Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


Giọng nói vừa dứt, con ngươi Tô Ma trở nên lạnh lẽo, ánh mắt chuyển động nhìn trận đấu phía trước.

Tô Thương cũng theo đó nhìn qua.

Advertisement
Giờ này khắc phút này.

Vương Phú Quý cầm kiếm Vương Quyền trong tay, đánh nhau với Lâm Uyên đánh nhau, hiện trường kiếm khí tung hoành.

Advertisement
Với thực lực của Vương Phú Quý, chỉ sợ Kết Đan hậu kỳ bình thường đã sớm thua trong tay cậu ấy rồi.

Tuy nhiên tính phòng thủ của cơ thể mà Lâm Uyên khống chế thật sự quá mạnh, thế mà có thể kiên cường cản lại kiếm khí Vương Phú Quý đánh ra.


Ngay cả khi Vương Phú Quý đánh một kích toàn lực, cũng chỉ để lại vết xước rất nhỏ trên cơ thể Tô Ma mà thôi, không thể tạo thành thương tổn thực chất đối với ông ta.

Nếu còn tiếp tục đánh như vậy, khi linh khí của Vương Phú Quý hao hết, chính là lúc cậu ấy thua cuộc.

Điểm này, Lâm Uyên đương nhiên hiểu rõ, nhưng ông ta chú ý tới Tô Ma đang ở phía xa xa, trong lòng căng thẳng, lập tức nảy sinh ý định rút lui.

“Tô Thương chết tiệt, cậu vậy mà dám thả ông ta ra, chờ mà xem, lần sau thấy cậu, tôi sẽ giết cậu!”  
Bỏ lại một câu, Lâm Uyên sẽ rời khỏi, định tạm lánh mũi nhọn trước đã, dù sao ông ta vẫn có thể sử dụng cơ thể này thêm mấy ngày nữa.

Mặc dù cơ thể đang bị điềm xấu ăn mòn, nhưng với trình độ thâm sâu của cơ thể này, trong khoảng thời gian ngắn, tất nhiên sẽ chịu đựng được.

Còn ông ta có thể tìm cơ hội khác, đơn độc phục kích Tô Thương, cướp tháp Hư Không.


Ánh mắt lão tổ Tô Ma ngay lúc này hoàn toàn dọa sợ Lâm Uyên, khiến ông ta chẳng còn ý định chiến đấu nữa.

“Ha ha!”  
“Đồ chó vong ân phụ nghĩa, ông không chạy được đâu!”  
Tô Ma lộ ra một mặt cười lạnh, hồn phách ngay sau đó bắn về phía Lâm Uyên, trực tiếp hoàn toàn đi vào cơ thể mình, cùng Lâm Uyên tranh đoạt quyền khống chế thân thể.

“Cút ngay cho tôi!”  
Lâm Uyên sợ hãi không thôi, nhưng vẫn cắn chặt răng, muốn loại bỏ Tô Ma.

Đáng tiếc thay.

Hiện tại Tô Ma, hồn lực ngập trời, hơn nữa đây vốn là cơ thể ông ta, đương nhiên sẽ chiếm được ưu thế trời cao ưu ái.

Hồn phách cả hai dây dưa vài phút, Lâm Uyên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng hoàn toàn biến mất, hiện trường dần yên lặng.

“Ha ha ha!”  
“Hơn một trăm năm rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui