Tôi Ở Thú Nhân Tộc

Chương 22:
Vừa đưa Tia về gần đến nhà, tôi nhìn thấy tên bạch sư đi ra khỏi nhà tôi.
Nhìn thấy tôi, bạch sư đi nhanh lại gần. Gương mặt sắc bén lạnh lùng xuất hiện cùng tia giận dữ.
-Em đã đi đâu? Tôi bảo em phải nằm yên trên giường dưỡng thương cơ mà.
Hóa ra hắn đi tìm tôi.
Trong lòng tôi xuất hiện chút vui sướng bởi sự quan tâm của anh ta.
Tôi vui vẻ giải thích rằng Tia sẽ lại sống cùng tôi.
Mặt anh ta đanh lại quay sang nói với Tia:
-Cô sống ở nhà cô ấy một thời gian một mình đi.
Rồi anh ta lại, nắm lấy tay tôi kéo đi.

Tôi ngơ ngơ ngác ngác không hiểu.
Cuối cùng tôi bị anh ta kéo về nhà anh ta rồi bị bắt lên giường nằm.
Cứ như vậy tôi dường như được chuyển đến nhà anh ta sống.
Đồ dùng của tôi bên nhà cũ dần được anh ta chuyển sang. Anh ta còn tự tay đóng thêm một chiếc giường để anh ta ngủ.
Tôi cũng không được anh ta cho chạy đi chạy lại nhiều, phần lớn việc bếp núc là anh ta làm hết.
Thỉnh thoảng tôi hay lén lút dọn dẹp nhà giúp anh ta vì sợ anh ta sẽ tức giận nếu bắt được tôi đang làm việc tay chân.
Dân làng lúc mới biết chuyện tôi sống ở đây còn ngạc nhiên, các ‘giống cái’ thì ganh ghét thể hiện ra mặt đối với tôi, trừ Tia và Levil.
Sau vài ngày ngạc nhiên, họ dường như đã coi như tôi với tên bạch sư đã thành đôi. Cũng một phần vì tôi mang danh ‘người hùng’ nên họ mới tha cho tôi sớm như thế.
Đầu óc tôi cũng rất hoang mang.

Tự hỏi không biết có nên làm rõ chuyện tình cảm này với anh ta, nhưng sự thật trong lòng tôi có một chút lo sợ.
Sợ rằng sau khi làm rõ, anh ta sẽ xa lánh tôi vì nghĩ tôi hiểu lầm tình cảm của anh ta dành cho tôi.
Anh ta thật sự đối với tôi rất tốt. Tuy mặt mũi thì lạnh băng sắc bén, nhưng từng hành động của anh ta đều cho tôi thấy rằng, anh ta là vì tôi.
Tôi không biết anh ta đang coi tôi như em gái, người thân hay là ‘bạn đời’ của anh ta nữa.
Tôi thật sự không giỏi nắm bắt suy nghĩ của người khác nên chuyện ‘làm rõ sự việc’ nhanh chóng bị tôi gạt qua một bên.
Vết thương của tôi nhanh chóng lành nhờ sự chăm sóc ân cần trong hơn một tuần của anh ta.
Sự thật là trước khi vết thương lành hẳn, tôi đã có thể chạy nhảy, đi lại bình thường không một chút đau đớn gì cả rồi.
Vậy mà đến khi lành hẳn, tôi vẫn chưa đề cập đến vấn đề chuyển lại về nhà với anh ta.
Tôi luôn tự dối lòng mình: dùng bữa ăn với anh ta có cảm giác ấm áp gia đình.
Nhưng thật ra, đến khi tôi về nhà mình, tôi có thể dùng bữa cùng Tia.
Tại sao tôi vẫn có cảm giác chưa muốn về nhà?
Có lẽ tôi thích anh mất rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui