Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


"Đùi gà ơi đùi gà, nếu mày đã làm thành thức ăn rồi, vậy thì bần tăng đành phải ăn mày thôi.


"Trong mắt bần tăng, mày không phải là thịt, chẳng qua chỉ là thứ để nhét đầy cái bao tử mà thôi.


Advertisement
Viên Thông trụ trì cưỡng ép an ủi tâm lý, sau đó hai mắt như tỏa sáng, ăn ngấu nghiến đùi gà vào bụng.

Nấc nấc!  
Bởi vì ăn quá nhanh, khiến cho Viên Thông trụ trì nấc lên mấy tiếng, ăn xong còn không nhịn được mà liế m phần dầu còn thừa lại trên tay sạch sẽ, dáng vẻ trang nghiêm lộ ra trên vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Advertisement
"Ăn xong xuôi, Viễn Thông trụ trì lại ngồi niệm phật, a di đà phật.

" Viễn Thông trụ trì không quên chắp tay trước ngực, niệm chú vãng sinh.


"Sư huynh.


Bỗng nhiên, Vô Cơ quay lại, mở miệng chào hỏi Viên Thông trụ trì.

Chuyện này làm Viễn Thông trụ trì giật nảy mình, vội hỏi gấp: "Sao em quay lại đây?" 
"Em càng nghĩ càng tự trách, vì thế cũng định niệm chú vãng sinh cho cái đùi gà, như thế trong lòng em sẽ dễ chịu hơn chút! hả? sư huynh, đùi gà đâu?" 
Vô Cơ phát hiện tay Viên Thông trụ trì trống rỗng, liền nhịn không được mà nói: "Bần tăng là người xuất gia, hiểu rõ quy định của phật giáo, sao lại ăn thức ăn mặn được chứ!" 
"Thế sao không thấy đùi gà đâu nữa?" 
Mặt mũi Vô Cơ đầy nghi ngờ, sau đó nói: "Vừa rồi em thấy một con chó chạy qua, sự huynh, không phải anh đem đùi gà cho chó ăn rồi chứ?" 
"Cho chó ăn?" 
Viên Thông trụ trì vội vàng gật đầu nói: "Đúng, cho chó ăn rồi, bề trên có đức hiếu sinh mà.


"Bần tăng nhìn thấy con chó kia sắp phải chết đói, liền ném đùi gà cho nó ăn, đây cũng là số mệnh của cái đùi gà đó, nhân quả tuần hoàn, a di đà phật.

".

Viên Thông trụ trì đang nói, phát hiện Vô Cơ cứ liên tục nhắm vào mình mà cười, nhất thời kịp phản ứng lại.

"Vô Cơ, thằng nhóc này, lúc này không phải em đã nhìn thấy hết rồi chứ?" Viên Thông trụ trì nghiến răng nói, không còn phong thái cao tăng đắc đạo nữa rồi.

"Ha ha ha, sư huynh, em hoàn toàn không ngờ rằng, anh lại có thể ăn thịt, thậm chí còn hung ác đến mức mắng cả chính mình, rõ ràng là mình ăn đùi gà còn nói là cho chó ăn.

" Vô Cơ cười thành tiếng.

"Được lắm, Vô Cơ, hoàn tục ba năm, em dám trêu chọc sư huynh hả, muốn ăn đòn sao!" Viên Thông trụ trì thẹn quá hóa giận.


Vô Cơ bỗng nhiên nói: "Dừng, sư huynh, anh đừng ra tay, em nói cho anh một tin tốt đây.


"Tin gì tốt chứ?" Viên Thông trụ trì nghi ngờ nói.

"Vừa rồi em ở bên kia nhìn thấy một đàn chó hoang đang bị thương, chi bằng chúng ta! " Vô Cơ vừa nói, vừa nhìn Viễn Thông trụ trì cười cười.

"Làm càn!" 
Viên Thông trụ trì giận không kiềm được, trầm giọng nói: "Vô Cơ, lá gan em thật lớn, vậy mà có suy nghĩ sát sinh, lại muốn nấu thịt chó ăn, nghiệp chướng nặng nề quá!" 
"Có điều, nếu em đã có ý định này, thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, dù là bây giờ anh đang ngăn cản em, em vẫn sẽ nghĩ cách làm cho bằng được.


Nói đến đây, Viên Thông trụ trì thở dài một hơi, nói: "Aiya, ai bảo em là sư đệ của bần tăng chứ, bần tăng sẽ đi với em một lần, cùng em ghánh chịu phần tội nghiệt này, để giảm bớt nghiệp chướng cho em.


Nói xong, Viên Thông trụ trì nuốt ngụm nước miếng nói: "Chó hoang ở đâu, em có thể ăn cay được không?" 
"ĂC.


Vô Cơ lúc này trợn tròn mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói: "Sư huynh, ý của em là, chúng ta giúp con chó hoang kia trị thương đi, sau đó tìm cho nó một chỗ trú, anh đang nói cái gì vậy hả?" 
Viên Thông trụ trì: "! " 

Lúc này.

Núi Võ Đang.

Viên Thông trụ trì sau khi cùng phật tử Vô Cơ rời đi, thì một số người luyện võ của những tông phái khác vốn đang ở lại đó, cũng lần lượt rời đi.

Thời đại vàng son của giới luyện võ, bọn ho tất nhiên rất hài lòng.

Còn về những tông phái từng tham gia càn quét nhà họ Tô ở núi Côn Luân, thì ai nấy đều cảm thấy bất an.

Tô Thương đã lên tiếng, để họ giao ra người đã tham gia vào chuyện năm đó, thì sẽ bỏ qua hết chuyện cũ.

Nhưng hơn một trăm năm trước, người có năng lực tham gia, bây giờ cũng thuộc tầng lớp đỉnh cao của tông phái rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui