Chương 31 (end):
Như bao giống cái khác, tôi ở ngoài cửa nhà chờ bạch sư về. Tôi chưa bao giờ làm việc này cả : chờ đợi, vì vậy có chút lung túng.
Tôi nên ngồi dáng như thế nào để trông không giống đang chờ anh ta đây ?
Tôi cố tình lôi mấy cành cây ra vót nhọn để là mũi tên nhưng tâm trí như đang ở trên mây, vót thế nào cũng không thành hình dạnh mũi tên bình thường.
Hiện giờ trông tôi giống như đang chặt cành cây thì đúng hơn.
Tuy vậy, tôi cũng không để tâm, chặt cành cây cũng được, ít nhất có việc để ngồi làm một cách tự nhiên, không bị phát hiện.
Một lúc sau, tôi đã nhìn thấy bóng dáng Kahe từ xa đang đi thẳng về hướng này, ánh mắt không rời tôi. Tôi lung túng quay mặt qua chỗ khác tỏ vẻ không quan tâm, nhưng tim trong lồng ngực đánh như muốn nhảy ra ngoài.
'Crắc'
Tôi nhìn xuống bàn tay.
Do căng thẳng quá độ mà tôi nắm gãy cành cây trong tay, và bị nó đâm thẳng vào tay đến be bét máu.
Ngay sau đó là một loạt tiếng động loảng xoảng, tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy Kahe chạy với tốc độ chóng mặt đến phía tôi và kéo theo đó là huých ngã toàn bộ các nhân vật cản đường, đồ đạc họ đang cầm trên tay văng rơi tứ tung.
Kahe huých người. Chứng kiến được một chuyện trong số những chuyện mà Levil kể cho tôi lúc trưa.
Ngay trong chớp mắt, anh ta đã chạy đến nới và nâng tay bị thương của tôi lên, lấy bình nước đổ vào rồi băng bó.
Một loạt hành động nhanh đến mức tôi chưa kịp định thần từ vụ anh ta huých người thì tay tôi đã được băng bó xong rồi.
Tôi ngơ ngác để anh ta kéo vào trong nhà.
Bữa tối hôm nay tôi chả phải động tay động chân chút nào, Kahe bắt buộc tôi phải ngồi im một chỗ, còn anh ta đi làm hết tất cả các việc.
Thật kì lạ là tôi giờ được Kahe nâng niu đến mức như này.
Cả bữa ăn tôi ngồi ăn trong nghi hoặc, còn Kahe thì vẫn nghiêm túc ngồi ăn, không nói câu nào, để mặc tôi nhìn anh ta với ánh mắt kì lạ.
Ăn xong, dọn dẹp cũng là một tay anh ta làm hết.
Đang ngồi nhìn anh ta dọn dẹp trong nghi hoặc, từ bụng tôi dồn lên một cảm giác buồn nôn khó chịu, cộng thêm đau quặn, tôi co mạnh người lại, một tay che mồm, một tay ôm bụng.
Ngộ độc thực phẩm.
Hồi trước tôi đã từng bị như thế này, thật ra là đã bị mấy lần, nên triệu chứng lần này có thể khẳng định là ngộ độc thực phẩm.
Kahe thấy tôi như vậy, ngay lập tức, bỏ rơi toàn bộ đồ đang cầm chạy lại, gương mặt đặc biệt trầm trọng.
Tôi muốn nói bệnh tôi không nguy hiểm cho anh ta biết , nhưng không thể mở lời.
Tôi nôn khan trầm trọng. Bệnh này phải nôn ra được, nhưng chắc lần này phải tốn thời gian mới nôn được.
Tôi vừa cúi gập người vừa nôn khan vừa vỗ vào người Kahe tỏ ý muốn anh ta bình tĩnh.
Nhưng chả hiểu sao mấy cái vỗ của tôi càng làm anh ta khẩn trương sốt sắng hơn gấp bội. Kahe bế xốc tôi lên, lao thẳng về phía nhà già làng y thuật.
Đến nơi anh ta đạp văng cửa đi vào.
Tôi quay cuồng trong cơ nôn nao cũng có thể nghe thấy tiếng già làng đuổi anh ta ra ngoài.
Kahe tức giận muốn ở lại bên trong cùng tôi nhưng bị già làng lấy lý do là có anh ta, bệnh sẽ không thể khám được chuẩn. Vậy là với lý do rất phi lý, tộc trưởng hoàn toàn mù mờ ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Già làng đem cho tôi một bát thuốc, tôi uống xong cả người sảng khoái. Thần dược. Có loại thuốc gì mà lại có thể làm ột người ngộ độc thực phẩm chả cần thải chất độc ra mà vẫn có thể khỏe mạnh như thế này.
Tôi cảm ơn già làng rối rít, và ông ta đưa cho tôi một đống thuốc.
-Đang mang thai, giống cái không nên ăn nhiều thịt quá, nên ăn.....
Tất cả tôi nghe thấy chỉ dừng ở đó.
-Tôi đang mang thai?!
-Đúng vậy.
-Trong này có một người?-Tôi chỉ tay vào bụng.
-Đúng vậy.
....
Tôi không biết mô tả cảm xúc giờ như thế nào cho đúng nữa. Tôi sợ nhưng cũng đồng thời vui mừng vì tôi đang mang trong người một đứa trẻ.
Tôi thất thần cầm thang thuốc bước ra ngoài, những lời già làng dặn khi mang thai chẳng chữ nào lọt vào tai tôi.
Kahe nhanh chóng đón tôi vào lòng, ôm lấy tôi.
-Kahe, em có ... có thai rồi.
Kahe càng ôm chặt tôi hơn.
-Đúng vậy, anh cảm nhận được con của chúng ta.
'Con của chúng ta'. Niềm vui mừng lấn át toàn bộ, tôi ôm lấy Kahe và khóc.
-Đúng vậy. Con của chúng ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...