Mấy phút sau.
Trong nhà ăn của trang viên nhà họ Tô.
Cha con Tô Kiền Khôn cùng với Lý Thuần Phong ngồi vây quanh một cái bàn tròn, trên bàn bày ra bảy tám món ăn.
Ngoài ra còn có hai bình rượu nữa.
Một bình là loại rượu nổi tiếng của nước Hoa, rượu Mao Đài Phi Thiên, còn một bình chính là một bình gốm không có bất kì nhãn mắc gì.
Nhưng thông qua mùi hương thì Lý Thuần Phong có thể đoán ra được cái bình gốm đó chính là Quốc Diều trăm năm, cho nên mắt ông ta cứ nhìn về phía bình gốm đó.
"Anh Lý, tôi đã sai nhà ăn chuẩn bị mấy món ăn rồi, chúng ta ăn mấy món khai vị trước, rồi uống vài ly đi.
"
Tô Kiền Khôn mỉm cười, nói: "Thần Binh, còn không mau rót rượu cho ông chủ Lý.
"
"Không cần, để tự tôi làm.
"
Lý Thuần Phong sớm đã không chờ được nữa rồi, vội vàng cầm lấy bình gốm đó, rót cho mình một ly đầy rồi cười nói: "Thần Binh chỉ là lớp sau nên bỏ đi, anh Tô, tôi rót cho anh một ly nhé.
"
Vừa nói, Lý Thuần Phong vừa đứng dậy định rót cho Tô Kiền Khôn một ly Quốc Diều trăm năm.
"Không cần.
"
Tô Kiền Khôn phẩy phẩy tay, sau đó chỉ vào bình Mao Đài nói: "Tôi và Thần Binh uống cái này là được rồi, rượu Quốc Diều cất ở trong nhà không còn nhiều nữa.
"
"Tôi và Thần Binh đối với rượu cũng không có hứng thú lắm, uống rồi cũng lãng phí thôi, cho nên không bằng để dành cho anh Lý, khi nào anh muốn uống thì cứ tới đây, nhà họ Tô luôn hoan nghênh anh tới.
"
Lời nói này sao mà đẹp đẽ vậy chứ, khiến cho Lý Thuần Phong cũng cảm thấy có chút áy náy: "Như vậy sao được chứ, anh Tô, cùng nhau thưởng thức đi.
"
"Không không không, anh Lý, anh là khách quý của nhà họ Tô, rượu Quốc Diều trăm năm hôm nay chỉ có anh mới xứng để thưởng thức thôi.
" Tô Kiền Khôn trả lời.
"Cái này! nếu đã như vậy thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh nhé.
"
Trong lòng Lý Thuần Phong vô cùng hài lòng, liếc nhìn bình gốm rồi nói: "Anh Tô, cái bình nhỏ này không đủ cho tôi uống đâu.
"
"Ha ha, tôi biết tửu lượng của anh Lý mà, cho nên đã sớm chuẩn bị cả rồi.
"
Tô Kiền Khôn khẽ cười rồi sau đó vẫy vẫy tay nói: "Người đâu, đem một vò Quốc Diều trăm năm tới đây cho ông chủ Lý.
"
Vừa nói xong thì có hai người làm khiêng vò 'Quốc Diều trăm năm' đi vào nhà ăn.
Hai mắt Lý Thuần Phong sáng rực cả lên, không tự chủ được mà nuốt ực một tiếng.
"Anh Lý, cả vò rượu Quốc Diều trăm năm này đều là của anh, anh cứ từ từ mà uống nhé, không ai giành với anh đâu.
" Tô Kiền Khôn hào phóng nói.
"Ha ha, được!"
Lý Thuần Phong vui mừng quá đỗi, sau đó dường như nhớ ra điều gì liền hỏi: "Anh Tô, lúc nãy anh nói có chuyện gì cần thương lượng với tôi sao, chuyện gì vậy?"
"Không vội, chúng ta uống rượu trước đã, chuyện nhỏ mà thôi, cơm nước no nê rồi nói cũng không muộn.
" Tô Kiền Khôn cười nói.
"Được, anh Tô, hôm nay anh đã hào phóng như vậy thì tôi bắt buộc phải kính anh một ly.
"
Lý Thuần Phong vui vẻ vô cùng, nâng chén mời rượu, sau đó uống cạn một hơi.
Chừng mười phút đồng hồ thôi mà rượu Quốc Diều trăm năm trong cái bình gốm đó đã không còn một giọt.
Lý Thuần Phong cũng đã ngà ngà say, cả khuôn mặt già ửng đỏ lên, nói chuyện bắt đầu bị líu lưỡi rồi.
"Thần Binh, mau mở vò rượu kia ra, rót đầy cho ông chủ Lý.
" Lúc này, Tô Kiền Khôn nói.
"Vâng.
"
Tô Thần Binh mở nắp vò rượu rồi rót đầy ly cho Lý Thuần Phong, đồng thời nói: "Ông chủ Lý, cháu kính bác một ly.
"
"Ừm, đứa trẻ ngoan, cháu cũng uống Quốc Diều trăm năm đi, Mao Đài kém xa loại này lắm.
" Lý Thuần Phong cười nói.
"Cháu thích uống Mao Đài hơn.
"
Tô Thần Binh nhìn cái thứ rượu giả trong ly của Lý Thuần Phong mà không khỏi rùng mình một cái.
Mấy thứ này đều là rượu cồn công nghiệp, sức ngấm về sau quá lớn, ai uống thì người đó khó chịu, còn ông ấy thì không dám uống.
Lý Thuần Phong cũng không khuyên tiếp, tự mình nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.
Uống đến lúc này rồi thì ông ta cũng đã bắt đầu mơ màng, đương nhiên không thể phán đoán ra được đâu là rượu thật đâu là rượu giả.
"Rượu ngon, không hổ là rượu Quốc Diều của nhà họ Tô cất giấu kỹ càng nhiều năm, cảm giác thật tốt mà.
"
Lý Thuần Phong yêu thích không buông được, cứ uống hết ly này đến ly khác.
Cha con Tô Kiền Khôn nhìn thấy thời cơ đến rồi bèn bắt đầu nhắc đến chuyện học võ của Tô Thương!
Cùng lúc đó.
Tô Thương đã về đến biệt thự ven sông, trước tiên là cho Bạch Miêu ăn một sợi linh khí, sau đó lại về phòng của mình, ngồi khoanh chân lại, suy nghĩ về chuyện Lưu Phàm Khuê muốn giết mình.
"Tên Lưu Phàm Khuê này, tối qua mình tha cho ông ta một mạng, không ngờ ông ta lại tự mình tìm chết.
"
Tô Thương khẽ cười nói: "Nhưng mà cũng tốt, ông ta đã báo cho cao thủ tông sư hậu kỳ của nước D rồi, chắc hẳn tên cao thủ Đường Sơn Khẩu kia sẽ đến nhà họ Nạp Lan mà tàn sát, mục đích mình để lại mạng sống cho ông ta cũng xem như đã đạt được rồi.
"
Sau đó, Tô Thương lại nghĩ đến lý do mà Lưu Phàm Khuê đến giết mình, vậy mà lại là vì chị gái.
Vừa nghĩ tới chị gái, Tô Thương liền không kiềm được mà nở một nụ cười.
"Nếu không thì gọi điện cho chị gái xem.
"
Tô Thương mỉm cười rồi quay một dãy số đã được mã hóa.
Nhưng mà không có ai bắt máy, thế là Tô Thương liền soạn một tin nhắn đi.
Nội dung là: Chị, gần đây thế nào, khi nào thì về nhà, em nhớ chị.
Sau khi gửi tin nhắn đi, Tô Thương cất điện thoại đi, khép hờ hai mắt lại tiến vào trạng thái tu luyện.
Hôm nay anh không định đi đâu hết, bắt buộc phải nhanh chóng đem sát khí trong cơ thể chuyển hóa thành linh khí, hy vọng có thể đột phá được đến luyện khí tầng thứ tư.
Một bên khác.
Nạp Lan Minh Triết ở trong trang viên nhà họ Nạp Lan đã tỉnh lại, vết thương trên cơ thể đã được điều trị khỏi gần hết.
"Tên Tô Thương đáng chết!"
Nạp Lan Minh Triết nhớ lại chuyện xảy ra ở trang viên nhà họ Lý, nhất thời không kiềm chế được cơn giận, mây đen giăng kín cả khuôn mặt.
Nhưng mà cậu ấy giỏi nhất chính là kiểm soát cảm xúc của mình, vài giây đồng hồ thôi đã có thể bình tĩnh lại rồi.
Sau đó, Nạp Lan Minh Triết gọi một tên người làm tới, dò hỏi: "Không phải tôi đang ở trang viên nhà họ Lý sao, sao lại về đến nhà rồi?"
"Dạ thưa thiếu gia, là cha của Lý Nguyệt tiểu thư đưa cậu về, nói là cậu ở nhà họ Lý uống say.
"
Tên người làm này rõ ràng là rất hiểu Nạp Lan Minh Triết cho nên khuyên nhủ nói: "Thiếu gia, đừng trách tôi nhiều chuyện, cơ thể của cậu không nên uống rượu, lần sau đừng uống nữa, sức khỏe quan trọng hơn.
"
"Ừm.
"
Nạp Lan Minh Triết gật đầu, sau đó lạnh lùng nói: "Lý Thuần Phong, không ngờ hôm nay lại bị ông đâm một nhát, được, món nợ này tôi sẽ nhớ kỹ!"
Dựa vào tài trí của Nạp Lan Minh Triết đương nhiên có thể nhìn ra mình đã bị Lý Thuần Phong lợi dụng, sắc mặt cậu ấy vô cùng khó coi.
"Thiếu gia, bà chủ tới rồi, trước mắt đang ở trong phòng họp, bà ấy nói sau khi cậu tỉnh dậy thì kêu cậu qua đó gặp bà ấy, dường như có chuyện gì quan trọng muốn nói với cậu.
" Tên người làm nói.
Nạp Lan Minh Triết nghe thấy như vậy, liền đứng dậy đi về phía phòng họp, kêu người làm đứng chờ ở bên ngoài còn mình thì đẩy cửa đi vào.
Lúc này.
Tống Lệ Hoa và tên người làm da đen đang tu luyện trong phòng họp, nhìn thấy Nạp Lan Minh Triết đi vào thì hai người đều nhanh chóng kết thúc trạng thái tu luyện.
Tiếp theo đó.
Tống Lệ Hoa cũng không làm tốn thời gian, đem chuyện tối qua kể cho Nạp Lan Minh Triết nghe, đồng thời biểu thị ý muốn đem Nạp Lan Minh Triết về thành phố.
"Thù của ông nội cháu và tiểu Dịch, bà sẽ không bao giờ quên, đợi sau khi vết thương của bà khỏi hẳn, nhất định sẽ báo thù cho bọn họ.
"
"Nhưng mà bây giờ, nhà Nạp Lan đã mất đi tông sư võ đạo, chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi, cháu tiếp tục ở lại Giang Bắc cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
"
Tống Lệ Hoa nhìn Nạp Lan Minh Triết rồi nói tiếp: "Mặc dù cơ thể cháu yếu ớt không thích hợp luyện võ công nhưng dù sao cũng là cháu ruột của bà, bà đương nhiên sẽ không bỏ mặc cháu, cùng bà về thành phố đi.
"
Nạp Lan Minh Triết suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nói: "Được, nhưng mà, bà nội, trước khi rời khỏi Giang Bắc cháu muốn làm hai việc.
"
"Việc gì, cháu nói đi.
" Tống Lệ Hoa thản nhiên nói.
"Thứ nhất, cháu muốn giết một người!"
"Ai?"
"Đại thiếu gia của nhà họ Tô, Tô Thương!" Nạp Lan Minh Triết nghiến răng nói.
Tống Lệ Hoa nhận lời nói: "Được, chuyện này giao cho ông nội cháu làm, ở Giang Bắc này không có người nào mà ông ấy không giết được.
"
"Ông nội?"
Nạp Lan Minh Triết dừng lại một lúc rồi nghi ngờ nói: "Ông nội của cháu không phải chết rồi sao?"
"Nạp Lan Tổ không phải là ông nội ruột của cháu, cha của cháu là con riêng của bà và người khác.
"
Nói đến đây, Tống Lệ Hoa nhìn sang tên người làm da đen ở bên cạnh.
Nạp Lan Minh Triết cũng nhìn sang tên người làm da đen, trong lòng vô cùng hoảng loạn!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...