Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


Đối mặt với yêu cầu của Tô Thương, Lý Nguyệt vô cùng hào phóng nói: "Đương nhiên là được rồi, không phải chỉ là anh đào thôi sao, anh mà muốn ăn thì em cho anh ăn.

"
"Thật sao?" Tô Thương vui mừng, kinh ngạc nói.

"Ừm.

"
Lý Nguyệt mỉm cười nói: "Em cũng đâu phải là người keo kiệt, chỉ là anh đào thôi mà, em vẫn có thể mua được.

"
"Thật sao, hi hi.

"
Đột nhiên, Tô Thương nhìn vào cơ thể của Lý Nguyệt một cách nham hiểm.

"Tô Thương!"
"Anh là đồ hèn hạ, anh vô lại, anh hạ lưu, anh không biết xấu hổ!"
Lý Nguyệt trong chớp mắt đã hiểu ra lại, khuôn mặt xinh đẹp như tượng tạc đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận lườm Tô Thương.

"Lý Nguyệt, cậu làm gì vậy, mua cho anh ấy là được rồi mà.

"
Mặc dù Hoa Thanh Đại không ưa gì Tô Thương nhưng chút yêu cầu nhỏ này cũng không hề quá đáng, cô ấy cảm thấy vẫn có thể đáp ứng được cho Tô Thương, thế là nói: "Tô Thương, đợi chút tôi mua một ít, anh ăn của tôi coi như là tôi báo đáp chuyện anh cứu tôi lúc nãy.

"
"Khụ khụ, cái này! không tốt lắm.

" Tô Thương sờ sờ mũi rồi nói.


"Có gì mà không tốt chứ.

" Hoa Thanh Đại hào phóng cười nói.

Lúc này.

Lý Nguyệt nghiến răng nói: "Thanh Đại, đừng nói lung tung nữa, ý của Tô Thương là! "
Hoa Thanh Đại là một người phụ nữ trưởng thành bình thường, sau khi được Lý Nguyệt chỉ điểm, thì lập tức như bừng tỉnh đại ngộ, vốn dĩ còn đang cười ha hả thì lúc này lại không kiềm được tức giận.

"Tô Thương, anh thật không biết xấu hổ mà, đại học Kinh Tử sao lại có một người học sinh như anh chứ!"
"Cái gì với cái gì chứ!"
Tô Thương không vui liền ngụy biện nói: "Các cô suy nghĩ xấu xa quá rồi, tôi nói chính là anh đào đàng hoàng, gì mà cắn một phát thì đã cảm thấy chua chua ngọt ngọt đó, nó là loại trái cây rất giàu dinh dưỡng đó nha.

"
"Mấy cô tự nghĩ bậy bạ rồi lại nói tôi không biết xấu hổ, còn biết nói đạo lý không vậy.

"
Tô Thương lẩm bẩm nói: "Chỉ có đầu óc của mấy người bậy bạ khi nghe đến chữ anh đào thì mới liên tưởng ngay đến mấy thứ kì quặc, bởi vậy có thể thấy được, tư tưởng của mấy cô không được lành mạnh mà, tôi đề nghị mấy người nên đi khám bác sĩ tâm lý đi, hai cô gái xinh đẹp như vậy mà sao bậy bạ quá.

"
Lời này nói ra đều khiến cho Hoa Thanh Đại và Lý Nguyệt hoàn toàn không thể phản bác lại được gì, cả hai chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, hung hăng lườm nguýt Tô Thương.

Tên này không những không biết xấu hổ, mà còn không cần đến xấu hổ.

Sau khi trải qua chuyện cười như vậy, tâm tình của Hoa Thanh Đại rõ ràng cũng đã tốt hơn rất nhiều, cho nên cũng không ghét bỏ Tô Thương nữa.

Tiếp theo đó.

Ba người ở trong phòng, ăn đơn giản vài món rồi sau đó Tô Thương lái xe đưa Lý Nguyệt và Hoa Thanh Đại rời khỏi Yến Tây Hồ.

Không lâu sau, ba người đã đi đến một căn biệt thự biệt lập ở gần đại học Kinh Tử.

Hoa Thời Mạc ở đây có một căn biệt thự ba tầng, vô cùng đắc địa, không phải chỉ cần bỏ tiền ra là có thể mua được, còn cần phải là người có máu mặt nha.

Sau khi dừng xe lại, Lý Nguyệt và Hoa Thanh Đại cùng bước xuống xe.

Tô Thương biết vợ mình muốn ở cùng với Hoa Thanh Đại cho nên cũng không xuống xe làm gì, anh đang chuẩn bị tạm biệt vợ thì.

"Thanh Đại, muộn thế này rồi cháu còn đi đâu vậy, cũng không nói với ông một tiếng?"
Ngay lúc này, Hoa Thời Mạc từ trong biệt thự đi ra, giọng nói bình thản hỏi.

"Ông nội, sao ông vẫn chưa đi ngủ vậy.

" Hoa Thanh Đại hỏi.

"Cháu chào ông nội Hoa.

" Lý Nguyệt cũng lên tiếng chào hỏi.

"Lý Nguyệt tiểu thư cũng đến rồi sao.


"
Hoa Thời Mạc mỉm cười với Lý Nguyệt, sau đó lại nhìn sang Hoa Thanh Đại, nghiêm mặt nói: "Cháu không về nhà, sao ông yên tâm mà đi ngủ được chứ?"
"Ông nội! "
Nghe thấy lời của ông nội, Hoa Thanh Đại nhất thời ngổn ngang cảm xúc, xấu hổ cúi đầu xuống.

Ông nội đối xử với mình tốt như vậy, mà mình lúc trước lại tính vì một người con trai mà trộm đan dược cổ của ông nội, mình đúng là thứ không ra gì mà.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Thanh Đại liền bật khóc thút thít.

"Sao vậy?" Hoa Thời Mạc nhíu mày nói.

"Ông nội Hoa, tối nay xảy ra chút chuyện, Thanh Đại cũng ngại nói ra, hay là để cháu kể cho ông nghe vậy.

"
Lý Nguyệt cân nhắc một hồi thì cô cảm thấy vẫn nên kể cho Hoa Thời Mạc nghe chuyện của Nạp Lan Minh Triết thì tốt hơn.

Bởi vì Nạp Lan Minh Triết là thiếu gia của nhà Nạp Lan, lần này không lấy được đan dược cổ, chắc chắn anh ta sẽ tìm cách khác.

Hoa Thời Mạc biết chuyện này rồi thì có lẽ có thể trừng phạt Nạp Lan Minh Triết, cho dù là không trừng phạt được thì trong lòng cũng sẽ có sự đề phòng, tránh để đan dược cổ rơi vào tay của Nạp Lan Minh Triết.

Cứ như vậy, Lý Nguyệt đem chuyện xảy ra tối nay kể rõ ràng, rành mạch cho Hoa Thời Mạc nghe.

"Cái gì!"
"Hừ!"
"Cái tên chó m* Nạp Lan Minh Triết này, không chỉ đánh tiếng với ông về đan dược cổ mà còn dám có ý đồ lợi dụng tình cảm của Thanh Đại nữa, đáng chết mà, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó!"
Hoa Thời Mạc không kiềm được tức giận, quay sang nhìn Thanh Đại, nghiêm túc khiển trách: "Thanh Đại, ông đã cảnh cáo cháu, đừng qua lại với tên Nạp Lan Minh Triết đó, bây giờ cháu đã biết nó là loại người gì rồi chứ!"
"Cháu biết rồi, ông nội.

" Hoa Thanh Đại uất ức khóc thành tiếng.

Lý Nguyệt khuyên bảo: "Ông nội Hoa, Thanh Đại cũng đã rất buồn rồi, ông đừng trách cậu ấy nữa.

"
"Hừ, không khiển trách nó mấy câu, nó sẽ không nhớ kỹ được!"
Khuôn mặt của Hoa Thời Mạc nhìn đặc biệt uy nghiêm, ông ta đang định tiếp tục khiển trách cháu gái thì.

"Hoa thần y.


"
Ngay lúc này, chiếc xe sang trọng đậu ở bên cạnh hạ kính cửa sổ xuống, Tô Thương mở miệng giải vây: "Cô Thanh Đại mệt rồi, để Lý Nguyệt đưa cô ấy đi nghỉ ngơi đi.

"
"Sư! "
Hoa Thời Mạc nhìn thấy Tô Thương ngay tức khắc sợ hãi vô cùng, trong mắt tràn đầy vẻ cung kính, lập tức muốn quỳ xuống để hành lễ, nhưng lại bị ánh mắt của Tô Thương khống chế lại.

"Được, được rồi.

"
Hoa Thời Mạc phản ứng lại rồi nói: "Thanh Đại, chuyện này xem như bỏ qua đi, sau này thông minh lên một chút.

"
"Lý Nguyệt tiểu thư, làm phiền cháu chăm sóc cho Thanh Đại, ông đã kêu bà vú chuẩn bị nước nóng rồi, các cháu ngâm mình một chút rồi hãy nghỉ ngơi.

"
"Vâng thưa ông nội Hoa.

"
Lý Nguyệt mỉm cười trả lời, sau đó lại nhìn sang Tô Thương, nghiến răng nhắc nhở: "Tô Thương, tối nay nghỉ ngơi sớm đi, đừng đi đến quán bar cao cấp nữa, nếu không sau này em không thèm để ý đến anh nữa đâu!"
"Yên tâm đi vợ à, từ hôm nay trở đi, các cô em nhân viên ở quán bar cao cấp với Tô Thương anh chính là kẻ thù không đội trời chung, đời này sẽ không bao giờ gặp lại!" Tô Thương bảo đảm nói.

"Nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch, không đàng hoàng của anh đi!"
Trong lòng Lý Nguyệt rất vui, nhưng ngoài mặt vẫn trừng mắt lên nhìn Tô Thương, sau đó mới cùng Hoa Thanh Đại đi vào biệt thự.

Sau khi hai cô gái rời khỏi, Hoa Thời Mạc nhìn xung quanh không có ai cả liền quỳ hai đầu gối xuống đất, một mực cung kính hành lễ.

"Học trò Hoa Thời Mạc kính chào sư phụ!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui