Tô Thương hài lòng cười nói: "Cái giác ngộ này của ông được đấy, khác hẳn hoàn toàn với ông trước đây, lúc trước khi tôi muốn giết ông, ông còn cầu xin tôi tha cho ông một mạng.
"
Hứa Sơn Cư có chút ngượng ngùng, sau đó dường như đã nhìn thấu hồng trần, cười khổ nói: "Lúc đó là do tôi quá cố chấp, lúc đó nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là đạt được thiên tông hậu kỳ, kéo dài tuổi thọ, khai tông lập phái, trở thành chủ của một tông phái.
"
"Vì cái chấp niệm này mà tôi bắt buộc bằng mọi giá cũng phải sống tiếp, lúc còn sống, nhất định phải đạt tới hậu kỳ, nhất định phải đạt được!"
Advertisement
Hứa Sơn Cư nghiêm túc nói: "Nhưng bây giờ, tôi đã là thiên tông hậu kỳ rồi, sau khi đạt được thành tựu rồi thì chấp niệm trong lòng của tôi cũng đã lập tức tiêu tán đi mất, đối với việc sống tiếp cũng không còn khát vọng bức bách nữa.
"
"Thì ra là vậy.
"
Tô Thương nghe thấy vậy, liền khẽ cười nói: "Vậy, hay là bây giờ tôi đi nhé.
"
"Khụ khụ.
"
Hứa Sơn Cư lập tức đứng hình, lúng túng ho khan hai tiếng, sau đó nói: "Cái đó, cậu chủ, nếu như có thể thì thuộc hạ vẫn muốn sống tiếp.
"
"Ha ha.
"
Tô Thương mỉm cười, lúc nãy đương nhiên anh chỉ chọc Hứa Sơn Cư, để làm dịu lại bầu không khí mà thôi.
"Hứa Sơn Cư, lần này không phải ông không tận lực, mà hoàn toàn ngược lại, ông còn biết kịp thời trốn thoát để báo tin cho tôi biết, biểu hiện không tệ, rất đáng để biểu dương.
"
Lúc này, Tô Thương nhìn Hứa Sơn Cư, nghiêm mặt nói: "Như vậy đi, thừa dịp chữa trị cho ông, tôi cũng muốn giúp ông đặt chân tới cảnh giới thiên tông đỉnh phong.
"
"Chuyện này! "
Hứa Sơn Cư nhất thời ngẩn ngơ cả người, sau khi phản ứng lại, thì vui mừng như điên nói: "Cám ơn cậu chủ!"
"Ừm.
"
Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó cũng không chần chừ nữa, mà từ trong vòng tay chứa đồ lấy ra mấy trăm viên đá năng lượng.
Lần này ở trong kho của Đoan Mộc Lưu, anh đã vơ vét được hai ngàn viên đá năng lượng, cho nên anh không hề tiếc nuối gì mấy trăm viên này.
Hơn nữa.
Bây giờ, Hứa Sơn Cư cũng đã trung thành tuyệt đối với anh, tiêu hao đá năng lượng để bồi dưỡng ông ta, xem như cũng không lãng phí.
Số đá năng lượng còn lại cùng với số dược liệu cũng đủ để mình tiến thăng lên trúc cơ rồi.
Thâm chí còn dư dả nữa kìa, có thể phân chia ra một ít, trợ giúp những người bên cạnh mình đặt chân vào hàng ngũ người tu chân.
Ví dụ như cha mình, ông nội, Lý Nguyệt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...