Tôi Ở Thú Nhân Tộc
Chương 31:
Khi tôi mở mắt dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau. Tôi mệt mỏi ngồi dậy, bên cạnh trống không. Tuy hơi có trống trải sau một đêm nồng nàn như vậy nhưng biết làm sao được, anh ta là tộc trưởng, có biết bao nhiêu là công việc.
Quanh người tôi được quấn cẩn thận bởi một lớp chăn lông thú. Tôi khó khăn di chuyển, cơ thể tôi như bị phanh thây, tứ chi rời rạc.
Tôi đứng dậy mặc lại bộ quần áo thú rồi cố gắng đứng thẳng lưng, ra vẻ dáng đi bình thường nhất có thể.
Tôi muốn ra ngoài lấy nước tắm thật nhanh, ngoài ra còn muốn mang về mấy món tráng miệng nữa.
Nhưng trời không cho như ý muốn, vừa bước ra ngoài cửa, tôi bị Levil bắt gặp, anh ta thoăn thoắt chạy lại phía tôi hỏi han từ đầu tới chân không cho tôi rời đi nửa bước.
Nhưng cũng không đến nỗi tra tấn bản thân khi tôi nghe đến chuyện của bạch sư hôm đó.
Kahe hôm đó đưa Levil và Vanes trở về thì bị đâm phải một thân cây nhọn làm cẳng chân bị thương. Mặc dù anh ta không mảy may để ý vết thương nhưng Aren, tên đó cứ xán lấy mà bằng được bắt anh ta ở lại để băng bó vết thương.
Anh ta vội đến mức sắc mặt băng lãnh như dã thú không để cho Aren làm phí thời gian để băng bó, vừa định phi đi thì bị các bô lão ngăn lại để báo cáo tình hình.
Levil mô tả, lúc đó dường như có thể thấy hai cái rãnh sâu hoắm ở giữa đôi lông mày của anh ta và thêm nhiều đường gân xanh ở trên trán, có thể tưởng tượng lúc đó anh ta trông dọa người mức nào.
Các bô lão bị dọa sợ tới đơ người, đứng đực ra đó không có động tĩnh làm Kahe càng thêm cáu gắt, anh ta hóa thành hình thú phi vào rừng bỏ qua ánh mắt kinh hoàng của người trong làng khi tộc trưởng có hành động không tôn trọng bô lão.
Bởi anh ta quá tức tối và vội vàng, gây ra hiện tượng mờ mắt, Kahe đã đạp trúng một cái bẫy treo của làng.
Nhưng may mắn là tránh được cái bẫy đó, nhưng lại không may nhảy trúng phải một hố bẫy khác ngay cạnh làm anh ta rơi xuống.
Hố sâu đủ để giam cầm một thú nhân vậy mà mọi người trong làng nghe thấy anh ta gào lên một tiếng thật to rồi nhảy vụt lên khỏi hố.
Thật không thể tưởng tượng tình cảnh trong làng hôm đó lố nhố như thế nào.
Kahe rơi phải hai cái bẫy, do chính mình giăng ra để bảo vệ làng. Tôi thật muốn có mặt ở lúc đó quá.
Levil nói lúc đưa được tôi trở về, cả người tôi toàn bộ là máu.
Anh ta phi như bay về phía già làng y thuật, không những vậy trên đường đi còn huých ngã vô số thú nhân và giống cái chưa kịp tản ra cản đường.
Lúc chờ đợi tin tức từ bên trong phòng y thuật, gương mặt Kahe được Levil mô tả bằng một từ : 'tái mét'. Levil và cả làng chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt một tộc trưởng luôn lạnh lùng và kiên định lại như vậy, chính tôi cũng chưa tưởng tượng ra.
Sau khi biết tin tôi chỉ bị bầm nhẹ ở gáy và máu toàn bộ là của hắc nhân sư kia, anh ta không nói câu nào, nhanh chóng ôm tôi từ phòng y thuật đưa về nhà anh ta.
Từng câu từng chữ như rót mật vào tai, lòng tôi cứ nhộn nhạo dần lên. Tôi rất yêu Kahe mất rồi.
Levil cười nham hiểm:
-Tôi hôm qua hai người làm gì vậy?
Tôi đỏ mặt, trừng mắt với Levil thay cho câu trả lời.
Levil không để ý, tiếp tục lên tiếng:
-Sáng sớm nay thấy tộc trưởng hùng hục đi vác mấy xô nước về nhà. Không biết để làm gì vậy?! Hai người tắm động phòng à ?
-Sao anh có thể nói oang oang ra như vậy. Im ngay đi. Nhưng tôi chưa có tắm.
Tôi ngạc nhiên, vậy là Kahe đã đi lấy nước tắm cho tôi từ sáng rồi.
-Haha. Vậy mà sáng nay thấy tộc trưởng bê nước thật không có tập trung gì cả. Anh ấy làm đổ mấy lu nước trước cửa nhà của mấy nhà đấy, chả biết anh ta đi kiểu gì mà chân cứ vấp phải hết cái này đến cái nọ. Không những thế, anh ta lấy thịt ra nướng cũng làm cháy đến khét lẹt cả làng.
Kahe lại có những hành động ngu ngốc như vậy sao. Không tin được Levil này, anh ta dường như hơi nói quá lên thì phải.
Tôi cố gắng đuổi Levil về nhà với Vanes để tôi đi tắm.
Tôi quay vào nhà Kahe, thấy trên đầu giường, lúc trước tôi không để ý, một đĩa thịt nướng tuy đã nguôi nhưng trông vẫn rất ngon, bên cạnh còn có thêm vài loại hoa quả ngon miệng. Trong phòng tắm là một thùng nước lớn được đơm củi lửa ở dưới giữ độ ấm cho nước.
Cơ thể tôi từ đầu có đau rã rời nhưng giờ không còn mảy may một chút, trong lòng giờ chỉ còn tia ấm áp vô tận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...