Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Tô Thương ngượng ngùng sờ sống mũi, cười khổ nói: "Tuyết Nhi, đừng nghĩ oan cho anh mà.
"
"Anh đi đến Xuân Quang Lâu chỉ là muốn hóa giải tử khí, từ trước đến giờ chưa hề nghe đến danh tiếng của Lan Diệu Y.
"
Advertisement
"Trước đó anh đã ghi danh tham gia đại hội võ thuật rồi, em đừng nghĩ oan cho anh.
" Tô Thương vội vàng giải thích.
"Hi hi.
"
Advertisement
Thiên Sơn Tuyết lại cười nói: "Tô Thương, anh không cần phải giải thích với em nhiều như vậy, nếu như anh thật sự cưới Lan Diệu Y thì em cũng giơ hai tay đồng ý.
"
"Ặc.
"
Tô Thương kinh ngạc hỏi: "Tuyết Nhi, em có ý gì vậy, không phải em rất ghét Lan Diệu Y sao?"
"Lan Diệu Y trời sinh đã là thần tông, thuận theo ý trời, không thể phủ nhận được, thiên tư của cô ấy không ai sánh bằng, cho dù là em cũng không bằng cô ấy được.
"
Thiên Sơn Tuyết mỉm cười nói: "Nếu như anh có thể thu phục được cô ấy, khiến cô ấy thành người phụ nữ của anh, như vậy đủ để chứng minh được sự ưu tú của anh, chứng minh Thiên Sơn Tuyết em không nhìn nhầm người rồi.
"
"Mặc dù cô ấy xuất thân ở thanh lâu, nhưng lại giữ mình trong sạch, từ đầu đến cuối chưa có một người đàn ông nào từng chiếm được cô ấy.
"
Thiên Sơn Tuyết nói tiếp: "Nếu như cô ấy thành người phụ nữ của anh, thì luận về vai vế, phải xếp ở sau em, em có thể sai bảo cô ấy làm bất cứ chuyện gì, vậy thì sao em lại không đồng ý chứ?"
"Khụ, Tuyết Nhi, cái suy nghĩ này của em đáng ngạc nhiên ghê, lẽ nào em không sợ cô ấy tranh sủng với em sao?" Tô Thương cười nói.
"Cô ấy còn chưa có được thực lực ấy.
" Thiên Sơn Tuyết ve vẩy mấy sợi tóc trước trán, tự tin cười nói: "Tô Thương, lẽ nào không đúng sao?"
Lúc nói chuyện, đôi mắt xinh đẹp của Thiên Sơn Tuyết nhìn lên người Tô Thương, trong ánh mắt phát ra vẻ đẹp mê người.
Ừng ực.
Tô Thương không nhịn được nuốt nước miếng một cái, rồi bước nhanh lên trước ôm lấy Thiên Sơn Tuyết.
Nhưng mà, Thiên Sơn Tuyết lại tránh ra, đồng thời nói: "Em từng nói, trước khi anh và Lý Nguyệt kết hôn, em sẽ không cho anh đụng vào em.
"
"Vậy được rồi.
" Tô Thương cười khổ nói.
"Không còn sớm nữa, anh đi xem Du Du và Tinh Hà đi, đại hội võ thuật ngày mai nhất định phải cố gắng hết mình đấy.
"
Thiên Sơn Tuyết lẩm bẩm nói: "Em xem qua danh sách, anh bị phân đến bảng năm.
"
"Không thể không nói, Tô Thương, anh may mắn thật, bảng năm không có một thiên tài nổi tiếng nào, người mạnh nhất cũng chỉ là thiên tông đỉnh phong.
"
Thiên Sơn Tuyết cười nói: "Dựa vào thực lực của anh, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đối phó được.
"
"Nhưng may mắn cũng chỉ là một phần nhỏ, muốn giành được giải nhất chỉ đơn thuần là may mắn thôi thì cũng không có tác dụng gì, anh tự mình chú ý nhé.
" Thiên Sơn Tuyết nhắc nhở nói.
"Ừm.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...