Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
"Cổ võ giả chưa cần dùng đến đá năng lượng, cho nên năm anh em bọn tôi cũng không giấu đi, nhưng dược liệu lại khác, nó rất có ích với cổ võ giả nên bọn tôi mới giữ lại cho mỗi người một ít.
”
Đoàn Khánh Sinh nói tiếp: "Tất cả những thứ được trưng bày ở trên này đều mới được hái trong vòng ba tháng, cũng không có nhiều lắm, anh cả tôi đang giữ phần của năm anh em chúng tôi.
”
Advertisement
Đoàn Khánh Minh đứng bên cạnh nghe vậy thì nói: "Cậu chủ, tôi có một chiếc nhẫn lưu trữ, dược liệu đều ở trong chiếc nhẫn này.
”
Nói xong Đoàn Khánh Minh liền muốn tháo chiếc nhẫn xuống đưa cho Tô Thương.
Advertisement
"Không cần.
”
Tô Thương lắc đầu nói: "Anh cứ cầm trước đi, tôi có đủ dùng rồi.
”
Sau khi từ chối, Tô Thương chỉ cất số dược liệu trên kệ vào trong nhẫn trữ vật.
Đương nhiên càng có nhiều dược liệu ẩn chứa linh khí càng tốt, nhưng mà năm anh em nhà họ Đoàn vừa mới đi theo mình, Tô Thương không muốn để bọn họ cảm thấy mình có lòng tham không đáy.
Huống chi số dược liệu và linh thạch trong nhẫn trữ vật của Tô Thương đã đủ để anh lên Trúc Cơ rồi.
Nhưng mà.
Trong quá trình đến Trúc sẽ khó tránh khỏi xảy ra những chuyện không lường trước, vì để đề phòng bất cứ tình huống nào có thể xảy ra, cho nên Tô Thương mới gom góp nhiều đá năng lượng như vậy.
Bây giờ anh đã lấy hơn bốn ngàn viên đá năng lượng và dược liệu mới được hái trong vòng ba tháng của núi Ba, vậy là quá đủ rồi.
Nếu trong quá trình tu luyện sau này mà còn cần nữa… Ha ha, sau khi mình đến Trúc Cơ sẽ có thể dễ dàng chiến đấu vượt cấp, gần như là vô địch ở cấp Trúc Cơ rồi.
Không Kết Đan được thì cần gì phải tranh đua nữa?
Hơn nữa anh còn có A Ly, hai người bọn họ có thể đi khắp nơi, đến lúc đó muốn bao nhiêu đá năng lượng sẽ có bấy nhiêu.
Phải biết ông cố Tô Vô Kỵ đã để lại cho anh rất nhiều thứ tốt ở trên núi Côn Luân.
Ngoài ra nhà họ Tây trong mười tộc cổ chiếm đóng núi Ba nhiều năm như vậy, chắc chắn cũng phải dành dụm được rất nhiều đá năng lượng.
Vì vậy Tô Thương mới không thèm quan tâm đến chút dược liệu ít ỏi trong nhẫn trữ vật của Đoàn Khánh Minh.
Mặc dù Tô Thương không thèm để ý, nhưng Lưu Cự Lộc ở bên cạnh anh đã sớm đỏ mắt nhìn anh rồi.
Dược liệu!
Đá năng lượng!
Nhiều đến thế!
Lưu Cự Lộc cảm giác trái tim mình đang đập rất nhanh, không ngờ núi Ba này lại là một kho tàng báu vật, giàu to rồi!
Nếu sau này nhà họ Lưu chiếm đóng núi Ba, chắc chắn có thể nhanh chóng vươn lên, trở thành gia tộc hàng đầu nhờ có đống đá năng lượng và dược liệu này!
Nhưng….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...