Tô Thương đã đồng ý với Trương Trọng Ngu, muốn đến tham gia ngày hội võ thuật của hàng trăm tông phái, và còn phải đến vũng núi tế đất để đón mẹ về nữa.
Hơn nữa bây giờ, anh ấy còn chưa Trúc cơ, đá năng lượng trong vòng tay chứa đồ tạm thời đủ dùng, chuyện hủy diệt gia tộc Tây Môn, chỉ có thể để đấy đã.
”
Advertisement
Tiếp sau đó.
Tô Thương chào tạm biệt với ông và cha, sau đó rời khỏi mật thất.
Advertisement
“Ban đầu ông chủ của Thiên Cơ Môn, nhận định sau này nhà họ Tô chắc chắn sẽ phất lên, lại huy hoàng hưng thịnh một lần nữa, đã qua nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cha tưởng rằng, người có thể khiến cho nhà họ Tô hùng mạnh hưng thịnh một lần nữa là cha của cha, ông ấy sẽ uy nghi trở về, càn quét thiên hạ, nhưng bây giờ xem ra, người này chỉ có thể là Tô Thương mà thôi.
”
“Cha, đương nhiên là Tô Thương rồi, tên ranh con này giấu rất kỹ, hơn nữa cũng biết nhẫn nhịn, con nghĩ kỹ rồi, lúc trước nó từng hỏi con kẻ thù của nhà họ Tô có lai lịch gì, con nói với ó là rất rất mạnh, chắc nó đã ngụy trang thành Tô Huyền Thiên, giấu diếm thân phận, chính là vì che giấu tai mắt của mọi người, cái tính cách này, chính con cũng thấy vô cùng xấu hổ!”
!.
Sau khi Tô Thương đi, Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh bỗng nhiên khen anh ấy, tràn đầy sự công nhận đối với Tô Thương.
Còn Tô Thương, lúc này đang lái chiếc xe Porsche màu trắng, phi như bay trên đường.
Anh ấy vừa điều khiển vô lăng, vừa bấm điện thoại gọi cho Lý Nguyệt.
“Tô Thương!”
Lúc này, trong điện thoại truyền đến giọng nói thân quen của Lý Nguyệt: “Anh ở đây vậy, không bị thương gì chứ?”
“Anh không sao.
” Tô Thương khẽ cười nói: “Vợ à, sao em lại đột nhiên hỏi như vậy thế?”
Lý Nguyệt bỗng nhiên quan tâm như vậy, khiên Tô Thương có chút ngạc nhiên.
“Em gọi điện cho anh rất nhiều lần, anh đều không nghe máy, lần trước khi anh như vậy, đều là gặp chuyện gì đó.
”
Lý Nguyệt sốt ruột hỏi: “Tô Thương, anh rốt cuộc có chuyện gì không thế, em rất lo lắng cho anh.
”
“Anh! ”
Tô Thương nghe thấy những lời này, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
Bây giờ Lý Nguyệt quả thực là rất tốt, bản thân mình mất tích vài hôm, đối phương không những không trách mình, mà ngược lại còn lo lắng đến sự an toàn của mình nữa.
Một người vợ như vậy, đốt lồng đèn ước nguyện cũng khó mà tìm được.
“Vợ à, anh không sao thật, em ở đâu, anh đến đón em.
” Tô Thương dịu dàng nói.
“Em ở nhà nè, hôm qua nhà em có một người kì lạ đến, ông em không cho em ra ngoài nữa.
” Lý Nguyệt trả lời.
“Một người kì lạ sao?” Tô Thương cười rồi hỏi: “Kì lạ nhiều không?”
.