Lý Thuần Phong và tất cả mọi người nhà họ Lý, cũng đều nhìn qua Tô Thương, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Giờ này tất cả bọn họ đều không có sức để đánh trả nữa rồi, bị Y Đằng đánh bị thương, đứng cũng đứng không nổi, chỉ có thể hy vọng nhờ vào Tô Huyền Thiên.
"Tô Thương! là anh sao?"
Advertisement
Lý Nguyệt đi tới chỗ Tô Huyền Thiên, ánh mắt đờ đẫn, biểu cảm có chút phức tạp.
Giờ phút này.
Tô Thương dưới ánh mắt soi mói của mọi người, nhanh chân vượt qua Y Đằng, đi tới bên cạnh Lý Nguyệt.
Sau đó, anh ấy đưa tay giúp Lý Nguyệt vén mấy sợi tóc lên, toàn thân sát ý ngút trời đều biến mất không chút tung tích, mà dịu dàng nói: "Đừng sợ, anh đến bảo vệ em.
"
Lý Nguyệt chỉ là suy đoán Tô Thương là Tô Huyền Thiên, vẫn chưa biết chính xác nên lùi về sau nửa bước, ánh mắt trốn trốn tránh tránh.
"Chờ anh giải quyết xong mấy tên rác rưởi này, anh từ từ từ nói chuyện với em sau, vợ nhé.
"
Tô Thương nhìn Lý Nguyệt, nói nhẹ nhàng.
Nhưng hai chữ cuối cùng, anh ấy không hề nói ra thành tiếng, chỉ là lộ ra chút khẩu hình miệng.
Đứng từ góc độ của mọi người, ở chỗ đó tất cả đều không nhìn thấy được khẩu hình đó, chỉ có một mình Lý Nguyệt mới có thể thấy được.
"Anh! anh thật sự! "
Lý Nguyệt lập tức hết sức vui mừng, vẻ mặt kích động cũng thay đổi, trong ánh mắt như có chút hào quang sáng lên.
"Xuỵt.
"
Tô Thương lại lắc đầu, ra hiệu cho vợ đừng có nói nữa.
"Ừm ừm.
" Lý Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
"Chờ anh.
"
Tô Thương đưa tay lên vuốt lấy mái tóc dài của Lý Nguyệt, lần này, Lý Nguyệt không tránh né nữa, mà đứng im tùy ý cho Tô Thương vuốt ve.
Sau khi an ủi Lý Nguyệt, Tô Thương nhìn chăm chú vào Y Đằng.
Trong chốc lát, cuốn theo một luồng sát ý ngập trời, nghiền ép bốn phía, cùng lúc đó, một trận cuồng phong nổi lên, thổi bay cát bụi dưới đất.
"Mày là Tô Huyền Thiên?"
Ánh mắt Y Đằng cũng nhìn lên người Tô Thương, lộ ra vẻ u ám đáng sợ.
Tô Thương lạnh lùng trả lời: "Không thể giả được!"
"Hừm.
Mày cuối cùng cũng xuất hiện rồi, Tô Huyền Thiên, mấy ngày trước, mày ở nước D đã phạm tội giết hại tày trời, giết hơn tám vạn binh lính, giết cả quân sư Trần Thượng Vân của nước tao, không thể tha thứ!"
Y Đằng tay cầm đao kanata, trầm giọng nói: "Hôm nay, tao sẽ lấy đầu mày, khiến mày phải chuộc tội.
"
"Ha ha.
"
Tô Thương không hề sợ hãi, cười lạnh lùng nói: "Ông không tự soi mặt mình vào nước tiểu mà xem lại chính mình hay sao, giết tôi hả, ông xứng sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...