Tôi Ở Thú Nhân Tộc

Chương 26:
Tôi tìm thấy tung tích bạch sư hiện giờ là đang ở chỗ già làng thảo luận việc gì đó.
Tôi cũng không điên mà tự đi chui vào chỗ đó để gọi bạch sư ra, mấy lão già làng đó sẽ được thể mà lên lớp tôi. Thật chẳng khác gì những người già ở thế giới hiện đại!
Chờ cho bạch sư ra, tôi chạy vội lại định kể lể thì bỗng nhiên anh ta dùng một tay bế xốc tôi lên khỏi mặt đất.
Mất thăng bằng tôi đưa cả hai tay ra bấu víu mạnh vào cánh tay anh ta.
Tưởng chừng sẽ tiếp đất mạnh, thì anh ta vác tôi vào bên trong nhà già làng.
Trời! Còn kinh khủng hơn việc nếu anh ta ném tôi xuống.
Tôi đứng như trời chồng giữa một đống ánh mặt dò xét.
Sau một khoảng thời gian kinh hoàng kiểm hàng của các ông lão, tôi đã được một cái gật đầu không tình nguyện của già làng cao nhất (già nhất) mà đóng nhãn kiểm dịch rồi cho lui ra ngoài.
"Đóng nhãn kiểm dịch" cũng không có gì nhiều, chỉ là một cái hôn của bạch sư.

Nụ hôn tuy không có mạnh bạo như mọi khi, nhưng sao mà nó kéo dài quá, thật sự hôn rất lâu trước mặt các già làng, làm những người già cổ hủ một phen tái mét phải tự mình lên tiếng ra lệnh dừng lại nụ hôn.
Và bây giờ tôi ngơ ngác đứng một chỗ ở trung tâm ngôi làng, bị bao vây bởi một đám thú nhân lạ mặt chen chúc nhau mà chúc mừng.
Họ chúc mừng gì cơ?!
Đằng sau những lời chúc mừng nồng nhiệt là những ánh mắt đầy ganh ghét của "giống cái", trong số đó, sát khí nhất vẫn luôn là Aren.
Sự việc tuy đột ngột, nhưng tôi cũng hiểu ra vấn đề rồi.
Kahe muốn tôi làm bạn đời. ( Từ trước đến nay tôi vẫn không hỏi tên anh ta vì mọi người gọi anh ta là Tộc Trưởng, hiện giờ đã biết tên do các già làng vừa gật đầu, vừa tuyên bố, vừa gọi thẳng tên anh ta: Kahe )
Vì là một tộc trưởng nên phần nghi thức thu nạp bạn đời có vẻ được coi trọng hơn. Mọi người trong làng tổ chức một buổi tiệc.
Có thể nói nó giống như một buổi lửa trại. Vì cũng không có gì đặc biệt ngoài đứng bên đống lửa, thỉnh thoảng sẽ có một số người lạ mặt ra chúc mừng.
Theo tôi thấy nó giống như một buổi giao lưu trá hình. Vui vẻ cho sự kiện của tôi và Kahe thì ít, còn lại là thấy hứng thú hơn với việc đi tìm bạn đời.
Bạch sư bận tiếp chuyện mấy lão già làng, tôi đứng một góc nhàm chán.
Thật lạ, tối nay không thấy Levil với Vanes đâu. Levil hay thích náo nhiệt lắm mà.
Thôi kệ họ, chắc họ đang vui vẻ ở một xó xỉnh nào đấy.
Chờ mãi vẫn không thấy đám thú nhân này mệt mỏi mà giải tán. Một người được coi là "nhân vật chính" như tôi hôm nay cũng không thể nào giữ lễ mà ở lại tiếp được.
Báo với Kahe một câu rồi tôi chuồn lẹ về. Anh ta có vẻ tiếc nuối vì không về được cùng tôi nhưng càng tốt. Nếu anh ta về cùng thì tôi sẽ chả được nghỉ ngơi nữa.
Mọi người tối nay thụ họp hết về phía trung tâm làng nên khi ra khỏi đó như bước sang một nơi khác. Tối tăm, vắng vẻ.
Thỉnh thoảng trên đường về nhà có le lói một ánh lửa chập chờn. Đáng ra tôi không nên xin về trước, nếu mệt quá có khi ngủ lại dưới đất cũng được.
Nhưng đã đi được một nửa đường về nhà. Đành cố gắng đi tiếp.
"Nhép"

Tiếng gì vậy?!
Tôi giật bắn mình nhìn ngó xung quanh. Chả có gì cả. Như phim kinh dị.
Tôi nhìn xuống dưới chân với thân nhiệt cơ thể hạ xuống thấp nhất vì sợ hãi.
Một vũng máu.
Tôi cố kiềm chết tiếng hét mà cứng ngắc nhấc chân ra.
Sao giữa làng lại có vũng máu lớn thế này. Nếu là do giết thịt con mồi mà có vũng máu như này thì cũng không phải là không thể.
Nhưng thường thì người trong làng khá tôn trọng lẫn nhau, không ai đi giết mồi giữa đường như thế này cả.
Đưa mắt ra chỗ khác, tôi thấy vết máu này như một đường kéo thẳng vào trong bìa rừng tối tăm.
Một cơn gió thổi nhẹ qua thôi cũng làm sống lưng tôi nhưng ngừng hoạt động, tất cả bộ phận trên cơ thể đều nghĩ đến việc bỏ chạy.
Trời ơi ~ Giống phim kinh dị quá đi.
Nếu là trong phim kinh dị, nhân vật chính sẽ đi thẳng vào trong rừng mà tìm ra sự thật "chân chính" phía sau sự việc kể cả bản thân đang sợ hãi tột cùng.
Không! Đừng hòng tôi đi vào chỗ chết.

Tôi quay mặt lại nhìn đường về nhà mình. Một mảnh tối tăm yên ắng.
Vì vậy, tôi mang một khí thế đầy quyết tâm mà
quay lưng chạy thẳng về phía trung tâm làng. Tuy hèn nhưng bản thân vẫn là số một.
Tôi ba chân bốn cẳng chạy tới nơi, mọi người vẫn đang tấp nập "giao lưu".
Mọi sợ hãi vừa nãy đều được tôi kể lệ lại với Kahe.
Anh ta chỉ nhíu mày rồi chạy ra nói gì đó với đám già làng rồi dắt tôi về.
Đường về vẫn kinh dị như lúc trước nhưng có Kahe đi cùng làm tôi yên tâm hẳn.
Tôi dẫn anh ta đến chỗ vệt máu. Vũng máu vẫn còn đó nhưng nó đã khô đen lại rồi.
Nhưng bạch sư vẫn hít hà mùi máu đó rồi lại nhíu mày.
-Máu của Vanes.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui