Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
"Được!"
Tây Môn Long Ngâm không hề do dự, mắt không hề chớp, lập tức nhận lời.
Advertisement
"Vậy được!"
Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, Tô Thương hai tay bấm quyết, nhanh chóng ngưng tụ ra một khế ước linh hồn, đồng thời ký kết thành công với Tây Môn Long Ngâm.
Advertisement
Đến bước này.
Tây Môn Long Ngâm miễn là còn sống thì vĩnh viễn sẽ chịu sự quản thúc của Tô Thương, cả đời này đều không thể thoát khỏi sự trói buộc của Tô Thương.
Nếu như anh ta có lòng phản bội, thì chỉ sau một giây Tô Thương đã không cần tốn chút sức lực mà cũng có thể khiến cho anh ta hồn phi phách tán!
Tô Thương sở dĩ suất cuối cùng cho Tây Môn Long Ngâm là vì anh cũng đã suy nghĩ rất kỹ.
Đầu tiên.
Tây Môn Long Ngâm là người của gia tộc Tây Môn, nếu như do anh ta ra tay sát phạt núi Côn Luân thì có thể tra tấn Tây Môn Phong Vân từ trong tâm lý, từ đó đạt được mục đích trả thù Tây Môn Phong Vân.
Tiếp theo, cũng là điều quan trọng nhất.
Năm đó các thế lực tham gia tiêu diệt nhà họ Tô ở Côn Luân không ít, đều là những gia tộc có quan hệ mật thiết với gia tộc Tây Môn.
Tô Thương làm biếng dây dưa với mấy người đó, cho nên anh mới dứt khoát để cho Tây Môn Long Ngâm trở thành tên đao phủ thay anh đi giải quyết hết những người năm đó.
Một người tài giỏi chân chính, chính là không phải tự mình chém giết mà giỏi về việc lợi dụng người có đầy đủ các loại sức mạnh ở bên cạnh mình.
Tên Tây Môn Long Ngâm này mặc dù phẩm chất không tốt, dụng ý khó dò, nhưng nếu biết cách dùng thì chính là một thanh đao tốt.
Tô Thương tin chắc, có khế ước linh hồn rồi thì Tây Môn Long Ngâm cũng chỉ là một con rối của mình mà thôi.
Cái khế ước linh hồn này đừng nói là ở trái đất, cho dù là nơi tu tiên văn minh phồn thịnh như Huyền Thiên tiên vực cũng dường như không có người nào có thể phá giải được, càng không cần nhắc đến một tên Tây Môn Long Ngâm nhỏ nhoi kia.
"Cậu chủ!"
Lúc này, Tây Môn Long Ngâm không có chút bận tâm đến thể diện của mình, trực tiếp quỳ gối trước mặt Tô Thương, trong mắt tràn đầy sự cung kính.
Bây giờ, anh ta đã là võ tôn rồi, một bước lên trời, bước vào hàng ngũ đỉnh cấp.
"Ừm.
"
Tô Thương gật đầu, lạnh lùng nói: "Đừng quên những lời anh đã nói, nếu như không làm được, thì tôi sẽ khiến cho anh sống không bằng chết!"
"Nhắc nhở anh một chút, bây giờ, anh mà có bất kỳ suy nghĩ gì thì tôi là người đầu tiên có thể cảm nhận được, đừng có mà chơi trò hai mặt với tôi, ở chỗ tôi, anh không dùng được thủ đoạn này đâu!" Tô Thương trầm giọng nói.
"Vâng!" Tây Môn Long Ngâm chắp tay gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ cung kính.
Tô Thương lần nữa gật đầu, sau đó dời ánh mắt nhìn khắp toàn trường, mở miệng nói: "Mọi người, đại hội võ thuật đã kết thúc rồi, mọi người có thể rời khỏi núi Võ Đang rồi.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...