Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


Tô Thương gật đầu đồng ý, sau đó dẫn A Ly đi theo Từ Ngọc Phong…  
Advertisement
Ba người bọn Tô Thương cùng nhau đi qua khu vực thành thị, ở chỗ khác, trận chiến của Đỗ Phi Dương và Mặc Đao thiếu gia cũng sắp đến hồi kết.

Mặc Đao thiếu gia giỏi hạ độc, thâm sâu khó đoán, nếu như cuộc thi trước đó không gặp phải sư phụ Lão Độc Vật, thì tuyệt đối sẽ không bị thua.

Advertisement
May mắn thay, ở trận thi hồi sinh, anh ta dùng dáng vẻ khí thế của người vô địch, đánh bại tất cả đối thủ, nhận được slot thăng cấp.

Thực lực của Mặc Đao thiếu gia, đương nhiên không thể nghi ngờ.

Nhưng.

Đỗ Phi Dương cũng không là nhân vật tầm thường gì, anh ta đã dày công tu luyện bí thuật thâm hậu của nhà họ Đỗ.


Mời lão tổ tông nhập xác, lão tổ tông được mời càng mạnh, càng khó khống chế, do đó, mời càng nhiều, cũng càng khó khống chế.

Đến cha của Đỗ Phi Dương, Đỗ Minh Viễn ông chủ nhà họ Đỗ, cũng chỉ có thể mời được hai linh hồn thôi.

Mà Đỗ Phi Dương, vậy mà có thể mời được ba vị lão tổ tông nhập xác, trong lúc đó, thực lực cũng gia tăng đáng kể, rồi trực tiếp thăng cấp lên thần tông hậu kỳ.

Đỗ Phi Dương dưới tình huống này, đám bụi đen bao quanh khắp người, giữa trán hiện lên một cái ấn màu đen, trên người toát ra sự uy quyền đáng sợ, khiến tim mọi người đập rất nhanh.

Trong đó, bao gồm cả Mặc Đao thiếu gia.

Nếu là thần tông hậu kì bình thường, thì Mặc Đao thiếu gia tự tin, có thể đánh một trận, thậm chí còn có thể chiến thắng.

Nhưng Đỗ Phi Dương vốn là thiên tài, bây giờ đã tăng vọt đến thần tông hậu kì, trong lòng Mặc Đao đương nhiên đã mất đi động lực.


Hai người đi qua đi lại, đánh nhau mấy trăm hiệp, cuối cùng Đỗ Phi Dương lại hơn một bậc, dựa vào trạng thái của ba bị tổ tông nhập xác, để đánh bại Mặc Đao thiếu gia.

“Đỗ Phi Dương, nhà họ Đỗ ở Thâm Thành, thắng!” Trọng tài hiện trường thấy kết quả thắng bại đã định, liền tuyên bố kết quả ngay tại chỗ.

“Tôi đã thua rồi!”   
Mặc Đao đứng dậy, lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt dừng lại trên người Đỗ Phi Dương, nghiến răng nói: “Đỗ Phi Dương, coi như anh lợi hại, nhưng anh cũng đừng nên đắc ý!”  
“Tôi chỉ thua anh một bậc thôi, lần sau nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ đánh bại anh!”   
“Ha ha.

”  
Đỗ Phi Dương kiêu ngạo đứng trên lôi đài, nở một nụ cười lạnh nhạt, giọng lạnh lùng nói: “Bất cứ lúc nào tôi cũng đợi, nhưng, Mặc Đao thiếu gia, anh không có cơ hội lại giao đấu với tôi nữa đâu.

”   
“Dù sao thì tôi nhất định phải trở thành người đứng đầu của đại hội võ thuật trăm phái, làm minh chủ của giới luyện võ, đến lúc đó, khoảng cách thân phận giữa tôi và anh, thì anh chỉ là thuộc hạ để tôi tùy ý sai khiến mà thôi!”   
“Anh!”   
Mặc Đao nghe vậy, không kìm được cơn giận chăm chú nhìn Đỗ Phi Dương, sau đó lạnh lùng nói: “Ngông cuồng, Đỗ Phi Dương, anh chỉ thắng tôi thôi, kiêu căng cái gì!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui