Tôi Ở Thú Nhân Tộc

Chương 21:
Khi tôi tỉnh lại, trời đã chập tối.
Và ngay sát mặt tôi bây giờ là khuôn mặt phóng đại của bạch sư lúc đang nhắm nghiền mắt ngủ.
Tôi ngay lập tức bất ngờ, hốt hoảng.
Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt mang đầy vẻ mệt mỏi và gầy đi trông thấy của anh ta thì tôi lại thả lỏng người, yên vị nằm trong lòng anh ta, không đánh thức anh ta dậy.
Ngày thường bị anh ta nhìn với ánh mắt sắc bén làm tôi cảm giác như đang đứng gần một khối băng.
Bây giờ gương mặt đang ngủ của anh ta dưới ánh chiều tà, quả thật hiền dịu khác hẳn ngày thường.
Sống mũi cao, đôi mắt thường ngày sắc bén nay khép lại, hàng mi dài,rậm tạo nên chiều sâu cho đôi mắt dài của anh ta, hàng lông mày rậm làm tăng thêm vẻ nam tính của khuôn mặt anh ta.
Vẻ mặt lúc ngủ của anh ta mang cho người ta cảm giác yên bình nhưng trông mặt anh ta lại đậm chất nam tính làm người ngắm nhìn phải mê đắm.
Hiếm khi được nhìn thấy một tuyệt tác như thế này, tôi cứ si mê ngắm mãi, càng ngắm , cảm tình của tôi đối với anh ta càng tăng.
Trước khi tôi bị bắt, tôi vẫn nhớ anh ta đã từng hôn tôi. Khi tôi định quay ra làm rõ quan hệ với anh ta thì tôi bị bắt đi, và rồi anh ta đã cứu tôi ở sào huyệt của bọn cướp kia.
Càng nghĩ, tim tôi bắt đầu rạo rực, như có một cái gì đó đang nhe nhóm trong lòng tôi.
Bỗng một giọng trầm khàn phát ra làm tôi giật mình, tim đang nóng lên thì bị đập trật một nhịp.
-Em nhìn đã đủ chưa?
Anh ta từ từ mở mắt rồi nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt sắc bén như thường ngày mà giờ tôi cảm giác như nó có thêm cả ma lực, hút mất tâm trí tôi làm tôi hoang mang, hỗn loạn.
Tôi chống tay địng ngồi dậy, mặt cúi gằm để che đi gương mặt đang nóng ran của tôi.
Ngồi được nửa chừng thì anh ta cầm chặt hai tay tôi kéo xuống rồi dang tay ôm lấy cả người tôi vào lòng.

Một lần nữa tôi lại được nằm ở trong lòng anh ta, lần này thì còn gần hơn cả lần trước, anh ta ôm rất chặt, dường như cả người tôi dính chặt cả vào người anh ta.
Anh ta cởi trần, mặt tôi áp sát vào khuôn ngực trần rắn chắc của anh ta, nghe được từng nhịp tim đập vững trãi.
Tôi có nên giãy ra khỏi vòng tay anh ta không?
Tôi căng thẳng nằm trong lòng anh ta.
Đầu óc tôi bây giờ cũng luống cuống, không biết bắt chuyện với anh ta như thế nào.
-Ừm…Cảm ơn anh. – Tôi ấp úng mở lời.
-Ừ.
Tôi cảm giác bàn tay anh ta siết chặt tôi hơn.
-Tôi rất nhớ em.
Anh ta đột nhiên nói như vậy làm tôi càng luống cuống, đầu óc càng hỗn loạn.
Nói xong câu kia anh ta không nói thêm nữa, vẫn giữ tư thế nằm ôm tôi như vậy.
Sau đó chắc do căng thẳng quá độ, tôi lại thiếp đi trong lòng anh ta.
Quả nhiên sau một thời gian ngủ không đủ giấc ở trại cướp kia, tôi ngủ bù một giấc dài,sâu đến tận sáng hôm sau.
Người gọi tôi dậy là bạch sư.
Lúc tôi tỉnh dậy thấy anh ta đang ngồi trên mép giường, tay cầm đĩa thịt nướng thơm phức.
Cả ngày hôm qua xảy ra biết bao nhiêu chuyện, tôi quá mệt mỏi nên ngủ li bì mà không cả thấy đói.
Bây giờ ngửi thoang thoảng chút hương thịt, bụng tôi réo ầm lên, tôi nhận lấy đĩa thịt nướng, rất tự nhiên ngồi ăn ngay trên giường.
Tôi nhanh chóng lấp đầy bụng tôi, thỏa mãn chính mình, đến khi bắt đầu cảm thấy no thì đĩa thịt nướng to chỉ còn lại 1,2 miếng.
Dường như quá đói mà tôi ăn đến mức không để ý tên bạch sư vẫn ngồi mép giường nhìn tôi ăn từ nãy giờ.
Thôi chết, tôi ăn mất phần của anh ta rồi.
Tôi cầm đĩa thịt đưa ra trước mặt anh ta biểu thị mời anh ta ăn, gương mặt tràn ngập vẻ hối hận.
Anh ta cười với tôi rồi đưa tay lấy 2 miếng thịt còn lại bỏ vào miệng anh ta.
Thật ngại quá, thú nhân ăn 2 miếng thịt làm sao đủ no được.
Tôi ngỏ ý muốn làm thịt cho anh ta ăn tiếp thì bị anh ta bắt nằm im trên giường dưỡng thương.
Thật ra tôi cũng không phải gọi là thương nặng. Chỉ là bầm tím khá nặng phần bụng làm lúc cử động có chút khó chịu.
Trong lúc anh ta đi hái quả và săn mồi, tôi xuống giường và đi về nhà.
Trước khi đi tôi không quên ướp ít thịt cho anh ta làm đồ ăn tối.
Đi lại có chút đau đớn phần bụng nhưng cũng không đến mức phải nằm lì trên giường dưỡng thương cả ngày. Hoạt động một chút có khi còn thấy khỏe hơn.
Tôi về nhà dọn dẹp qua nhà cửa. Phần lớn là vứt thức ăn tôi để trong nhà mấy hôm tôi bị bắt cóc đã ôi thiu.

