"Chú Huyền Thiên, xin nhận của cháu một lạy."
Tô Thần Binh vui mừng đến phát điên rồi, kích động muốn cúi người xuống hành lễ với Tô Thương, trên mặt viết đầy hai chữ hưng phấn.
Cha mình muốn cúi lạy mình sao?
Tô Thương giật nảy mình, vội vàng ngăn lại, rồi nói: "Cháu Thần Binh, đừng khách sáo như vậy, mau ngồi xuống đi."
Lúc này Tô Thần Binh mới ngưng ý định lại, ngoan ngoãn ngồi một bên, sau đó không nhịn được liền nói: "Chú Huyền Thiên, năm nay chú bao nhiêu tuổi rồi?"
Tô Thương thật thà nói: "Mới hai mươi tuổi thôi."
"Trẻ như vậy sao, giỏi quá, giỏi quá."
Tô Thần Binh nhớ tới đứa con trai của mình bèn nói tiếp: "Con trai cháu cũng bằng tuổi chú, nhưng nó lại là một thằng bỏ đi, cả ngày chỉ ăn chơi vui đùa, du thủ du thực, so với chú đúng là một trời một vực."
???
Tô Thương đen sầm mặt lại, tôi ở trong lòng ông tệ như vậy sao.
"Thần Binh, nói bậy bạ gì đó, mấy lời này sau này không được nói nữa!" Lúc này, Tô Kiền Khôn trách phạt nói.
Tô Thương nghe thấy như vậy, trong lòng mới cảm thấy thoải mái được một chút, vẫn là ông nội biết yêu thương cháu hơn, nhìn thấy cha mình bôi nhọ mình như vậy còn biết ra tay ngăn lại.
Nhưng ai mà ngờ, Tô Kiền Khôn lại nói tiếp: "Cái thằng bỏ đi Tô Thương sao lại có thể đánh đồng được với người em trai tài giỏi này của cha chứ, con nói như vậy không phải là đang sỉ nhục em trai của cha sao?"
"Đúng đúng đúng, là con nói sai rồi, tự phạt một ly." Tô Thần Binh chỉ sợ chọc giận Tô Huyền Thiên nên vội vàng tự phạt một ly.
Nhưng mà, lúc này trong lòng của Tô Thương đang khó chịu vô cùng, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi.
Vốn cho là ông nội sẽ thay mình nói đỡ mấy câu, nói cả buổi trời thì ra người khinh thường mình nhất chính là ông nội.
Mặc dù trong lòng không vui, nhưng Tô Thương cũng không tiện để lộ ra ngoài, chỉ muốn nhanh chóng tạm biệt hai người này cho rồi.
Nghĩ tới đây, Tô Thương nhìn thấy chai rượu ở trên bàn thì nghĩ ra một kế, để cho hai người chế nhạo tôi, đêm nay ông đây cho hai người bò lê bò lết luôn.
Thế là, Tô Thương cười nói: "Ha ha, anh cả, cháu trai, những lời khác không cần nói nhiều nữa, khó mà được vui vẻ như đêm nay, chúng ta không say không về nhé."
"Được, em trai, anh cả cùng uống với em."
"Chú Huyền Thiên, mặc dù tửu lượng của cháu không tốt, nhưng tối nay nhất định cháu sẽ không lùi bước."
Hai cha con Tô Kiền Khôn hăng hái nhận lời, cả hai đều muốn thông qua việc uống rượu mà xích gần quan hệ lại với Tô Huyền Thiên.
Cứ như vậy, ba người vừa ăn vừa uống, giữa chừng thì rượu Quốc Diều trăm năm cũng hết rồi thế là lại đổi sang rượu khác.
Khoảng hai tiếng sau, Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh đều mơ mơ màng màng, đến ngồi cũng không vững nữa rồi.
Trong đó, Tô Kiền Khôn thì nằm nhoài lên bàn, còn Tô Thần Binh thì nằm dưới đất, miệng còn lẩm bẩm, nhưng nói cái gì thì không ai nghe rõ.
"Ông nội, cha, ai biểu hai người khinh thường con, đây coi như là một bài học nhỏ cho hai người."
Tô Thương không hề say, khóe miệng nhếch lên cười, sau đó xoay người biến mất dần trong màn đêm.
Còn về an toàn của cha và ông nội thì anh không cần quan tâm vì anh đã phát giác được tài xế lái chiếc Rolls-Royce chính là Tiêu Đình.
Sau khi Tô Thương rời đi, Tiêu Đình kêu mấy người làm ở nhà họ Tô đến đưa Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh về nhà.
Không lâu sau.
Tô Thương lại trở về chợ đen Cửu Môn, dùng hình dáng của Tô Huyền Thiên đến chợ đen Cửu Môn tìm quà sinh nhật cho ông nội Lý Nguyệt.
Lần đầu tiên tặng quà, nhất định là không thể sơ sài được rồi, cho nên Tô Thương đã tiêu hơn bảy trăm vạn để mua một bánh trà Vân Vụ Lư Hương cao cấp.
Bánh trà này không đơn giản nha, nó còn có tên riêng của nó nữa, gọi là Hoa Khai Phú Quý, được lấy từ đỉnh núi Lư Sơn, hơn nữa nó được liệt vào hàng dược liệu nổi tiếng và quý giá.
Người luyện võ dùng nó có thể đả thông kinh mạch, còn người bình thường uống nó thì tăng cường sức khỏe, kéo dài tuổi thọ.
Sau khi mua xong quà mừng thọ thì Tô Thương liền rời khỏi chợ đen Cửu Môn.
"Wow, Tô Huyền Thiên ra tay thật hào phóng, Hoa Khai Phú Quý không hề rẻ nha."
"Đó là điều đương nhiên rồi, loại trà mà có tên riêng của nó thì giá trị không thể nghi ngờ rồi."
"Anh ta mua bánh trà làm gì chứ, dựa vào cảnh giới của anh ta thì Hoa Khai Phú Quý đối với anh ta không có hiệu quả mà."
"Có thể là để tặng người khác, cũng có thể là người ta thích uống trà Vân Vụ Lư Sơn."
...!
Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng Tô Thương đã không nghe thấy rồi, anh đã khôi phục lại hình dáng cũ rồi trở về lại biệt thự ven sông.
Quách Ý không còn ở bên ngoài chờ nữa, mà đã vào nằm ngủ trên sô pha trong phòng khách.
"Cái tên Quách Ý này, so với Tiêu Đình thì đúng là không chuyên nghiệp mà."
Tô Thương mỉm cười, nhưng anh lại không đánh thức Quách Ý dậy, mà đi thẳng lên lầu ba, sau khi đóng cửa lại thì bắt đầu ngồi tu luyện.
Tối nay anh đã có được hai cục đá năng lượng to khoảng như quả trứng gà, tương đương với bốn cục hạ phẩm linh thạch rồi.
Không biết là sau khi luyện hóa hết tất cả thì có thể đặt chân đến luyện khí tầng thứ ba không, chỉ khi đạt đến luyện khí tầng thứ ba thì Tô Thương mới càng có thêm sức mạnh để đối mặt với tông sư võ đạo.
Cùng lúc đó.
Trang viên nhà họ Tô.
Hai cha con Tô Thần Binh và Tô Kiền Khôn, sau khi uống thuốc giải rượu xong thì đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
"Tiêu Đình, khi cậu nhìn thấy tôi thì tôi thật sự đang nằm trên mặt đất sao?" Tô Thần Binh hỏi.
"Vâng, hơn nữa, ông chủ, ông còn chảy nước miếng nữa, miệng thì lèm bèm nói gì đó không rõ." Tiêu Đình thật thà nói.
"Tôi..."
Khuôn mặt Tô Thần Binh đen sầm lại, biểu tình vô cùng xấu hổ.
"Tiêu Đình, tôi không làm gì đáng xấu hổ chứ?" Tô Kiền Khôn không nhịn được cũng hỏi.
"Không có, ông chỉ nằm gục xuống bàn ngủ thôi." Tiêu Đình nói.
Nghe thấy lời này, Tô Kiền Khôn liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn sang Tô Thần Binh, nghiêm trang nói: "Thần Binh, con uống rượu không được, sau này ra ngoài uống ít lại, tránh làm xấu mặt nhà họ Tô."
"Vâng, thưa cha."
Tô Thần Binh khiêm tốn trả lời, sau đó lại lo lắng hỏi: "Không biết đêm nay chú Huyền Thiên uống rượu có vui không, cha, cha có phương thức liên lạc với chú ấy không?"
"Quên lưu lại rồi, nhưng mà không sao, chỉ cần cậu ta còn ở Giang Bắc thì chắc chắn sẽ còn cơ hội để gặp mặt."
Tô Kiền Khôn hài lòng mỉm cười nói: "Lần kết nghĩa này là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời của cha, Thần Binh, sau này con phải cung kính chú Huyền Thiên một chút, tương lai của nhà họ Tô đều dựa vào cậu ta."
"Con hiểu."
"Ừm."
Tô Kiền Khôn gật đầu rồi nói tiếp: "Đúng rồi, có mấy người ở Quốc Nhận muốn tới Giang Bắc, hình như là có nhiệm vụ, ngày mai con đi đón bọn họ đi."
"Mặc dù nhà họ Tô chúng ta đã rời khỏi Quốc Nhận nhưng bọn họ từ xa tới chúng ta làm chủ nhà thì một số lễ tiết vẫn nên làm cho trọn, huống hồ mấy người đó đều là những người tài giỏi mà con đã đào tạo ra."
Tô Kiền Khôn dặn dò nói: "Gần đây cha muốn yên tĩnh để dưỡng thương, không có chuyện gì quan trọng thì tốt nhất đừng làm phiền cha, con đi đi."
"Vâng."
Tô Thần Binh nghe lời rồi xoay người lại rời khỏi căn phòng bí mật dưới lòng đất.
Sau khi đi ra Tô Thần Binh liền nói với Tiêu Đình ở bên cạnh: "Tối qua Tô Thương chạy đi đâu rồi, không gây rắc rối gì chứ?"
"Dạ thưa ông chủ, Quách Ý báo tin thì đại thiếu gia vẫn luôn ở trong biệt thự, hoàn toàn không đi ra ngoài." Tiêu Đình trả lời.
"Không thể nào, không có lầm chứ, Quách Ý có đi lên phòng xem không, đừng để tên bỏ đi đó lại lén trốn ra ngoài."
"Không có, Quách Ý nói là cậu ấy đã kiểm tra rồi ạ, đại thiếu gia luôn ở trong phòng."
"Vậy thì kì quặc quá, sao nó có thể nhịn được chứ, chuyện bất thường như vậy chắc chắn có điều kỳ quái."
Tô Thần Binh nhíu mày rồi nói: "Thôi bỏ đi, mặc nó chơi đùa vậy, dù sao qua mấy ngày nữa nó cũng phải đi Quốc Nhận rồi, mấy ngày này để nó hưởng thụ chút vậy."
...!
Ngày hôm sau.
Buổi chiều.
Tô Thương đã kết thúc trạng thái tu luyện, hai cục đá năng lượng trong tay đã hóa thành cát bụi.
"Luyện khí từ tầng thứ hai lên tầng thứ ba cần linh khí rất nhiều, bốn miếng hạ phẩm linh thạch căn bản không đủ dùng."
Tô Thương thản nhiên nói: "Xem ra nếu muốn đột phát thì cần phải thu thập thêm nhiều đá năng lượng nữa mới được."
"Bốn giờ chiều rồi, không còn sớm nữa, phải đi chúc thọ rồi."
Tô Thương liếc nhìn đồng hồ rồi chuẩn bị gọi điện cho Lý Nguyệt.
Nhưng anh vừa cầm điện thoại lên chưa kịp ấn số thì có một cuộc điện thoại gọi tới.
Là Vương Phú Quý gọi tới, giọng điệu hoang mang vô cùng: "Mẹ kiếp, Tô đại thiếu gia, cứu mạng với!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...