Ánh trăng.
Đèn đường.
Gió thổi nhè nhẹ.
Cảnh đẹp thơ mộng.
Lý Nguyệt nhất thời ngây người lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tô Thương, trong lòng cô như thể đang có một con nai chạy loạn xạ, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ lên.
Những năm này, mọi người đều biết cô là vợ sắp cưới của Tô Thương, chỉ có những người con trai cực kì cá biệt mới dám lại gần cô.
Nhưng những người này Lý Nguyệt đều không thích, cô cảm thấy bọn họ quá giả tạo.
Ngay từ đầu.
Lý Nguyệt đã có cảm tình với Tô Thương, lúc đó Tô đại thiếu gia vẫn là một anh chàng thiếu gia văn nhã, dịu dàng như ngọc.
Nhưng mà năm năm trước, sau khi mẹ anh qua đời, Tô đại thiếu gia lại gặp một số chuyện, sau đó liền biến thành tên thiếu gia ăn chơi lêu lỏng, vô công rồi nghề ở trong miệng mọi người.
Lý Nguyệt vì thế mà vô cùng tức giận, mỗi lần nghe thấy mấy chuyện bừa bãi,vô lý mà Tô đại thiếu gia làm thì đều tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vậy có thể thấy được, trong lòng cô vẫn còn quan tâm đến anh, nếu không thì sẽ không vì Tô đại thiếu gia mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Mặc dù cô từng thích Tô đại thiếu gia nhưng mà Tô đại thiếu gia đã làm sai rất nhiều việc, dần dần Lý Nguyệt cũng bắt đầu chán ghét Tô đại thiếu gia.
Nhưng mà hai ngày trước, cô đã biết được sự thật rồi, hóa ra rất nhiều việc mà Tô đại thiếu gia đã làm đều là bị người ta tính kế hãm hại.
Nhưng quan trọng hơn là, Tô đại thiếu gia không phải là đồ bỏ đi, những năm gần đây anh luôn nhẫn nhịn, ẩn mình mà thôi.
Cho nên, cảm tình của Lý Nguyệt đối với Tô Thương được khôi phục lại rồi, thậm chí còn yêu thích Tô Thương hơn trước nữa.
Lúc này.
Nhìn thấy khuôn mặt đang ở trước mặt mình, tim của Lý Nguyệt đập lên rộn ràng, hóc-môn tình yêu cấp tốc tiết ra.
Sau khi dừng lại một chút cô liền vùng vẫy, nhỏ giọng nói: "Để em suy nghĩ đã, anh mau buông tay ra đi, tuột áo của em rồi này.
"
Tô Thương bây giờ mới phát hiện ra, hành động lúc nãy của mình mạnh quá, làm cho áo của Lý Nguyệt bị tuột qua một bên, bây giờ có thể nhìn thấy được một bên vai trắng nõn như tuyết của cô đang lộ ra.
"Sợ gì chứ.
"
Tô Thương ngắm nhìn Lý Nguyệt, nghiêm túc nói: "Áo cũng chỉ mặc cho người ngoài xem mà thôi, em là vợ của anh, ở trước mặt anh, không mặc áo cũng được.
"
"Anh nói bậy gì vậy, ai muốn ở trước mặt anh mà không mặc áo chứ!"
Lý Nguyệt giãy giụa thoát ra khỏi Tô Thương, khuôn mặt như ngọc ửng đỏ, cô đứng ở một bên, ngượng ngùng nói: "Anh mà còn như vậy thì em không thèm để ý đến anh nữa đâu.
"
"Ha ha, được rồi, không đùa với em nữa.
" Tô Thương cười nói.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ, thẹn thùng của Lý Nguyệt, anh đều cảm thấy vô cùng thú vị.
Tiếp đó, hai người cùng nhau đi dạo rất lâu, đến khi Lý Nguyệt cảm thấy mệt rồi thì mới dừng lại.
Sau đó, Tô Thương và Lý Nguyệt cùng nhau ngồi ở băng ghế dài trong công viên, cùng nhau ngồi ngắm cảnh sắc ban đêm.
"Tô Thương, không còn sớm nữa, em phải về nhà rồi.
" Lúc này, Lý Nguyệt nói.
"Ừm.
"
Tô Thương gật đầu, anh đang chuẩn bị đưa Lý Nguyệt trở về.
Thì ngay lúc này, anh phát hiện ra một ánh mắt lạnh lẽo đang âm thầm dõi theo mình và Lý Nguyệt.
Hử?
Là ai?
Tô Thương nhíu mày, lập tức lấy lại tinh thần, cảnh giác đề phòng xung quanh.
Người trong bóng tối thực lực khó lường, khí tức lại càng đáng sợ hơn, tuyệt đối vượt qua Hóa Kình rồi.
Hơn nữa, khí tức của người này có chút quen thuộc, mình chắc chắn có quen biết người này.
Trầm tư một lúc thì Tô Thương lập tức phản ứng lại.
Nạp Lan Tổ!
Người nấp trong bóng tối đó là cao thủ tông sư, Nạp Lan Tổ!
"Tô Thương, sao vậy?" Lý Nguyệt nhìn thấy biểu tình ngưng trọng của Tô Thương bèn hỏi.
"Không sao, vợ à, em nghỉ một lúc đi.
"
Tô Thương nở một nụ cười rồi đưa một sợi linh khí vào cơ thể của Lý Nguyệt.
"Em…"
Lý Nguyệt đang muốn nói gì đó nhưng chưa kịp nói xong thì cảm thấy đầu óc đột nhiên choáng váng, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Sợi linh khí này sẽ không gây ra bất kỳ thương tổn gì cho cô, ngoại trừ làm cho cô ngủ một giấc ra, còn có thể tẩm bổ cơ thể, còn tốt hơn cả thuốc bổ nữa.
Tô Thương đỡ Lý Nguyệt rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống băng ghế dài, sau đó trầm giọng nói: "Ông chủ Nạp Lan, đừng trốn nữa, ra đi!"
Sau một lúc.
Tại đó bỗng xuất hiện một bóng người, lưng cong cong, mặt đầy nếp nhăn, chính là Nạp Lan Tổ.
Lúc này, Nạp Lan Tổ chăm chú nhìn Tô Thương, vô cùng kinh ngạc: "Sao cậu lại phát hiện ra tôi được?"
"He he.
"
Tô Thương không trả lời chỉ thản nhiên nói: "Ông chủ Nạp Lan, tối như vậy rồi còn đi theo chúng tôi, ông muốn làm gì hả?"
"Tô đại thiếu gia, tôi tìm cậu muốn hỏi rõ một chuyện.
"
Nạp Lan Tổ không nói nhảm, mặt trầm như nước, đi thẳng vào chủ đề nói: "Tối qua Nạp Lan Dịch bị người ta vu oan giá họa, có liên quan gì đến nhà họ Tô của cậu không?"
Nhanh như vậy đã phát hiện ra rồi sao?
Tô Thương mỉm cười nhưng lại không thèm để ý bởi vì sớm muộn gì Nạp Lan Tổ cũng sẽ biết được sự thật.
Chỉ là Nạp Lan Dịch đã chính miệng thừa nhận, nước D và Quốc Nhận sẽ không tin lời giải thích của nhà Nạp Lan nữa, cho nên Nạp Lan Tổ biết Nạp Lan Dịch bị người ta vu oan rồi thì cũng không sao, ông ta cũng sẽ không hóa giải được mâu thuẫn với hai thế lực này được đâu.
"Vu oan giá họa gì chứ, tôi nghe không hiểu gì cả?" Tô Thương giả bộ không biết sự việc.
"Ha ha, Tô đại thiếu gia, tôi khuyên cậu biết gì thì mau nói ra, đừng ép tôi phải ra tay.
"
Nạp Lan Tổ lạnh giọng uy hiếp nói: "Nếu không, cậu không gánh nổi hậu quả đâu.
"
"Ông chủ Nạp Lan, ông có ý gì vậy, ông dám ra tay với tôi sao?"
Tô Thương không kiêu ngạo không tự ti nói : "Lẽ nào ông không sợ ông nội tôi biết chuyện này sao?"
"Nếu như tôi đã tới đây thì chắc chắn đã có kế hoạch rồi, Tô đại thiếu gia, ở đây không có ai, cho dù là tôi giết cậu rồi thì e rằng cũng không ai biết cả.
"
Nạp Lan Tổ thản nhiên cười nói: "Dựa vào thủ đoạn của tôi thì cũng sẽ không để lại bất kì chứng cứ nào, ông nội cậu chắc chắn sẽ không nghi ngờ tôi.
"
"Bây giờ, cậu kể hết rõ ràng chuyện tối qua cho tôi, có lẽ tôi có thể suy xét cho cậu một con đường sống.
"
"Tối qua đã xảy ra chuyện gì, tôi thật sự không biết.
" Tô Thương 'uất ức' nói.
"Hừ, còn ngoan cố sao, Hồng Liên đao rõ ràng là do cậu cố ý để dưới chân của Nạp Lan Dịch, cậu nhất định biết rõ mọi chuyện!"
Nạp Lan Tổ trầm giọng nói: "Tô đại thiếu gia, nếu như cậu không nói, thì đừng trách tôi ra tay độc ác!"
"Cô gái ở bên cạnh cậu là Lý Nguyệt của nhà họ Lý đúng không, tôi giết cậu trước rồi lại giết cô ta, không ai biết chuyện này là do tôi làm cả!"
Tô Thương nghe hiểu rồi, lão già này đã bắt đầu nghi ngờ mình rồi, thế là ánh mắt anh trở nên lạnh lùng.
Việc đã đến nước này, anh cũng không cần phải giả bộ nữa, giọng điệu hờ hững nói: "Nạp Lan Tổ, muốn giết tôi thì phải xem ông có cái bản lĩnh đó hay không đã!"
Vù!
Vừa nói dứt lời xong, xung quanh Tô Thương tỏa ra uy thế vô cùng khủng khiếp, trong nháy mắt bao phủ hết toàn bộ nơi đó.
"Cậu! cậu là người luyện võ!"
Nạp Lan Tổ kinh hãi, nhìn Tô Thương không chớp mắt, sợ hãi nói: "Khí tức này, ít nhất cũng sắp là tông sư rồi, Tô đại thiếu gia, không ngờ được cậu lại ẩn mình sâu như vậy, ngay cả tôi cũng bị lừa rồi!"
"Đừng nói nhảm nữa, ra tay đi!"
Tô Thương không có chần chừ, anh cũng muốn thử xem thực lực của mình có thể đối chọi lại được với tông sư hay không.
Bởi vậy, Tô Thương ngưng tụ thủy cầu tấn công trước.
"Là chân khí hóa ngũ hành, thành thục như vậy, cậu chính là cao thủ tông sư!"
Nạp Lan Tổ kinh hãi không thôi, vội vàng ra tay chống đỡ lại, trực tiếp đánh vỡ quả cầu nước, rồi lại lẩm bẩm nói: "Không đúng, chân khí của cậu không trầm mạnh như tông sư, rõ ràng không phải là tông sư chân chính, nhưng cậu lại có thể điều khiển chân khí một cách tự nhiên như vậy! Tô Thương, rốt cuộc cậu là cảnh giới gì?”
Linh khí, còn mạnh hơn gấp mấy lần chân khí.
Chỉ là hiện này Tô Thương vừa mới bắt đầu tu tiên, và mới chỉ là luyện khí tầng hai mà thôi.
Còn Nạp Lan Tổ thì đã tu luyện hơn mười mấy năm, trong giới võ thuật cũng có tiếng tăm, ông ta là một tông sư võ đạo.
Mặc dù bây giờ Tô Thương dùng linh khí không có cách gì đối chọi lại với Nạp Lan Tổ, nhưng cũng không thể nói là linh khí yếu.
Một người vừa mới nhập môn và một người đã tu luyện mười mấy năm, hoàn toàn không thể so sánh được.
Giờ phút này.
Nghe thấy Nạp Lan Tổ hỏi như vậy Tô Thương cũng không hề giải thích, mà lao người thẳng tới.
Nạp Lan Tổ thấy như vậy, cũng không cam lòng yếu thế, chủ động nghênh chiến.
Cứ như vậy, hai người đánh nhau hơn năm sáu phút thì cuối cùng Tô Thương bị đánh bại, bị Nạp Lan Tổ đánh cho một chưởng phải lui ra sau.
"Quả nhiên, bây giờ mình vẫn chưa đối chọi lại được với tông sư võ đạo.
"
Tô Thương đứng chững lại, lau vết máu ở khóe miệng rồi ôm lấy Lý Nguyệt nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm.
Bây giờ, anh muốn tìm một nơi nhanh chóng luyện hóa xong sát khí, đến lúc đó anh tự tin nhất định có thể giết chết Nạp Lan Tổ.
"Tên này tuyệt đối không được để sống, nếu không sẽ là tai họa về sau!"
Nạp Lan Tổ nhìn theo bóng dáng của Tô Thương, sắc mặt âm trầm đáng sợ, nhanh chóng đuổi theo!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...