Nhưng lúc đó, Tô Thần Binh và Tô Kiền Khôn lại đồng thời gọi giật Tô Thương lại.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Tô Thương dừng lại, nghi hoặc hỏi.
“Ha ha, thằng nhãi ranh, con diễn hay lắm, thế mà lại dám để cho cha gọi con một tiếng chú, con đúng là đồ con trai bất hiếu!”
Tô Thần Binh từ trên giường đứng dậy, ông ta cởi thắt lưng ra, vẻ mặt u ám đi về phía Tô Thương.
“Hừ, Tô Thương, ông chính là ông của cháu vậy mà cháu còn dám kết nghĩa anh em với ông sao, an tâm cái gì, muốn chọc ông tức chết à!”
Tô Kiền Khôn cũng đi xuống, sau đó còn cởi giày của mình ra, bước vội về phía Tô Thương.
“Mẹ kiếp, cha, ông nội, hai người đừng có đổi trắng thay đen, hơn nữa, không phải lúc nãy hai người đã tha thứ cho con rồi sao?” Tô Thương lùi về phía sau một bước.
“Cha lừa con chỉ vì lúc trước cha và ông nội con đều đang tàn phế, không đánh nổi con, chỉ có thể tạm thời xử lý như vậy.
Bây giờ thì không thế nữa, cha thấy cả người tràn ngập năng lượng, cần phải xả giận một chút!”
“Hiểu cha chỉ có con trai, Thần Binh, làm tốt lắm, con và cha cùng xông lên đi.
Tô Thương, cháu đừng hòng chạy, thử trải nghiệm sự quan tâm, chăm sóc của người lớn trong gia đình đi, nếu cháu dám chạy thì ông sẽ không nhận cháu là cháu trai nữa!”
Vừa dứt lời.
Tô Thần Binh và Tô Kiền Khôn cùng nhau ra tay, rất nhanh sau đó ở hiện trường đã truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Tô Thương…
Đây là trận cọ sát thân mật của ba đời ông cháu với nhau, kéo dài khoảng mười phút mới kết thúc.
Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh phối hợp đánh đôi với nhau, các chiêu võ mạnh mẽ, đánh Tô Thương đến nỗi khiến anh ấy phát ra tiếng kêu thảm thiết mãi không thôi.
Dù gì ông nội đã nói rồi, anh ấy cũng không thể chạy, cũng không dám đánh trả lại, chỉ có thể phòng ngự một cách bị động.
Hơn nữa, chuyện lần trước đã khiến trong lòng của ông nội và cha nhịn một bụng tức, dù thế nào cũng phải để cho bọn họ trút giận, Tô Thương đã chuẩn bị tốt tâm lý bị đánh một cách tàn bạo rồi.
Đánh đi.
Đánh một trận cũng được, sau khi đánh xong, vẫn là cha con, ông cháu tốt của nhau.
Lúc này.
Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh đã dừng tay, mệt đến nỗi thở hồng hộc.
Đặc biệt là Tô Kiền Khôn, đỡ lấy eo của mình nói: “Ôi, Thần Binh, mau tới đỡ cha với, cha đánh quá mạnh, vẹo cả eo rồi.
”
“Vâng cha.
”
Tô Thần Binh vội đi lên phía trước, đỡ lấy Tô Kiền Khôn, sau đó nói: “Con cũng dùng sức nhiều quá, khiến tay con bây giờ cũng có chút đau, tên nhãi con Tô Thương này, đúng là đáng bị đánh.
”
.