Sau đó quay ra phía sau nhà tưới mấy cây khoai, ngô được tôi mang từ trong rừng về trồng.
Làm xong vài việc cỏn con này, tôi thấy nhàm chán nên chạy qua nhà Levil.
Levil vừa nhìn thấy tôi đến liền chạy ra ôm chầm lấy tôi.
-Lavel! Cô tỉnh lại rồi ư?! Tôi lo chết mất.
Anh ta, giọng run run, mắt rơm rớm, thật không phù hợp với hình ảnh một tên đàn ông to xác như thế này.
Trông thật vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Anh ta đột nhiên buông tôi ra, cười cười, nói với tôi:
-Cô, bây giờ thành ‘người hùng’ rồi có biết không?
Tôi ngơ ra.
‘Người hùng’??
Levil kể cho tôi mọi chuyện diễn ra sau khi tôi bị bắt đi.
Không biết anh ta có nói quá lên không, nhưng anh ta kể sau khi tôi bị bắt, bạch sư như bị ma nhập, không ăn không ngủ lo đi tìm kiếm tôi, người trong làng cũng bị anh ta điều đi tìm kiếm hết công suất.
Levil thở ngắn thở dài kể rằng thời gian đấy không được gặp Vanes mấy ngày liền.
Tuy sau đó đã tìm được lãnh địa của bọn thú nhân kia nhưng vẫn không thể chạy vào cứu chúng tôi được vì địch phòng thủ lãnh địa quá mạnh.
Sau đó đến một hôm, bọn họ tìm được một chỗ nới lỏng phòng thủ.
Chính là hôm tôi định thực hiện kế hoạch trốn thoát.
Kế hoạch trốn thoát của tôi thực sự rất đơn giản nhưng lại mạo hiểm.
Chính là tôi muốn các giống cái ve vãn bọn họ uống cho say. Sau khi say, chúng tôi có thể nhân cơ hội đánh ngất bọn họ rồi trốn thoát.
Vì vậy lúc còn ở trong căn nhà gỗ tôi mới quay sang hỏi Tia. Tôi hỏi cô ấy xem ở đây họ có uống rượu không.
Tôi lúc đó đã rất lo sợ kế hoạch không thành công vì nhỡ đâu không thể chuốc say và tất cả chúng tôi bị bọn chúng cưỡng hiếp.

Nhưng sự thật là có mỗi cách đó có thể cứu chúng tôi, nên tôi phải thử.
Tất cả giống cái đều được đưa ra để hầu hạ bọn chúng. Việc này gây sự chú ý với các thú nhân đang canh giữ bảo vệ lãnh địa.
Bọn chúng vì bị thu hút mà bỏ vị trí, chạy về hưởng lạc thú.
Thừa cơ, đám bạch sư xông vào làng.
Bọn thú nhân tặc kia bất ngờ bị tấn công trong lúc hoan lạc, hoảng loạn không kịp trở tay. Sau đó bị đánh gần chết hết.
Bây giờ, vài tên còn lại sống sót đang bị giam giữ trong làng, tên tộc tưởng của bọn đó đã thoát được.
Giống cái được cứu thoát kể lại kế hoạch của tôi cho người trong làng.
Levil nói có kế hoạch đấy bọn họ mới xông được vào làng cứu người, rồi truyền tai nhau bảo tôi là ‘người hùng’.
Thật ra tôi thấy kế hoạch của mình khá ngớ ngẩn và nguy hiểm, chỉ là do may mắn mà có thể làm nới lỏng phòng thủ của bọn thú nhân tặc mà thôi.
Levil kể xong, anh ta dẫn tôi ra gặp Tia.
Cô ấy ôm chặt lấy tôi khóc sướt mướt, liên tục cảm ơn tôi.
Sau một hồi cố gắng dỗ dành Tia, cô ấy đã bình tĩnh lại và bảo tôi rằng cô ấy quyết định ở lại làng.
Tôi đưa ra ý kiến muốn Tia ở cùng tôi, vì Tia khá yếu đuối mà lại là con nhà tiểu thư, dường như chưa thể nào quen được với cuộc sống thô sơ này.
Cô ấy lại một lần nữa xúc động và ôm chầm lấy tôi. Lần này thì cô ấy còn nhỡ tay, đụng vào vết bầm ở bụng của tôi làm tôi đau đến mặt mũi tái mét.
Vì vậy cô ấy rối rít xin lỗi rồi chuyển sang ngồi im một chỗ, khóc lóc cảm ơn.
Sao con người này có thể dễ dàng khóc và khóc nhiều đến thế này cơ chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui