Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


Nửa tiếng sau.

Trang viên của dòng họ Nạp Lan.

Tô Thương và nhóm người Quốc Nhận còn chưa đến, nhà họ Nạp Lan liền đã đón mấy vị khách quý rồi.

Nhưng mà, mấy người kia nhìn qua thấy không được vui vẻ cho lắm, có dáng vẻ như là đem người đến hỏi tội vậy.

Trong đó, có một người chính là cao thủ nước D, Đỗ Tử Minh, không nghi ngờ gì nữa, bọn họ đều là người nước D.

Bên cạnh Đỗ Tử Minh, là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, hốc mắt trũng sâu, dáng người không cao, hơn nữa còn bị còng lưng.

Nhưng trên người ông ta, lại toát ra một luồng khí tức làm người khác sợ hãi, rõ ràng là cao thủ siêu cấp vô địch.

Người này là tổ trưởng phụ trách cướp đoạt Hồng Liên đao nước D, Lưu Phàm Khôn, cảnh giới tông sư võ đạo.


Những người này vừa tới, liền được Nạp Lan Minh Triết bí mật đưa vào phòng họp ở dưới lòng đất.

Lúc này.

Trong phòng họp dưới lòng đất, Nạp Lan Minh Triết vô cùng nhiệt tình tiếp đãi bọn người Lưu Phàm Khôn,.

"Tổ trưởng Lưu, trà này là sản phẩm mới của năm nay, ở nước D không có để uống đâu, ông nếm thử hương vị xem." Nạp Lan Minh Triết vừa rót trà, vừa cười nói.

"Hừ, không cần đâu!"
Lưu Phàm Khôn nói với giọng lạnh lùng: "Tôi không có hứng thú với trà, bảo ông nội cậu Nạp Lan Tổ ra gặp tôi mau!"
"Ông ấy gần đây đang bế quan tu luyện, tôi đã cử người đến thông báo, chắc chắn rất nhanh liền đến thôi."
Nạp Lan Minh Triết để bình trà xuống, đã nhìn ra có cái gì không đúng, liền cười nói: "Tổ trưởng Lưu, ông vừa tới đã nổi cơn thịnh nộ rồi, có phải nhà họ Nạp Lan chúng tôi có chỗ nào không chu đáo, làm mất lòng ông rồi?”
Lưu Phàm Khôn lườm Nạp Lan Minh Triết một cái, trầm giọng nói: "Một hậu bối như cậu, còn chưa có tư cách nói chuyện với tôi!"
"Ha ha, anh Lưu, Minh Triết là thanh niên đẹp trai tài giỏi xuất sắc nhất của nhà họ Nạp Lan chúng tôi, về sau nhà họ Nạp Lan muốn giao cho cậu ấy quản lí, cậu ấy vẫn có tư cách."
Lúc này, Nạp Lan Tổ đi đến, trên mặt nụ cười nói.

"Nạp Lan Tổ!"

Lưu Phàm Khôn nhìn thấy Nạp Lan Tổ, ánh mắt bỗng sắc bén lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ha ha, đứa cháu này của ông, đến luyện võ cũng chưa từng tập, sao có thể là đẹp trai tài giỏi ưu tú nhất được chứ.”
"Thanh niên đẹp trai tài giỏi nhà họ Nạp Lan các ông, chắc là nhị thiếu gia Nạp Lan Dịch mới đúng chứ?" Lưu Phàm Khôn nói với giọng châm chọc.

"Nạp Lan Dịch?”
Nạp Lan Tổ nhất thời không nghĩ ra, cau mày nói: "Anh Lưu, anh rốt cuộc là có ý gì, ăn nói ngang ngược vậy?"
"Ông không biết xấu hổ còn hỏi tôi!" Lưu Phàm Khôn hừ một tiếng lạnh lùng, sau đó thản nhiên nói: "Đỗ Tử Minh, đem chuyện xảy ra tối hôm qua, kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn cho nhà họ Nạp Lan nghe.”
"Vâng, đội trưởng."
Đỗ Tử Minh đứng ngay bên cạnh trả lời, sau đó sắc mặt khó coi nói: "Tối hôm qua chúng tôi đúng hạn đợi khai quật Hồng Liên đao, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì rất nhanh có thể cầm Hồng Liên đao trong tay."
"Quốc Nhận cử mấy người tới, đều bị chúng tôi bắt lại, vốn dĩ không có người nào có thể ngăn cản chúng tôi nhận lại đao."
Nói đến đây, Đỗ Tử Minh tức giận nói: "Nhưng ai biết được, nhị thiếu gia Nạp Lan Dịch của dòng họ Nạp Lan nhà các ông, vậy mà lại xuất hiện trong cái hang động ở Đông Sơn, lại còn luôn miệng nói mấy câu yêu nước, cái gì mà ai xâm phạm nước Hoa thì dù xa đến đâu cũng sẽ bị trừng trị, còn muốn dùng thực lực để nói chuyện với chúng tôi, lãnh thổ của nước Hoa không thể xâm phạm."
"Dòng họ Nạp Lan các ông, đúng là nuôi được một người con trai trung thành, trượng nghĩa, yêu nước đó.” Đỗ Tử Minh nghiến răng nghiến lợi.

Cái gì?
Nạp Lan Dịch lại có thể làm ra chuyện như vậy sao?
Nạp Lan Minh Triết nghe xong, có chút ngạc nhiên, sau đó nói: "Cậu Đỗ, có phải trong đó có hiểu lầm gì không, anh hai tôi làm sao lại làm ra chuyện ngốc như vậy chứ, hay là, người kia không phải là anh hai tôi, mà là có người vu oan giá họa."
"Hiểu lầm cái con khỉ!"

Đỗ Tử Minh tức quá hóa giận nói: "Anh hai tốt của anh vừa đến là tự giới thiệu nhà cửa, hơn nữa tôi từng điều tra, người kia đúng là Nạp Lan Dịch, bộ dáng hóa thành tro bụi kia tôi đều nhận ra!"
Nạp Lan Minh Triết cau mày nói: "Cậu Đỗ, nếu thật là anh hai tôi, anh ấy chỉ là một người bình thường, cứ coi như xuất hiện ở trước mặt các anh, anh cũng không phải tức giận đến mức như vậy chứ, nể tình hợp tác của chúng ta, các anh đánh ngất anh ấy rồi đưa tới không được sao."
"Người bình thường?"
"Đánh ngất đưa tới?"
Đỗ Tử Minh tức cái lồng ngực nói: "Ha ha, Nạp Lan Minh Triết, kĩ thuật diễn xuất của anh tốt thật đấy!"
"Thực lực của Nạp Lan Dịch thâm sâu khó lường, đã đặt chân tới Hóa Kình đỉnh phong, anh ta đã giết đội trưởng Lăng Hổ chúng tôi, đánh ngất cái con khỉ ấy!" Đỗ Tử Minh không nhịn được liền nói tục.

"Điều đó là không thể nào!"
Nạp Lan Minh Triết bình tĩnh, phân tích: "Anh hai tôi, quả thực không hề tiếp xúc với võ thuật, làm sao có được loại thực lực này, chắc chắn là có người giả mạo anh ấy."
"Còn không thừa nhận sao?"
Đỗ Tử Minh cười lạnh, sau đó lấy ra một bức ảnh, đưa cho Nạp Lan Minh Triết xem, đồng thời hỏi dò: " Người trên tấm ảnh là Nạp Lan Dịch sao?"
"Không sai, đây chính là anh hai tôi." Nạp Lan Minh Triết không hề phủ nhận.

"Hừ, tối hôm qua người ra tay với chúng tôi, cũng là anh ta!" Đỗ Tử Minh cắn răng nói: "Nạp Lan Minh Triết, chẳng lẽ anh muốn nói là có một người trông giống hệt với Nạp Lan Dịch chứ."
Nạp Lan Minh Triết nghe vậy, liền im lặng, biểu cảm thoáng chút nghiêm nghị, cảm thấy việc này nhất định rất kỳ quặc, anh ta chắc chắn không tin anh hai là cao thủ ở cảnh giới Hóa Kình đỉnh phong.

