khiến người tôi văng đi, đập mạnh vào gốc cây gần đó.
Tôi đau đớn, choáng váng, cố ngẩng đầu lên nhìn.
Trước mắt tôi là một tên con sư tử màu đen tuyền trên lông dính đầy máu đỏ đang nhìn tôi với ánh mặt hung hãn, điên dại.
Tên thú nhân bắt đầu gầm gừ tiến lại gần tôi
Khoảng cách càng ngày ngắn, tay tôi run run, rút từ đằng sau ra một mũi tên chĩa về phía nó.
Tên kia dường như không thèm quan tâm đến cái mũi tên kia, hắn vẫn tiếng lại gần gầm gừ tức giận.
Trong một khoảnh khắc lúc hắn nhảy vồ lên để xé xác tôi thì có một bóng trắng vụt qua đẩy tên mạnh con mãnh thú văng ra xa.
Con mãnh sư bị văng ra xa nhanh chóng đứng dậy gầm gừ chuẩn bị giao chiến.

Ngay sau đó đằng sau tôi phát ra hàng loạt tiếng gầm làm tôi giật bắn mình.
Bọn chúng đã đến đây rồi! Lần này thì chết chắc!
Con mãnh sư đen kia dường như phát hiện ra mối nguy hiểm, nó quay người lao vào bìa rừng bên kia suối biến mất trong chốc lát.
Con sư tử vừa cứu tôi một mạng đang đứng đó bỗng nhiên quay lại nhìn về phía tôi.
Nó là một con bạch sư, bộ lông trắng muốt, ánh mắt sắc bén.
Là anh ta?!!?
Trong lúc tôi vẫn đang ngồi đó ngơ ngác cầm cái mũi tên thì bạch sư kia biến thành hình dạng con người.
Tôi lần đầu tiên vui mừng biết bao khi nhìn thấy hắn, lần đầu tiên thấy hắn đẹp hơn cả thần thánh tứ phương.
Tôi vui mừng đứng dậy định chạy về phía hắn nhưng bụng và lưng tôi bỗng nhói đau, tôi mất hết sức lực ngồi phịch xuống đất.
Vừa nãy trong tình huống nguy cấp tôi dường như chả cảm thấy mình đang bị thương do va đập mạnh vậy mà bây giờ cảm giác như ruột gan đang đảo lộn trong bụng tôi.
Đau đớn từ bụng và lưng khiến tôi quằn quại ôm bụng, sau đó đầu óc tôi mê man và một lần nữa tôi lại ngất đi.
~/**Các độc giả đã đi đến nơi này thì để lại 1 chút cmt nhận xét hay bình chọn cho truyện nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui