"Cha, đừng có giả vờ giả vịt nữa, cha lại không thật sự dám đánh con, nếu không sau khi chị con trở về chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cha đâu." Tô Thương bình tĩnh nói.
Ngoại trừ Tô Thương ra thì Tô Thần Binh còn có một cô con gái nữa.
Tô Dực Cân, chị ruột của Tô Thương, lớn hơn anh mười tuổi, từ nhỏ đến lớn yêu thương Tô Thương hết mực.
Ở Tô gia, Tô Thương là một kẻ ăn hại không học vấn, không nghề nghiệp.
Nhưng Tô Dực Cân thì khác, thiên phú võ học của cô ấy rất giỏi, còn là chân truyền của Tô Thần Binh, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy.
Từ năm năm trước, Tô Dực Cân đã gia nhập quân đội với tư cách là nữ nhi, chinh chiến đông tây đánh đâu thắng đó, gây dựng nên vinh quang vẻ vang.
Danh tiếng của Tô Dực Cân vang dội khắp nơi, vang vọng cả nước Hoa, nhà họ Tô nhờ vậy mà cũng được nâng lên thêm một bậc, không thể nghi ngờ gì mà trở thành gia tộc giàu có nhất Giang Bắc.
Tô công tử vốn dĩ không sợ ai, chính là bởi vì có Tô Cân Dực làm chỗ dựa.
Tô Dực Cân là một người thương yêu cưng chiều em trai đến mức điên cuồng, đối với Tô Thương thì vô cùng yêu thương, cố chấp đến đáng sợ.
Mặc dù là ai đi chăng nữa nếu động vào Tô Thương thì khó mà yên ổn với cô ấy, kể cả Tô Thần Binh cũng không ngoại lệ.
Nhớ lại mấy năm trước, Tô Thương gây ra họa lớn, sau khi uống rượu đã cưỡng hiếp bạn thân của vợ sắp cưới.
.
.
Tóm lại là sự việc vô cùng ồn ào.
Tô Thần Binh trong cơn tức đã dùng cả thắt lưng đánh Tô Thương đến tróc da tróc thịt.
Tô Dực Cân nghe được tin liền trở về, lôi Tô Thần Binh ra hỏi chuyện, kết quả Tô Thần Binh ba ngày không ra khỏi cửa, nghe nói mặt mũi bị đánh bầm dập, cho nên không có mặt mũi gặp người khác.
Sau đó Tô Dực Cân còn nói: "Tô Thần Binh, nếu ông còn dám đánh em trai tôi thì tôi sẽ đập nát đầu ông!"
Từ đó về sau, Tô Thần Binh cũng không dám đụng đến một cọng tóc của Tô Thương nữa.
Nhớ lại chuyện năm đó, Tô Thần Binh không nhịn được rùng mình một cái, ông ta lẳng lặng cất chiếc thắt lưng đi.
Không còn cách nào khác, ông sợ phải bàn luận với con gái mình, cảm giác đó thực sự quá đáng sợ.
"Thằng nhóc con, đừng có lúc nào cũng lấy chị gái mày ra để hù dọa ta.
Về cái chết của mẹ mày, giữa ta với mày có sự hiểu nhầm, chờ đến lúc ta làm sáng tỏ thì ta nhất định sẽ cho mày một trận đòn nhừ tử!"
"Còn nữa, mấy ngày nay mày không được ra ngoài, cơm cũng không được ăn, khi nào cúi đầu nhận sai trước mặt ta thì mới được ăn cơm!"
"Cảnh Hàm, chúng ta đi thôi, để cho nó từ từ suy nghĩ lại!"
Sau khi để lại một câu đó, Tô Thần Binh liền dẫn Tô Cảnh Hàm đi ra khỏi phòng.
"Không ngờ tới sự uy hiếp của bà chị lại mạnh như vậy, thật sảng khoái quá mà."
Sau khi hai người rời đi, ánh mắt Tô Thương có chút lạnh lẽo: "Chỉ có điều, bản thân phải mạnh lên thì mới là chân lý, Tô Cảnh Hàm, tên này ẩn mình thật kín đáo."
Ký ức trong đầu Tô Thương đứt quãng, giờ phút này anh nhớ tới một sự kiện.
Chủ ý san bằng trường học là Tô Cảnh Hàm đùa giỡn nói ra.
Khi đó, Tô Thương rất ghét đi học, cho rằng đi học rất khổ cực, đi học mệt mỏi, không muốn đi học để chịu giày vò nên rất mới hỏi Tô Cảnh Hàm làm sao mới có thể không cần phải đến trường.
Bởi vì đưa Tô Thương đi học là ý của Tô Thần Binh, nên Tô Cảnh Hàm cũng không có cách nào khác.
Vì thế nên Tô Cảnh Hàm đã vô tình nói đùa chỉ cần san bằng trường học sẽ không phải nhập học.
Người nói vô tình, người nghe lại hữu ý.
Đại thiếu gia nhà họ Tô thực sự kích động, lập tức sai người đi liên hệ máy ủi đất, trường học liền được san bằng ngay trong đêm hôm đó.
Chẳng qua là lúc đó có một người lái xe ủi bị đau bụng, mà Tô Thương lại không muốn lãng phí thời gian, tránh người khác đến ngăn cản nên đã tự mình lên lái.
Kết quả là Tô Thương bị vùi dưới đống đổ nát, bản thân bị thương nặng và được đưa đến bệnh viện cấp cứu hai ngày, nhưng cuối cùng vẫn phải chết.
Xem ra tất cả mọi chuyện không khỏi liên quan tới Tô Cảnh Hàm, còn mục đích cũng rất đơn giản.
Tô Thần Binh chỉ có một người con trai là Tô Thương, Tô Dực Cân lại là nữ nhi, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, không thể tiếp quản cơ nghiệp của nhà họ Tô.
Chỉ cần Tô Thương chết đi thì Tô Cảnh Hàm sẽ danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế của nhà họ Tô.
Chỉ có điều chính cậu ấy cũng không thể tưởng tượng được chính mình đã tiễn đưa một đại thiếu gia nhà họ Tô nhưng lại mời về một Huyền Thiên Tiên đế.
"Chỉ là một vai diễn nhỏ mà thôi, không có gì phải sợ hãi.
Việc cấp bách là trước tiên phải khôi phục sức lực, thân thể này quá rác rưởi, bị tửu sắc chiếm hết, khiến cho ông đây một không có chút cảm giác an toàn nào."
Nghĩ đến đây, Tô Thương khoanh chân ngồi ở trên giường, bắt đầu tu luyện công pháp mà mà mình tu luyện một đời trước.
Nhưng ngay sau đó, anh còn có phát hiện kinh hãi, trong nháy mắt liền mừng rỡ như điên.
"Cửu U Trấn Ngục Quyết!"
"Mẹ kiếp, vậy mà lại là Cửu U Trấn Ngục Quyết!"
"Đây chính là công pháp siêu phẩm mà vô số cường giả Tiên vực muốn mà không được, cầu mà không có, từng khiến cho mười đại tiên đế tranh đoạt đến cuối cùng không ai đạt được nó, vì sao nó lại xuất hiện trong đầu ta?"
"Cửu U Địa Ngục, Cửu U Trấn Ngục Quyết, chẳng lẽ công pháp này có liên quan đến Cửu U Địa Ngục, ta san bằng Cửu U Địa Ngục, cho nên có được Cửu U Trấn Ngục Quyết?"
" Ha ha, ông đây trong cái rủi có cái may à, lấy Cửu U Trấn Ngục Quyết nhập môn, lại tu luyện một lần nữa, đợi trở về vị trí Tiên Đế, ta nhất định có thể càn quét Tiên giới!"
Tô Thương vô cùng kích động, anh lập tức nhắm mắt lại, bình tĩnh nghiên cứu Cửu U Trấn Ngục Quyết.
Lần ngồi xuống này diễn ra một ngày một đêm.
Tại thời điểm này.
Ở trong phòng của Tô Thần Binh:
"Tiêu Đình, tên phế vật Tô Thương kia như thế nào rồi, nó có dám trốn ra ngoài không?"
"Báo cáo ông chủ, đại thiếu gia vẫn ở trong phòng ạ." Tiêu Đình trả lời.
"Hả? Sao lần này nó lại trở nên ngoan ngoãn thế?" Tô Thần Binh nghi hoặc nói.
"Chẳng nhẽ ranh con này thay đổi tính nết rồi ư?"
"Cha nuôi, anh cả đã một ngày một đêm không ăn uống gì, sức khỏe vẫn quan trọng hơn, cha nên phái người đưa ít đồ ăn vào đó đi." Tô Cảnh Hàm ân cần nói với Tô Thần Binh.
Nhưng Tô Thần Binh lại cự tuyệt nói nhất định là nhóc con Tô Thương này chỉ là đang giả vờ thôi.
.
.
.
.
Ba ngày sau.
Tô Thương vẫn không ra khỏi phòng, tập trung tu luyện Cửu U Trấn Ngục Quyết.
"Cái gì? Đã bốn ngày qua Tô Thương vẫn ở trong phòng, một miếng cũng không ăn à?"
"Cậu nói nó ngồi khoanh chân, như là người đi tu bỏ ăn để chuyên tâm tu hành?"
"Hừ, tên nhóc này đang làm cái trò gì vậy? Cảnh Hàm, mau thả nó ra, thả nó ra, cho nó đi càng xa càng tốt, ta không muốn nhìn thấy nó nữa!"
Tô Thần Binh sốt ruột nói, nhưng thực ra là ông đang rất lo lắng cho sức khỏe của Tô Thương.
Mặc dù Tô đại thiếu gia như phế vật, nhưng dù sao cũng là máu mủ của Tô Thần Binh, không có lý do gì để bỏ mặc không quan tâm.
Chỉ có điều, Tô Cảnh Hàm vừa bước đến ngoài cửa, Tô Thương đã phát hiện ra.
"Không cần vào đây, em đi nói cho cha biết là anh đang giảm cân, bảo đừng đến đây làm phiền anh."
Tô Thương đang tập trung tu luyện, liền tìm mọi cách để đuổi Tô Cảnh Hàm đi.
"Giảm cân ư?"
"Chết tiệt, giảm cân ư, trong mắt mọi người mắng nó giống như là phế vật, mà nó lại ở đây đòi giảm cân!"
Sau khi biết được chuyện này, Tô Thần Binh tức giận đập bàn, nghiến răng nói: "Thằng ranh con, mày không chịu ra ngoài đúng không? Không chịu ăn uống gì đúng không? Được, ta xem mày chịu được bao lâu!"
"Tiêu Đình, cậu mang mười tên vệ sĩ canh giữ phòng Tô Thương cho ta.
Nó không cúi đầu nhận lỗi thì đừng hòng ra ngoài, đừng mơ mà được ăn cơm!"
Tô Thần Binh ngoài miệng thì nghiêm khắc, nhưng thật ra ông ta rất yêu thương Tô Thương, chỉ là cách biểu đạt tình yêu cha dành cho con lại không giống người khác.
Lúc trước ông ta cũng từng nhốt Tô Thương, nhưng chỉ nói ngoài miệng chứ không hề sai người canh gác.
Như Tô Thần Binh đã nói, con trai ông thì ông hiểu.
Tô Thần Binh biết Tô Thương không thành thật, nhất định sẽ không chịu ở yên trong phòng mà bỏ trốn.
Nhưng lần này ông thực sự nghiêm túc, trực tiếp sai người canh gác, Tô Thương khó mà có thể chạy thoát.
Tô Thương đương nhiên có thể nhận ra vệ sĩ canh gác bên ngoài, chỉ là anh không thèm để ý tới mà tiếp tục tu luyện.
Kiếp trước, anh là Huyền Thiên Tiên đế, tu luyện tuyệt phẩm công pháp.
Mặc dù nếu so sánh thì không lợi hại bằng Cửu U Trấn Ngục Quyết, nhưng cũng không phải ai cũng có thể luyện thành công được.
Với kinh nghiệm kiếp trước, việc luyện Cửu U Trấn Ngục Quyết của Tô Thương nhanh hơn rất nhiều, cũng mất vài ngày.
Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua.
Vào lúc này, Tô Thần Binh tật sự hoảng sợ rồi.
Đã bảy ngày rồi, Tô Thương một ngụm nước cũng không uống, nó không ngất vì đói sao?
"Chết tiệt, rốt cuộc nó muốn làm cái quái gì vậy, định tự mình nhịn đói đến chết sao?"
"Ngày nào cũng vậy, phiền chết đi được, cái đứa cứng đầu này, không thể để cho cha bớt lo lắng được!"
Tô Thần Binh không nhịn được, muốn đi đến phòng của Tô Thương xem tình hình của con trai ông ta bây giờ thế nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...