"Nạp Lan Tổ, cháu trai yêu nước của ông còn nói, Hồng Liên đao là của nhà họ Nạp Lan các ông, hơn nữa còn chửi bới nước D chúng tôi là con chó ngu ngốc, chắc chắn Hồng Liên đao bây giờ đang ở ngay nhà họ Nạp Lan các ông ấy chứ?”
Lúc này, khuôn mặt Lưu Phàm Khôn bình tĩnh, giọng lạnh lùng nói: "Chuyện là như vậy, Nạp Lan Tổ, hôm nay ông nhất định phải nói rõ ràng cho tôi, nếu không tử sĩ nước D tôi, nhất định sẽ trả thù nhà họ Nạp Lan!”
" Anh Lưu, chuyện này quá kì lạ, đừng vội kết luận."

Nạp Lan Tổ giải thích: "Nạp Lan Dịch là cháu của tôi, tôi nhìn nó lớn lên, nó như thế nào, tôi đều rõ hơn so với người khác, không thể nào là cao thủ mà các ông nhắc tới được.”
"Như vậy đi, Nạp Lan Dịch qua đêm ở biệt thự của nó rồi, tôi đây sẽ gọi điện thoại bảo nó về, chúng ta đối chất, nói rõ ràng với nhau." Nạp Lan Tổ đề nghị.

"Được, Nạp Lan Tổ, tôi chờ ông nửa tiếng, xem ông có thể giải thích như thế nào!”
Trên mặt Lưu Phàm Khôn nở một nụ cười lạnh lùng, đang trả lời, quay người bỗng nhiên ra tay, bóp cổ Nạp Lan Minh Triết.

"Dừng tay!"
Trong nháy mắt sắc mặt Nạp Lan Tổ xám lại, quanh người toát ra khí tức kinh khủng, uy hiếp nói: "Lưu Phàm Khôn, đừng cho rằng nhà họ Nạp Lan tôi sợ ông, nếu như ông dám động vào Minh Triết, tôi nhất định sẽ đấu đến chết với ông thì thôi, hôm nay các ông mỗi người cũng đừng hòng đi!"
"Ông nội."
Nạp Lan Minh Triết cứ lắc đầu, ra hiệu Nạp Lan Tổ bình tĩnh lại, ngược lại khẽ cười nói: "Yên tâm đi, tổ trưởng Lưu sẽ không làm hại con đâu, chờ anh hai con tới, nói chuyện rõ ràng ra là được rồi."
"Không sai, Nạp Lan Tổ, chuyện này ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích, Hồng Liên đao, cũng nhất định phải giao ra, nếu như Nạp Lan Dịch không xuất hiện, vậy cũng đừng trách tôi lòng dạ độc ác, trở mặt thành không quen biết luôn!" Lưu Phàm Khôn nói với giọng lạnh lùng.

Nạp Lan Tổ còn muốn nói gì nữa, nhưng lúc này, bỗng nhiên có một tên người hầu đi tới, mặt đầy hốt hoảng nói: "Ông chủ, bên ngoài tới một đám người, dẫn đầu là một người phụ nữ, tự xưng là sĩ quan huấn luyện Quốc Nhận.”
"Tây Dao? Sao chị ta lại đến vào lúc này chứ?" Nạp Lan Dịch nhíu mày.

Sau khi nghe được tin, bầu không khí của phòng họp dưới lòng đất, trong nháy mắt liền căng thẳng lên.

Lưu Phàm Khôn một tay giữ cổ Nạp Lan Minh Triết, trầm giọng nói: "Nạp Lan Tổ, ông chắc sẽ không chơi trò gián điệp hai mặt với tôi đấy chứ, bên ngoài thì hợp tác với chúng tôi, sau lưng lại liên kết với Quốc Nhận?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui