"Tên nhóc con, cậu lề mề cái gì đó, mau đem bảo vật ra cho tôi." Tiếu Diện Phật vẫn chưa hay biết nguy hiểm đang cận kề mình, không nhịn được mà thúc giục nói.
"Được thôi, tiền bối, của ông đây."
Tô Thương mỉm cười nói, ngay sau đó ánh mắt sắc lạnh, đồng thời từ trong lòng rút ra một quả bóng nước rồi đột nhiên ném về phía Tiếu Diện Phật.
Tốc độ của quả cầu nước vô cùng nhanh, còn hơn cả đạn bắn nữa.
Lại thêm Tiếu Diện Phật đang đắm chìm trong niềm sung sướng sắp lấy được bảo vật cho nên hoàn toàn không có đề phòng.
Đợi sau khi ông ta kịp phản ứng trở lại thì quả cầu nước đã bay thẳng vào chính giữa lồng ngực ông ta rồi.
Ầm!
Cùng với tiếp thụp vang lên là cả người Tiếu Diện Phật nhanh chóng bị đánh bay ngược ra phía sau.
Trong lúc này, Tô Thương cũng không ngồi yên mà tiếp tục đánh, thừa thắng xông lên.
Lúc này linh khí của anh hóa thành một cây dao, nhanh như chớp chĩa thẳng vào cổ của Tiếu Diện Phật.
"Phốc!"
Tô Thương vốn nghĩ chỉ một đòn nay là có thể cứa đứt cổ của Tiếu Diện Phật nhưng Tiếu Diện Phật lại là cao thủ Hóa Kình đỉnh phong, thế là cả người ông ta nghiêng qua một bên tránh được đòn hiểm của Tô Thương.
Nhưng tai trái của ông ta lại bị Tô Thương cắt gọn một phát, máu rơi đầy trên mặt đất.
Cả người Tiếu Diện Phật cùng lúc rơi mạnh một phát xuống mặt đất, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
"A!"
"Tên nhóc con thối tha, cậu vậy mà lại đi đánh lén tôi, tôi sẽ chém cậu ra thành trăm mảnh!"
Tiếu Diện Phật tức không chịu nổi nữa, khuôn mặt dữ tợn lập tức ngước lên nhìn về phía trước.
Nhưng mà sau khi Tô Thương tung ra một đòn mà vẫn chưa giết chết được mục tiêu, thì anh sớm tự biết mình không phải là đối thủ của đối phương cho nên sớm đã chạy trốn đi rồi.
Tiếu Diện Phật che vết thương ở tai lại, tập trung tinh thần quan sát bốn phía, sau khi phát hiện Tô Thương đã rời đi, thì trước tiên ông ta điên cuồng gào thét, nhưng sau khi bình tĩnh trở lại thì trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi vô cùng.
"Người trẻ tuổi lúc nãy, thế mà lại dùng thủy cầu thuật để đánh lén ta, lẽ nào cậu ta có thể đem chân khí biến dạng chuyển hóa thành Ngũ Hành Thuộc Tính?"
"Nhưng tông sư võ đạo mới có bản lĩnh này, trừ phi cậu ta chính là tông sư võ đạo?"
Suy nghĩ này vừa lóe lên, Tiếu Diện Phật liền cảm thấy hoảng sợ vô cùng, nhưng mà lại phủ định nói: "Không thể nào, cả giới luyện võ này, tông sư võ đạo trẻ tuổi nhất cũng bốn mươi tuổi rồi, trước mắt đã là chủ của một tông phái rồi."
"Cậu ta cao lắm cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, cảnh giới có thể đạt đến Hóa Kình cũng xem như là một người kỳ tài trong vạn người rồi, tuyệt đối không thể nào đặt chân đến cảnh giới tông sư được."
Tiếu Diện Phật phân tích nói: "Hơn nữa, cậu ta là thừa lúc ta không đề phòng đánh lén, nhìn thấy ta chưa chết nên trực tiếp bỏ chạy, chứng tỏ cậu ta cũng kiêng dè không dám quang minh chính đại đánh nhau với ta."
"Quả cầu nước đó có thể là thủ đoạn đặc biệt dùng để phòng thân, chắc chỉ có thể dùng được một lần thôi."
Nghĩ đến đây, Tiếu Diện Phật liền thẹn quá hóa giận, hai mắt đỏ ngầu lên, hận không thể xé xác Tô Thương ra thành trăm ngàn mảnh.
"Thật là đáng hận mà!"
"Tôi lăn lộn hơn mười mấy năm ở chợ đen Cửu Môn, không ngờ đến hôm nay vậy mà lại bị thua trong tay một thằng nhóc con!"
"Không được, ta nhất định phải tra ra thân phận của cậu ta, thù này nhất định phải báo!"
Tiếu Diện Phật là người có thù phải trả, cục tức này ông ta nuốt không trôi, thế là lập tức quay trở về chợ đen Cửu Môn, muốn thăm dò thông tin của Tô Thương.
"Tiếu Diện Phật, tai của ông lúc nãy vẫn còn tốt mà sao bây giờ lại mất một cái rồi?"
"Không phải đã bắt được một con dê lớn béo bở để cướp hàng rồi sao? Sao lại làm mình thảm hại như vậy?"
"Ha ha, cái này còn phải hỏi sao, chắc chắn là sẩy tay rồi bị người trẻ tuổi kia cắt mất một lỗ tai rồi."
...!
Cả đám người nhao nhao bàn tán, kết quả là càng có nhiều người đến xem trò cười, chuyện Tiếu Diện Phật bị một thanh niên bí ẩn cắt tai lan truyền nhanh như cháy rừng, gây chấn động toàn bộ chợ đen Cửu Môn.
Thực lực của mấy người luyện võ đến xem chuyện cười này đều không bằng Tiếu Diện Phật, thế nhưng đại đa số đều là đệ tử của tông môn nên Tiếu Diện Phật cũng không dám đắc tội chỉ có thể lặng lẽ rời đi.
Cuối cùng, ông ta đến chỗ của hai người bảo vệ thì biết được tên giả của Tô Thương đã dùng để đăng ký.
"Tô Huyền Thiên!"
Tiếu Diện Phật trầm mặt xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nhớ kỹ cậu rồi, chúng ta cứ chờ đó mà xem!"
"Tiếu Diện Phật, sao ông lại dám chọc vào người này chứ, mặc dù tôi không biết lai lịch của cậu ta nhưng thực lực người này thâm sâu khó lường được." Một người bảo vệ lên tiếng nói.
Một người bảo vệ khác cũng giễu cợt một cách quái gở nói: "Thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng rồi, ha ha, Tiếu Diện Phật, ông chơi xấu nhiều người như vậy, cái này có thể chính là báo ứng của ông."
Tiếu Diện Phật nhìn hai người bảo vệ, trong lòng thẹn quá hóa giận nhưng lại không biển hiện ra ngoài mặt.
Vì bảo vệ của chợ đen Cửu Môn chính là người của tông môn.
Tông môn có hay không thì đối với người luyện võ mà nói là điều vô cùng quan trọng.
Đây giống như hệ thống trong xã hội, người ở trong tông môn tương đương như người có biên chế vậy, sau lưng có chỗ để dựa dẫm.
Mà loại tán tu như Tiếu Diện Phật thì là những nhân viên ngoài biên chế, cho dù là thực lực có mạnh đến đâu thì cũng sẽ không được người trong biên chế tôn trọng.
"Hừ!"
"Hai tên rác rưởi Hóa Kình Trung Kì, phách lối gì chứ, đợi sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ được giao phó của người kia rồi thì có thể gia nhập được tông môn to mạnh nhất của giới luyện võ, đến lúc đó, mấy người đến tư cách sợ tôi cũng không có!"
Tiếu Diện Phật âm thầm nghĩ, rồi lập tức trầm mặt xuống nhanh chóng rời khỏi chợ đen Cửu Môn.
Ngày hôm qua, một đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới luyện võ đã đến kiếm ông ta.
Người kia hứa hẹn với ông ta rằng chỉ cần ông ta giết hai cha con Tô Thần Binh giùm người đó, thì người đó có thể sắp xếp cho ông ta gia nhập tông môn, đồng thời trực tiếp được làm trưởng lão.
Tiếu Diện Phật là dân ở Giang Bắc đương nhiên biết Tô Thần Binh là ai, vốn dĩ không dám nhận lời.
Bởi vì nhà họ Tô còn có sự tồn tại đáng sợ chính là lão gia nhà họ Tô: Tô Kiền Khôn, được mệnh danh là không có địch thủ ở Giang Bắc.
Tiếu Diện Phật may mắn từng gặp qua Tô Kiền Khôn, hiểu rõ đối phương vô cùng mạnh tự biết mình không phải là đối thủ của ông ấy.
Nhưng mà, đại nhân vật đó lại nói, thời gian trước đã đánh cho Tô Kiền Khôn bị thương, nên bây giờ Tô Kiền Khôn chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.
Nếu như Tiếu Diện Phật ra tay thì nhà họ Tô không có ai là ngăn cản được ông ta.
Tiếu Diện Phật nghe thấy như vậy liền đồng ý nhưng ông ta đối với lời nói của đại nhân vật kia cũng nửa tin nửa nghi ngờ.
Thế là, ông ta tìm người thăm dò tình hình của nhà họ Tô, kết quả là được biết lão gia nhà họ Tô rất lâu rồi không xuất hiện, hơn nữa thần y Hoa Thời Mạc gần đây cũng hay lui tới nhà họ Tô.
Tiếu Diện Phật lúc này mới chắc chắn là đại nhật vật kia không lừa mình, ông ta lại điều tra kỹ về cha con Tô Thần Binh.
Tô Thần Binh đúng là có chút bản lĩnh, chắc là Hóa Kình Hậu Kì, nhưng cũng không đáng sợ.
Về phần Tô Thương con ông ta thì chỉ là một tên công tử bột ăn chơi lêu lỏng, cũng không chịu nổi một đòn.
Tiếu Diện Phật tự tin tự mình có thể xông vào nhà họ Tô, nhẹ nhàng lấy đầu của cha con Tô Thần Binh, nhưng ông ta vẫn chưa dám tùy tiện ra tay.
Tiếu Diện Phật chỉ là một tán tu, tự một mình đạt được thành tựu như ngày hôm nay, cho nên làm việc gì cũng vô cùng cẩn thận, dè dặt.
Nhà họ Tô là đệ nhất gia tộc ở Giang Bắc, thâm căn cố đế ở Giang Bắc cho nên ông ta cũng không dám tùy tiện xông vào.
Suy đi nghĩ lại, Tiếu Diện Phật liền quyết định gửi cho nhà họ Tô một lá thư khiêu khích để thăm dò, kêu nhà họ Tô dâng ra hai cha con Tô Thần Binh.
Nếu nhà họ Tô phản ứng rất gay gắt và dùng những lời lẽ cay nghiệt đáp lại Tiếu Diện Phật thì có nghĩa là nhà họ Tô vẫn còn lá bài tẩy.
Nếu như nhà họ Tô sau khi nhận thư khiêu khích mà một lời cũng không đáp trả lại thì chứng tỏ nhà họ Tô đang run sợ.
Như vậy thì ông ta có thể ra tay rồi.
"Bây giờ nhà họ Tô chắc nhận được thư khiêu khích của tôi gửi qua rồi, không biết sẽ có phản ứng như thế nào nữa."
Tiếu Diện Phật cười lạnh, tiếp đó chỉ cần đợi kết quả là được rồi, nhưng mà bây giờ ông ta phải trở về trụ sở để băng bó vết thương ở lỗ tai trước đã.
Cứ nghĩ đến chuyện lúc trước, thì cơn thịnh nộ lại dâng ngập đầu, Tiếu Diện Phật nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Huyền Thiên, sớm muộn gì tôi cũng sẽ băm vằm cậu ra thành trăm mảnh!"
Nói xong, bóng dáng Tiếu Diện Phật dần dần biến mất.
Giờ này phút này.
Trang viên nhà họ Tô.
Trong tay Tô Thần Binh đang cầm bức thư khiêu khích của Tiếu Diện Phật gửi tới, biểu cảm vô cùng ngưng trọng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...