Giờ này phút này.
Mặt mũi Nạp Lan Dịch đang vô cùng lo lắng, anh ta lái chiếc xe thể thao Porsche màu trắng, phóng nhanh trên đường.
"Không biết là xảy ra chuyện gì rồi, nghe giọng ông nội dường như không vui, lẽ nào chuyện ám sát Tô Thương thất bại rồi sao, Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh khai ra mình rồi sao?"
Nghĩ đến đây, trong lòng Nạp Lan Dịch lại càng lo lắng, hận không thể phóng tới hai trăm cây số một giờ để về.
Nhưng đáng tiếc, trước mặt có một chiếc xe phun nước chắn ngang chiếc Porsche làm cho nó không đi nhanh được.
Đường này vốn là đường một chiều cho nên không có cách nào để vượt xe được, Nạp Lan Dịch liên tục nhấn còi, ra hiệu cho chiếc xe phun nước nhường đường.
Ai mà ngờ tài xế lái chiếc xe phun nước không thèm để ý, còn cố ý lái xe thật chậm, chính là không muốn cho Nạp Lan Dịch vượt lên.
"CMN, ông đây là nhị thiếu gia nhà Nạp Lan, còn không nhường đường nữa thì ông đây đụng chết mày!"
Nạp Lan Dịch tức đến nổ phổi, thò đầu ra đe dọa tài xế lái xe phun nước.
Câu nói này quả nhiên có tác dụng, tài xế lái xe phun nước sau khi biết được thân phận của Nạp Lan Dịch liền vội vàng gia tăng tốc độ, đến ngã tư tiếp theo thì nhường đường cho anh ta.
"Đồ chó m*, hôm nay ông đây còn có việc, không thèm tính toán với mày!"
Nạp Lan Dịch chửi ầm lên, sau đó đạp mạnh chân ga, nghênh ngang rời đi, vội vàng muốn trở về nhà Nạp Lan xem xem là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngay vào lúc này, một chiếc Bentley Mulsanne lao tới, đâm thẳng vào đầu xe Porsche.
Ầm!
Kèm theo tiếng động vang lên thì hai chiếc xe đều dừng lại.
Hai chiếc xe cao cấp đụng nhau lập tức thu hút rất nhiều người đến xem.
"Chết tiệt!"
Nạp Lan Dịch vốn đang rất vội vã, giờ phút này lại càng nổi trận lôi đình, trực tiếp đẩy cửa xe ra bước tới chiếc Bentley Mulsanne, thẹn quá hóa giận mà mắng chửi: "Cái đồ đần độn này, mày biết lái xe không vậy hả!"
Lúc này.
Người ở trong chiếc Bentley Mulsanne đẩy cửa, tiếp theo đó Tô Thương từ bên trong đi ra nhìn Nạp Lan Dịch, nghiến răng nói: "Nạp Lan Dịch, cmn anh mắng ai vậy hả?"
"Tô.
.
Tô đại thiếu gia!"
Nạp Lan Dịch nhìn thấy Tô Thương nhất thời giật nảy cả mình, lẩm bẩm nói: "Cậu, cậu sao lại còn sống?"
"Anh rất muốn tôi chết sao?" Tô Thương nhíu mày nói.
Mặc dù Nạp Lan Dịch dám sai người giết Tô Thương nhưng ngoài mặt thì lại không dám đắc tội với Tô Thương, dù sao thì Tô Thương cũng là thiếu gia ăn chơi lêu lỏng nhất ở Giang Bắc, sau lưng còn có Tô Kiền Khôn và Tô Cân Dực.
Thế là, Nạp Lan Dịch liền vội vàng khoát tay, cười làm lành nói: "Không không không, sao lại như vậy chứ.
"
"Vậy tại sao anh lại nói tôi vẫn còn sống sao?" Tô Thương biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi: "Tôi còn sống khiến anh ngạc nhiên, lẽ nào anh muốn giết tôi sao?"
"Không thể nào, làm gì có chuyện đó.
"
Nạp Lan Dịch vội vàng giải thích: "Chúng ta không phải vừa mới đụng xe với nhau sao, tôi còn tưởng là người lái xe Bentley chết rồi cơ, cho nên nhìn thấy anh từ xe bước ra mới ngạc nhiên thôi.
"
Trong lòng Tô Thương cười nhạo, nhưng ngoài mặt vẫn to miệng chửi mắng: "CMN, anh còn dám nói chuyện này, anh lái xe kiểu xe vậy hả, m* nó chứ, xem chút đụng chết ông đây rồi!"
"Xin lỗi Tô đại thiếu gia, đều trách tôi, cậu không bị thương chứ?" Nạp Lan Dịch ân cần hỏi han.
"Bị thương cmn, tố chất cơ thể của ông đây vẫn còn tốt nha, không thấy ông đây vẫn đang nhảy nhót tưng bừng hay sao?"
Tô Thương chỉ chiếc Bentley rồi lạnh giọng nói: "Nhưng mà, anh đụng hư xe của ông đây rồi, nói đi, chuyện này giải quyết như thế nào đây?"
"Người không sao thì tốt rồi, xe thì tôi đem đi sửa, Tô đại thiếu gia đừng tức giận nữa.
"
Nạp Lan Dịch chỉ sợ đụng Tô Thương bị thương ở trước mặt mọi người thôi, còn bây giờ anh ta đã biết Tô Thương không bị gì thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại nói thêm: "Còn nữa, tôi có thể lấy năm mươi vạn ra để bồi thường xe cho cậu.
"
"Như vậy còn tạm được.
"
Tô Thương hài lòng gật đầu nói: "Xem như anh biết điều, trong lịch sử giao dịch của anh vẫn còn số tài khoản của tôi, anh chuyển tiền đi.
"
"Được.
"
Nạp Lan Dịch không hề chần chừ, xoay người bước tới chiếc Porsche, cúi người xuống lấy điện thoại.
Mà Tô Thương thì thừa cơ hội này đem thanh đoản đao màu đỏ lửa để dưới chân của Nạp Lan Dịch.
Thanh đoản đao màu đỏ này đương nhiên chính là Hồng Liên đao.
Sau khi Tô Thương hút hết ma khí của Hồng Liên đao thì thanh đao đã trở thành một thanh đao bình thường.
Nhưng anh lại không vứt nó đi, mà mang theo bên mình, bây giờ đúng lúc có thể vứt cho Nạp Lan Dịch.
Chỉ cần Nạp Lan Dịch cầm thanh Hồng Liên đao đi về nhà Nạp Lan thì đó chính là chứng cớ rành rành rồi, nỗi oan tối qua, anh ta không cõng cũng phải gánh.
Lúc này, Tô Thương đem Hồng Liên đao để xuống dưới đất,chỉ cần Nạp Lan Dịch vô tình di chuyển một cái liền có thể dẫm trúng nó rồi, từ đó phát hiện ra thanh Hồng Liên đao, không biết Nạp Lan Dịch sẽ có biểu tình như thế nào đây.
"Được được, Tô đại thiếu gia, tôi chuyển tiền vào thẻ của cậu rồi, bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ.
" Lúc này, Nạp Lan Dịch đứng thẳng dậy nói.
"Được rồi.
"
Tô Thương khẽ mỉm cười, sau đó lại nói: "Đúng rồi, tối qua tôi đấu chó thua, tôi đã làm theo những gì anh yêu cầu, có cơ hội chúng ta lại đấu tiếp đi, tôi cảm thấy Teddy của tôi có thể đánh thắng con Collie kia của anh.
"
Teddy đấu với Collie?
Ha ha!
Nằm mơ đi!
"Được, không thành vấn đề, bất cứ lúc nào cũng được.
"
Mặc dù trong lòng xem thường nhưng ngoài mặt Nạp Lan Dịch vẫn cười nói nhận lời, sau đó lại muốn đi đến chiếc Porsche.
