Ông lão áo bào trắng nghe vậy, nhưng tức giận nói: "Quách Ý, tôi nhìn trúng thiên phú của cậu nên mới có thể lấy linh khí của mình để giúp cậu, khiến cậu đạt được sức mạnh lớn như thế trong thời gian ngắn, hy vọng cậu đừng không biết phải trái, tránh cái mất nhiều hơn cái được!"
"Bây giờ tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội, nếu cậu bái tôi làm thầy, từ nay về sau không liên lạc với người mà cậu gọi là chủ nhân nữa, tôi sẽ giúp cậu đặt chân đến Nguyên Anh, trở thành cường giả trong thế giới này!"
Ông lão áo bào trắng trầm giọng nói: "Nếu như cậu từ chối, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.
Tôi không chỉ lấy lại thực lực của cậu mà còn khiến cậu hồn phi phách tán!"
"Một bên là một bước lên mây, một bên là vạn kiếp bất phục, Quách Ý, cậu sẽ đưa ra quyết định chính xác, đúng không?" Ông lão áo bào trắng lạnh lùng cười nói.
"Vâng.
"
Quách Ý gật đầu nói: "Từ trước đến nay quyết định mà tôi đưa ra luôn cực kỳ chính xác.
"
"Ha ha, không tệ, đây mới là thiên tài mà tôi nhìn trúng, kể từ hôm nay, cậu chính là đệ tử của tôi! "
Ông lão áo bào trắng cho rằng Quách Ý đồng ý, lập tức mừng rỡ khôn xiết.
Nhưng ông ta còn chưa nói hết, Quách Ý đã ngắt lời: "Lão tiên sinh, không cần ngài ra tay, bây giờ tôi sẽ tự phế bỏ đan điền.
"
"Tất cả công lực của tôi đều đến từ ngài, bây giờ sẽ trả nó lại cho ngài!"
Vừa dứt lời, Quách Ý khép hờ hai mắt, bỗng nhiên nâng tay lên muốn đánh vào đan điền của mình.
"Dừng tay!"
Ông lão áo bào trắng thấy vậy, cuối cùng đã mở hai mắt ra, quát to một tiếng, trong phút chốc không gian như dừng lại.
Quách Ý cũng lập tức dừng động tác, không phải là anh ta không muốn động, mà là không thể động.
Ông lão áo bào trắng chỉ cần suy nghĩ một cái là xung quanh như tạm dừng lại vậy.
Quách Ý không có cách nào nhúc nhích, hoa cỏ cây cối cũng giống như vậy, ngay nước suối đang chảy róc rách cũng dừng lại.
Một lời vừa ra, vạn pháp nghe theo!
Đây cũng là thực lực của ông lão áo bào trắng, vô cùng kinh khủng!
"Quách Ý, cậu rất tốt, đối mặt với cám dỗ một bước lên trời vẫn có thể giữ vững ý chí trong lòng, không làm hạng người vong ân phụ nghĩa, cậu đã thông qua thử thách của tôi.
"
Ông lão áo bào trắng đứng lên, chậm rãi đi về phía Quách Ý bất động.
Vóc người của ông ta cũng không cao lớn, thậm chí còn hơi thấp bé, nhìn qua dường như chỉ cao một mét bốn, năm gì đó.
Nhưng trên người ông ta lại tỏa ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, khiến không gian xung quanh bị nghiền ép đến mức run rẩy.
Ông lão áo bào trắng đạp lên không, những nơi ông ta đi qua, không khí đều tự động phân nhánh.
"Hai mươi bốn ngày qua, tôi vẫn luôn quan sát cậu, tôi phát hiện thiên phú tu chân của cậu cực kỳ cao, tất cả đệ tử của tôi đều không có ai có thể so sánh được với cậu.
"
Ông lão áo bào trắng nói tiếp: "Không dấu gì cậu, tôi có năm trăm đệ tử, ban đầu cũng ban cho họ cơ hội giống cậu, nhưng tốc độ tất cả bọn họ lên cấp trong vòng hai mươi tư ngày đều không bằng cậu, đệ tử mạnh nhất cũng chỉ đặt chân đến Kết Đan trung kỳ.
"
"Dĩ nhiên tôi nhận học trò, thiên phú tu chân chỉ là một mặt, thứ tôi coi trọng nhất chính là cái này.
” Vừa nói ông lão áo bào trắng vừa chỉ vào đầu mình, sau đó nói tiếp: "Trải qua khoảng thời gian tìm hiểu này, tôi phát hiện cậu giỏi về mưu lược, trong lồng ngực tự có càn khôn.
"
"Nhất là vừa rồi, cậu biết rõ tôi mất rất nhiều công sức mới khiến cậu đến Kết Đan đỉnh phong, sẽ không thể giết cậu, lời lúc trước cũng chỉ để dọa cậu thôi.
"
.