Một bên khác.
Quốc Nhận cuối cùng cũng đã lấy được Hồng Liên đao rồi, nhiệm vụ lần này mặc dù có chút trắc trở nhưng cũng xem như hoàn thành viên mãn.
"Nhóc con.
"
Lúc này, Tây Dao bưng ly trà sữa lên, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn Tô Thương, khẽ mỉm cười nói: "Chị phải đi rồi.
"
"Chị Tây Dao.
" Tô Thương lưu luyến không rời nói: "Tôi không nỡ xa chị, chị có thể ở lại Giang Bắc thêm mấy ngày không, Giang Bắc có rất nhiều nơi để chơi rất vui.
"
"Không được, Hồng Liên đao là thanh đao nổi tiếng của nước D, nếu như nước D phản ứng lại thì chắc chắn sẽ sai cao thủ đến cướp lại.
"
Tây Dao dịu dàng nói: "Mặc dù tôi nắm chắc có đến bao nhiêu cao thủ thì giết bấy nhiêu nhưng để giảm bớt những rắc rối không cần thiết thì vẫn phải nhanh chóng đem Hồng Liên đao giao nộp vào quốc khố.
"
"Vậy thì thôi vậy.
" Tô Thương rầu rĩ nói.
"Nhóc con, đừng buồn, hôm nay cậu biểu hiện không tệ, sau này có rắc rối gì không giải quyết được thì có thể nói với chị, chị sẽ giúp cậu.
" Tây Dao cười nói.
"Thật sao?" Tô Thương vui mừng kinh ngạc nói: "Có rắc rối gì thì cũng có thể giải quyết giùm sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, chị nhất ngôn cửu đỉnh mà.
" Tây Dao dịu dàng cười nói.
"Hi hi, chị Tây Dao, vậy không cần đợi đến sau này nữa, bây giờ em đang có một rắc rối lớn đây.
"
Tô Thương cũng không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: "Chị Tây Dao, chị cũng biết rồi, tôi trước giờ không có tiếp xúc với võ công, cũng chưa từng rèn luyện, lúc đi học chạy bộ sáng sớm tôi đều vắng mặt, tôi chỉ thích ở lại Giang Bắc, sống cuộc sống xa hoa, không muốn đi đến Quốc Nhận rèn luyện.
"
"Nhưng cha tôi, ông ấy cứ bắt tôi đi Quốc Nhận, chị Tây Dao, chị có thể nói với cha tôi một tiếng không, làm ông ấy từ bỏ ý nghĩ đưa tôi đến Quốc Nhận đi.
"
Tô Thương lại nói thêm: "Cái tấm thân nhỏ bé này của tôi, mong manh yếu đuối, đến Quốc Nhận rồi cũng chỉ gánh nặng mà thôi.
"
Tây Dao nghe đến lời này thì không khỏi bật cười nói: "Nhóc con, cậu đúng là thật thà mà, còn biết mình chỉ là gánh nặng, nếu cậu đã không muốn rèn luyện thì thôi đi vậy, tôi sẽ nói với anh cả Tô một tiếng.
"
"Vậy thì tốt quá rồi, cám ơn chị Tây Dao.
" Tô Thương cảm kích nói, xem như không cần đi Quốc nhận nữa rồi.
"Ừm.
"
Tây Dao khẽ gật đầu, sau đó uống một ngụm trà sữa rồi cười nói: "Trà sữa này rất ngon, hương trà nồng đậm, trà sữa khoai môn nghiền kem, được, tôi nhớ rồi, sau này tôi sẽ thường xuyên uống nó.
"
"Ha ha, chị Tây Dao, trà sữa không thể uống nhiều, dễ mập lắm đó.
" Tô Thương cười nói.
Dễ.
.
dễ mập!
Thành viên Quốc Nhận ở bên cạnh nghe thấy câu nói này liền lập tức căng thẳng, thậm chí Giang Thành Dương còn thương hại liếc nhìn Tô Thương.
Ở Quốc Nhận, từ trước tới nay không có ai dám ở trước mặt sĩ quan huấn luyện Tây Dao nhắc đến chữ mập, cho dù là tự giễu cũng không được, bởi vì sĩ quan huấn luyện Tây Dao sẽ cho rằng mọi người đang chế nhạo bà ta, từ đó bắt mọi người rèn luyện như điên.
Nhưng Tô Thương, thậm chí còn trực tiếp nói rằng sĩ quan huấn luyện Tây Dao sẽ mập lên, cmn, điều này không khác gì đang khiêu vũ trong bãi mìn của sĩ quan hướng dẫn.
Xong rồi.
Tô Thương hoàn toàn xong đời rồi!
Nhưng ai mà ngờ, Tây Dao lại vén sợi tóc ở trên trán rồi nho nhã cười nói: "Trà sữa ngon như vậy, chắc chắn phải thường xuyên uống rồi, mập lên cũng không sao.
"
Hử???
Đông đảo các thành viên Quốc Nhận đều trợn tròn mắt lên, tình huống gì thế này, sĩ quan huấn luyện không nổi giận ư?
Vãi!
Sĩ quan huấn luyện à sĩ quan huấn luyện, không thể đối đãi khác biệt như vậy chứ!
"Hi hi, chị Tây Dao, chị không sợ mập thì được, lần sau có cơ hội, tôi mời chị uống Dương Chi Cam Lộ, cái đó còn ngon hơn.
" Tô Thương cười nói.
"Được.
"
Tây Dao gật đầu, sau đó nhắc nhở: "Đúng rồi, nhóc con, cậu có hứa là tặng mỹ phẩm cho tôi, tuyệt đối đừng quên đấy, add wechat đi, tôi gửi địa chỉ cho cậu.
"
"Ha ha, không vấn đề gì.
" Tô Thương mỉm cười nhận lời.
Tiếp theo đó, hai người thêm nick wechat của nhau.
"Nhóc con, nhớ địa chỉ của tôi đó, bây giờ cậu có thể về nhà được rồi.
"
Tây Dao cười nói: "Có rảnh thì nhắn tin wechat với tôi.
"
"Được, chị Tây Dao, tạm biệt, tôi sẽ nhớ chị.
"
Tô Thương khẽ cười, sau đó tạm biệt với đám người Giang Thành Dương rồi rời đi.
Nhìn Tô Thương càng lúc càng đi xa, khóe miệng Tây Dao bất giác nhếch lên, tự lẩm bẩm nói: "Tên nhóc con này, ba phần giống anh cả Tô, bảy phần giống chị Ngọc Yến, thú vị, thú vị mà, mình thích nha.
"
Sau khi tự nói một mình xong, Tây Dao liền gửi tin nhắn cho Tô Thần Binh, đại khái là từ chối lời đề nghị của ông ấy, không để Tô Thương gia nhập Quốc Nhận nữa.
"Sĩ quan huấn luyện, thái độ của cô đối với Tô Thương tại sao lại tốt như vậy?" Lúc này Giang Thành Dương không nhịn được mà tò mò hỏi.
"Liên quan gì đến anh sao?"
Biểu tình của Tây Dao lập tức trầm xuống, lạnh lùng như băng nói: "Giang Thành Dương, đi lấy lại Hồng Liên đao, chuyện nhỏ nhoi như vậy mà cậu còn làm không xong, bây giờ lại còn có hứng thú hỏi lung tung này nọ sao?"
"Sau khi về tới Quốc Nhận, cậu đi đến lầu tám rèn luyện bảy ngày, xem như là trừng phạt cậu!"
"Tầng tám sao!"
Giang Thành Dương nghe thấy ba chữ này lập tức biến sắc, cười khổ nói: "Sĩ quan huấn luyện, tôi sai rồi, tôi không hỏi nữa là được rồi chứ gì, cô tha cho tôi đi, tôi không muốn đến tầng tám, nơi đó quá khó chịu rồi.
"
"Quyết định của tôi, có khi nào thay đổi chưa?" Tây Dao lạnh lùng không hề lay động nói.
Giang Thành Dương hoảng loạn rồi, lúc này anh ta chợt nhớ tới hành động của Tô Thương khi còn ở phòng khách nhà Nạp Lan, dường như là chọc cho sĩ quan huấn luyện rất là vui, thế là anh ta liền đưa ra một quyết định hết sức to gan.
"Sĩ quan huấn luyện.
"
Giang Thành Dương nhìn Tây Dao rồi vừa cười vừa hát: "Em yêu anh, anh yêu em, Mật Tuyết Băng Thành thật là ngọt ngào.
"
???
Các thành viên Quốc Nhận thấy như vậy, toàn bộ đều choáng váng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Tây Dao cũng hết sức sững sờ, đôi mắt xinh đẹp nghi ngờ nhìn Giang Thành Dương.
Chuyện gì thế này?
Lúc nãy Tô Thương hát một câu, sĩ quan huấn luyện Tây Dao nghe xong thì vui vẻ miễn bàn luôn, tại sao bây giờ lại không có phản ứng gì, lẽ nào mình hát không hay sao?
Nghĩ đến đây, Giang Thành Dương lại hát lại lần nữa, đồng thời còn khoát tay làm mấy động tác đáng yêu: "Em yêu anh, anh yêu em, Mật Tuyết Băng Thành thật là ngọt ngào! "
Bốp!
Nhưng anh ta chưa kịp hát xong thì Tây Dao mặt lạnh như băng giơ tay ra tát một cái, tiếp theo đó là tiếng kêu thảm không ngừng.
"Sĩ quan huấn luyện, tôi không hát nữa, đừng đánh nữa.
"
"Tôi sai rồi, tha cho tôi đi.
"
!
Không lâu sau.
Tô Thương đã về đến trang viên nhà họ Tô đồng thời cũng nhìn thấy Tô Thần Binh đang ở phòng khách.
Lúc này.
Sắc mặt Tô Thần Binh vô cùng khó coi, nhìn thấy Tô Thương liền nghiến răng nói: "Thằng ranh con, con m* mày rốt cuộc đã làm sai chuyện gì hả, tại sao sĩ quan huấn luyện của Quốc Nhận không đồng ý cho mày gia nhập Quốc Nhận?"
"Cha, con không làm gì cả.
"
Tô Thương đã nghĩ xong lý do rồi, thế là nói: "Có lẽ là chị Tây Dao nghĩ thông rồi, cảm thấy con là một tên bỏ đi, không có tư cách gia nhập Quốc Nhận.
"
"Cái đồ chết tiệt, sao mà có thể chứ, rõ ràng lúc trước bà ta đã đồng ý rồi! đợi chút!"
Đột nhiên, Tô Thần Binh định thần lại, không nhịn được hỏi: "Lúc nãy con gọi Tây Dao là gì?"
"Chị.
"
Tô Thương mỉm cười, sau đó đổi chủ đề nói: "Cha, sao vậy, gọi chị không được sao?"
"Cũng không thể vì chị ấy từng thích cha thì không để con kêu chị ấy là chị chứ, dù sao người ta nhìn cũng còn rất trẻ, lại đẹp như vậy.
" Tô Thương cười nói.
"Nói láo, ai nói là Tây Dao từng theo đuổi cha?" Tô Thần Binh nghe thấy như vậy lập tức đứng thẳng dậy.
"Đội trưởng Giang nói đó.
" Tô thương nghi ngờ nói: "Lẽ nào không phải sao?"
"Không phải!"
"Hai mươi năm trước Giang Thành Dương mới gia nhập Quốc Nhận, cậu ta biết cái khỉ gì chứ!"
Tô Thần Binh tràn đầy nghiêm túc nói: "Tây Dao đó, người mà bà ta theo đuổi không phải là cha, kì thực là! "
Nói đến đây, Tô Thần Binh dừng lại một chút, rồi nghiến răng nói tiếp: "Là! là mẹ con!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...