Ngay lúc này, anh ta đột nhiên phát hiện ra bản thân hình như dẫm phải thứ gì đó, thế là anh ta bèn cúi đầu xuống xem và nhặt thanh Hồng Liên đao lên.
"Đây là! "
Nạp Lan Dịch cầm thanh Hồng Liên đao lên, tỉ mỉ xem xét, cảm thấy láng máng quen thuộc.
Sau khi anh ta nhìn chăm chú vài giây thì Nạp Lan Dịch trong nháy mắt hết sức vui mừng, hai tay run lên.
"Hồng! Hồng Liên đao!"
"Đây không phải là thanh yêu đao Hồng Liên của nước D sao, mình đã nhìn thấy hình của nó, giống y chang trên hình!"
"Các cao thủ nước D và Quốc Nhận đều cực khổ tìm bảo đao mong mà không được này, thế mà không hiểu làm sao bây giờ nó lại ở ngay dưới chân mình!"
"Ha ha, ông đây quả nhiên là người được ông trời lựa chọn mà, nhẹ nhàng nhặt được báu vật, vận may trào dâng mà, ha ha ha!"
"Nếu như mình đem thanh Hồng Liên đao này về nhà Nạp Lan thì ông nội nhất định sẽ nhìn mình với cặp mắt khác xưa cho mà xem, nói không chừng còn thưởng cổ phần của gia tộc cho mình nữa!"
"Nạp Lan Minh Triết, anh trời sinh may mắn, em làm sao so được với anh chứ!"
Nạp Lan Dịch vô cùng kích động, cái tay nắm chặt Hồng Liên đao run rẩy không ngừng, anh ta đã ảo tưởng tới dáng vẻ ông nội vui mừng như thế nào rồi.
"Nạp Lan Dịch, anh nhặt được thứ gì ở dưới đất vậy?" Lúc này, Tô Thương rõ ràng biết mà còn cố ý hỏi.
"Không, không có gì, Tô đại thiếu gia, tôi về nhà trước đây.
"
Nạp Lan Dịch lập tức định thần lại, dường như sợ người ta cướp mất mà ôm chặt thanh Hồng Liên đao vào trong lòng mình, sau đó vứt bỏ luôn chiếc Porsche lại, rồi vội vàng phóng chạy về nhà Nạp Lan.
"Nạp Lan Dịch, anh làm cái gì vậy, không cần xe nữa hả?"
Tô Thương nhìn theo bóng dáng của Nạp Lan Dịch, gọi to theo một câu, ai mà ngờ anh càng gọi thì Nạp Lan Dịch chạy càng nhanh, rất nhanh không còn nhìn thấy bóng dáng luôn.
"Ha ha.
"
Tô Thương nhìn thấy như vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, sau đó anh gọi điện cho Quách Ý, gọi cậu ta đến xử lý chiếc Bentley.
Về phần anh thì đi đến quán trà sữa cách đó không xa, mỉm cười nói:
"Hai ly trà sữa khoai môn nghiền kem, không cần khoai môn, cũng không cần kem, cám ơn.
"
!
Mấy phút sau.
Trong lòng Nạp Lan Dịch đang ôm Hồng Liên đao, vội vội vàng vàng chạy thẳng vào phòng khách nhà Nạp Lan.
Lúc này.
Nạp Lan Dịch thở hổn hển, mồ hôi to như hạt đậu rơi lã chã từ trán anh ta xuống, nhưng vẻ mặt anh ta lại tràn đầy phấn khởi, nhanh chóng lấy thanh Hồng Liên đao từ trong lòng mình ra, hưng phấn nói: "Ông nội, ông xem cháu có món đồ gì tốt nè!"
"Hồng Liên đao!"
"Cháu lấy được thanh đao nổi tiếng của nước D rồi, yêu đao Hồng Liên, ha ha ha!" Nạp Lan Dịch đắc ý cười lớn ha ha.
Xoạt xoạt xoạt.
Nhưng khi anh ta vừa nói dứt lời thì Tây Dao và Nạp Lan Tổ đều quay lại nhìn anh ta, sắc mặt vô cùng xấu!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...