Bởi vậy, sau khi trầm mặc một lát, Long Từ Hành nhìn về phía Tô Thương, dùng giọng thương lượng, chậm rãi mở miệng nói: “Tô Thương, cho bổn vương chút mặt mũi, tha cho Trương gia chủ, thế nào?”
“Ha ha!”
Tô Thương lại cười khẩy nói: “Lúc trước cậu còn luôn miệng uy hiếp tôi, muốn trừng trị tôi, cho thấy chúng ta đã chẳng nể mặt nhau rồi.
”
“Bây giờ cậu lại bảo tôi cho cậu mặt mũi, Bình Thân Vương, cậu cho rằng tôi là trẻ ba tuổi à?”
Advertisement
Tô Thương nhìn về phía Long Từ Hành, nghiền ngẫm cười nói: “Còn có, lúc cậu mở miệng chỉ trích tôi quá đáng trước đó, mặt mũi của cậu ở chỗ tôi đã không đáng một đồng rồi!”
“Giờ tôi cho cậu mười giây, nếu sau mười giây, cậu vẫn chưa biến mất khỏi tầm mắt của tôi, vậy…… ngại quá, cậu, Bình Thân Vương, hôm nay cũng không thể rời đi được đâu!”
“Trương Hồng Lĩnh trong miệng cậu, tra tấn anh em của tôi, khiến cậu ấy đau đớn muốn chết, nhưng cậu lại muốn bảo vệ ông ta, làm ô dù của ông ta!”
“Ha ha, như vậy, cậu với ông ta, cùng một tội, chết không đáng tiếc!”
Nói xong lời cuối cùng.
Sắc mặt Tô Thương trầm xuống, quanh thân tản ra một cổ hơi thở lạnh băng, không khí bốn phía phảng phất đông lại.
Thật nhục nhã!
Mặt mũi của cậu, không đáng một đồng.
Tô Thương nói, không khác gì đem mặt Bình Thân Vương ấn trên đất cọ xát.
“Chuyện hôm nay, bổn vương nhớ kỹ!”
Bình Thân Vương lạnh giọng buông lời hung ác, ánh mắt nhìn về phía Tô Thương phủ kín phẫn nộ ngập trời.
Giọng Tô Thương vẫn bình đạm, nói: “Cậu còn sáu giây.
”
Bình Thân Vương nghe được lời này, lập tức mang theo bốn gã cao thủ vương phủ, chạy nhanh như chớp, nhanh chóng trốn khỏi Trương gia.
Như chó nhà có tang chạy trối chết, hoàn toàn không có một chút tư thái vương gia.
Một màn này, nháy mắt chọc cười đông đảo khách khứa.
“Cười chết mất thôi, một giây trước còn buông lời hung ác, giây tiếp theo lại xám xịt bỏ chạy.
”
“Lần đầu tôi thấy Bình Thân Vương như vậy đó, ha ha ha.
”
“Không ngờ Bình Thân Vương còn có thiên phú hỉ kịch, nhân tài nha, không gia nhập Đức Vân Xã đúng là tổn thất của giới tướng thanh mà.
”
……
Mọi người đang cười, nhưng Trương Hồng Lĩnh mất đi hai tay và nửa lưỡi, lại cười không nổi.
Nhìn Bình Thân Vương rời đi, trong mắt ông ta tràn ngập tuyệt vọng, liền đứng dậy đào tẩu theo.
“Còn muốn chạy?”
Tô Thương thấy vậy, cũng chẳng có chút thương hại nào nữa, phân phó: “Tiêu Đình, chặt đứt hai chân ông ta cho tôi!”
“Vâng!”
Tiêu Đình cung kính đồng ý, ngay sau đó tiến lên, nhanh chóng hoàn thành việc chủ nhân giao cho.
“A!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...