Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Trong đó còn có một bà lão, cảnh giới của bà ta không kém gì lão già mặc trường bào xám kia, đều là thiên tông hậu kỳ.
"Ha ha!"
Advertisement
Lúc này, đối diện với câu hỏi chất vấn của Tô Thương, lão già mặc trường bào xám lạnh giọng nói: "Nực cười, tôi từng là trưởng lão của Dược Vương Điện, một trăm năm trước đã tấn thăng thành một trong mười đại thái trưởng lão, xếp hàng thứ hai, địa vị ở Dược Vương Điện vô cùng cao quý, còn là bạn tri kỷ với điện chủ.
"
Lão già mặc trường bào xám nóii: "Lệnh bài điện chủ kia, tôi đương nhiên đã nhìn thấy rồi, hơn nữa còn thường xuyên thấy nữa là khác.
"
"Là thật hay là giả, tôi chỉ liếc nhìn một cái là biết ngay, tuyệt đối không có chuyện nhìn nhầm!"
Advertisement
"Ồ, ra là vậy.
"
Tô Thương nghe vậy, khóe miệng thoáng nở một nụ cười, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lùng.
Kể từ khi biết được chuyện này, trực giác của Tô Thương liền phát hiện ra trong chuyện này có gì đó không đúng.
Cao thủ đỉnh cấp của Dược Vương Điện, sao lại không nhận ra lệnh bài điện chủ chứ?
Lúc đó Hứa Sơn Cư bị cao thủ nhà họ Trương truy sát, lẽ nào người đó và nhà họ Trương câu kết với nhau, cố ý làm như không nhận ra lệnh bài điện chủ sao?
Hoặc có lẽ, còn có nguyên nhân khác nữa.
Vốn dĩ.
Tô Thương suy đoán có lẽ vị cao thủ kia chắc là chưa từng thấy lệnh bài điện chủ, cho nên mới không phân biệt được thật giả, nên mới đuổi Hứa Sơn Cư đi.
Nhưng nghe những lời của lão già mặc trường bào xám nói thì ông ta vô cùng quen thuộc với lệnh bài điện chủ, vậy sao lại có thể không nhận ra được chứ?
Trong chuyện này chắc chắn là có gì mờ ám!
"Cậu thanh niên, cậu là ai?" Lúc này, lão già mặc trường bào xám lại hỏi.
"Ha ha.
"
Tô Thương thản nhiên cười nói: "Hứa Sơn Cư, lấy lệnh bài điện chủ ra cho tôi.
"
"Vâng!"
Hứa Sơn Cư cung kính đáp lại, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài toàn thân mạ vàng đưa cho Tô Thương.
Lúc này.
Tô Thương cầm lệnh bài điện chủ trong tay, chăm chú nhìn lão già mặc trường bào xám, cười đùa nói: "Tấm lệnh bài điện chủ này là của tôi, ông nói tôi là ai?"
"Cái gì!"
Trong ánh mắt của lão già mặc trường bào xám hiện ra vẻ bối rối, nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất đi.
"Nhị thái thượng trưởng lão phải không, tôi hỏi ông lần cuối, tấm lệnh bài này là thật hay là giả!" Tô Thương tiến lên trước một bước, trầm giọng nói.
"Là giả!" Lão già mặc trường bào xám không hề do dự trả lời.
"Ha ha!"
Tô Thương cười nhạo nói: "Đồ thật lại bị ông nói thành giả, nhị thái thượng trưởng lão, rốt cuộc là ai kêu ông làm như vậy?"
"Để tôi đoán nhé, là nhà họ Trương đúng không?"
Tô Thương híp mắt lại, lạnh giọng nói: "Nói đi, nhà họ Trương cho ông cái gì mà có thể khiến ông coi thường lệnh bài điện chủ hả?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...