Editor: HannahLâm Ái Thanh mỉm cười lắc đầu, ý bảo cô tiếp tục, Trần Ái Đảng mới hít sâu một hơi, “Thực xin lỗi, tôi, tôi cũng tới từ tỉnh thành, cha mẹ tôi ở xưởng diêm đi làm, tôi năm nay 18 tuổi.”Đội trưởng Tiểu Lưu nhìn ba người, cười gật đầu, kỳ thật trong lòng rất buồn rầu.
Mỗi đội sản xuất đều có nhiệm vụ tiếp nhận thanh niên trí thức, chuyện này không thể tránh thoát.
Điều hắn ngóng trông duy nhất là có thể cho thôn hắn hai nam đồng chí, ít nhất thì học tập rèn luyện một thời gian ngắn là có thể thành sức lao động không tồi nhưng hôm qua lúc rút thăm chia người ở công xã, vận may của hắn lại không tốt lắm.Bây giờ trong thôn lại nhiều thêm hai thiếu nữ, hắn lạnh nhạt nhìn, người nào cũng giống như không thể xuống đất làm việc.Đặc biệt là người tên Lâm Ái Thanh, nhìn vừa nhỏ gầy lại nũng nịu.
Tuy nhìn rất xinh đẹp nhưng da lại quá non mềm, nhìn ra khó có thể xuống đất.
Nhưng lại không thể trả về, nếu có thể trả thì lúc ở công xã đội trưởng Tiểu Lưu đã trả người rồi.Từ trên trấn phải đi một tiếng mới đến đội sản xuất của thôn Bạch Than Bình.
Nơi ở được phân cho thanh niên trí thức trong thôn là nhà cũ của địa chủ bị đả đảo, một viện nhỏ nằm liền với dân cư cũ.Không phải phòng gạch đất thường thấy ở nông thôn mà là phòng ở bằng đá kiên cố, nền trong viện cũng lót gạch đá xanh, điều kiện tương đối không tồi.Bên trong đã có không ít người, chỗ đất trống trong viện nơi nơi đều phơi quần áo.
Lúc mấy người Lâm Ái Thanh đi vào còn có thể nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi ôm con phơi nắng ở cửa, nhìn thấy các cô biểu tình rất lạnh nhạt, đến một biểu tình cũng không có.“Đây đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn từ trước, sau này các người ở lại đây, từ từ làm quen.”“Mọi người lại đây, ở đây có ba phòng ở, các ngươi xem xét rồi chọn đi.” Viện của địa chủ giống như một cái trấn nhỏ, quanh co lòng vòng, phòng cũng không ít.
Vốn dĩ đã ở đầy nhưng mà mấy năm nay liên tục có thanh niên trí thức nghĩ cách trở về thành, có người cưới gả cho dân bản địa, nên phòng trống vẫn còn.Chỉ là các căn chính phòng có vị trí tốt đều đã có người ở, chỉ có phía Đông Nam còn lại mấy gian nhà nhỏ, trước kia phòng chứa đồ linh tinh của nhà địa chủ, hay phòng cho người hầu ở.
Khi mấy người Lâm Ái Thanh còn chưa tới, cũng để đồ vật này nọ, ba gian phòng này là hai hôm nay mới thu dọn ra.Ba người rất dễ chia, Từ Cương nhường hai nữ đồng chí, Trần Ái Đảng lại chờ Lâm Ái Thanh nói lời khiêm nhường.
Kết quả Lâm Ái Thanh thấy Trần Ái Đảng không nói lời nào liền trực tiếp xách hành lý đến căn phòng ở phía Đông Nam.“Cô......” Trần Ái Đảng phát ra âm thanh tức giận nhưng thấy đội trưởng Tiểu Lưu còn đứng bên cạnh, lập tức nghẹn lại không nói ra lời còn lại.Lâm Ái Thanh chọn một gian diện tích nhỏ nhất trong ba gian nhưng mà mặt đông cùng mặt nam đều có cửa sổ, ánh sáng tốt nhất.Trần Ái Đảng vốn do dự không biết chọn gian phòng nào tốt nhất, kết quả Lâm Ái Thanh chọn xong khiến cô ta không thể không chọn gian phòng lớn nhất trong ba gian, Từ Cương đương nhiên là ở phòng còn lại.Phân xong nhà ở, đội trưởng Tiểu Lưu dẫn các cô đi gặp thanh niên trí thức La Văn Triết phụ trách quản lí trong viện này.La Văn Triết là thanh niên trí thức cũ xuống nông thôn từ đầu thập niên 60, ở đây gần mười năm.
Hắn cũng là người thành phố nhưng bây giờ nhìn lại thì từ cách ăn mặc hay nói chuyện, không khác mấy so với nông dân nơi đây.Đội trưởng tiểu Lưu sắp xếp các cô đi theo nhóm thanh niên trí thức cũ ăn ké một bữa cơm buổi trưa, buổi chiều dành thời gian đến đại đội nhận phần lương thực của mình, sau đó liền rời đi.Bây giờ đã hơn 12h trưa, nhóm thanh niên trí thức cũ đã ăn xong từ lâu nhưng trên bếp vẫn giữ lại bánh làm từ lương thực phụ và cháo cho các cô.
La Văn Triết dặn bọn họ ăn xong thì rửa chén rồi để các cô về phòng thu dọn, thu dọn xong hắn sẽ dẫn bọn họ đến đại đội.Lúc về phòng không biết trong lòng Trần Ái Đảng tức giận hay sao mà xô đẩy đồ trong phòng.“Cô đừng để ý, cô ta bị thần kinh, ai kêu cô ta không mở miệng, cứ muốn người khác nhường nhịn.” Từ Cương tương đối thích tính tình Lâm Ái Thanh, ít nói an tĩnh, quan trọng là rất xinh đẹp.Lâm Ái Thanh gật gật đầu: “ừ, tôi biết.”Nói xong liền đi vào trong phòng của mình bắt đầu quét tước thu dọn.Từ Cương sờ sờ mũi mình, ngượng ngùng về căn phòng của mình, xem ra Lâm Ái Thanh không chỉ an tĩnh ít nói, tính tình còn lạnh lùng, có vẻ không dễ tiếp xúc.Trong phòng Lâm Ái Thanh ngoại trừ một chiếc giường nhỏ làm từ ván gỗ ghép lại thì không còn gì khác.
Nhân lúc đẹp trời, Lâm Ái Thanh dọn ván gỗ ra ngoài, lấy giẻ lau rồi phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Sau đó từ trong hành lý lấy ra ổ khóa, khóa cửa lại rồi đi tìm La Văn Triết.“Làm ra vẻ!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...