[Ôi trời, ông Dương đang ở trên đường Vọng Hồ luôn đó! Tôi hoài nghi chiếc xe màu trắng tông vào gốc cây kia chính là em vợ ông Dương.]
[Đính chính một chút, bạn nên bỏ hai chữ hoài nghi đi.
Tôi vừa mới xem bản đồ, đường Vọng Hồ bọn họ đang ở rất ngắn, nếu có chỗ khác xảy ra tai nạn giao thông, nhất định có thể nghe được tiếng động.]
Ông Dương cũng cảm nhận thấy sai sai chỗ nào đó, trực tiếp mở cửa bước xuống xe, đi về phía trước khoảng 70 mét, tới trước gốc cây xảy ra tai nạn.
Người qua đường và những người bán hàng gần đó hiếu kỳ vây xem, chật như nêm cối.
Ông Dương cầm theo điện thoại di động chen vào trong, camera quay trực diện chiếc xe màu trắng bị hao tổn nghiêm trọng.
Bên cạnh chiếc xe hơi màu trắng kia có một người đàn ông đang lo lắng gọi điện thoại.
Người nọ đúng lúc quay đầu lại, chợt nhìn thấy ông Dương, mắt sáng lên, mừng rỡ như tìm được cứu tinh.
“Anh rể, em ở đây! Sao anh đến nhanh thế?”
Ông Dương: ???
Người xem phòng livestream: ???
Ông Dương sợ bản thân tái phát bệnh tim tại chỗ, đưa tay ôm ngực, hít sâu một hơi, cố gắng không tức giận nạt nộ em vợ của mình.
Ông ta nhớ đến lời An Như Cố vừa nói, đoán ra được câu nói bóng gió của cô, thì ra An Như Cố đã biết người tông xe vào gốc cây là em vợ của ông ta.
Ông Dương nghĩ đến điều này, vừa nghĩ đã sợ, trịnh trọng nhìn thẳng vào camera, giọng điệu vô cùng cung kính, thậm chí còn đổi xưng hô: “Đại sư, tai ương đổ máu mà đại sư vừa nói nghiêm trọng đến mức nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Giọng điệu của ông ta càng nói càng phát ra sự tức giận nồng đậm.
An Như Cố: “Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khi xảy ra tai nạn, ghế lái phụ bị tổn thương nghiêm trọng nhất, đùi phải của ông bị hoại tử, phải cắt bỏ, không thể không gắn chi giả.”
“Tôi đã hiểu… Cảm ơn đại sư.”
Ông Dương giận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu hôm nay không may mắn nhấn vào phòng livestream của An Như Cố, hôm nay ông ta sẽ bị hại thành như thế.
Ông ta không để ý em vợ đang la hét, gửi tặng một Ngọc Trai Hải Nam cho An Như Cố để tỏ lòng biết ơn.
Lễ phép chào tạm biệt An Như Cố một tiếng rồi thoát khỏi livestream, trên mặt là sự tức giận như khi cơn bão sắp ập đến.
Ông Dương không nói gì, nhưng khán giả nhạy cảm đều biết cảm giác của ông ta lúc này.
Mặc dù nhìn ông Dương là một người hiền lành, nhưng con thỏ cũng có lúc cắn người đấy.
Người xem trên bình luận đang thảo luận 10 ngàn phương pháp ông Dương “làm thịt” em vợ của mình thế nào, cô nghĩ đến tướng mạo của anh ta rồi nói: “Tài xế đó có tai ương lao ngục 3 ngày, cũng có họa sát thân, đây là gieo gió gặt bão.”
Lời An Như Cố nói rất dễ hiểu, người xem nghe xong đã hiểu.
Tai ương lao ngục chắc là bị tạm giam 3 ngày, còn họa sát thân… Nhất định là bị người nhà dạy dỗ.
Bọn họ đột nhiên cảm thấy rất sảng khoái, say rượu lái xe đáng bị như vậy!
An Như Cố nâng tách trà ngon vừa ngâm, uống một hớp cho dịu giọng, sau đó inbox cho người hữu duyên thứ hai, hỏi gửi ảnh hay là video call.
Người hữu duyên thứ hai vẫn luôn nhìn chằm chằm điện thoại, lập tức trả lời có thể gọi video call.
Có người xem vẫn đang thảo luận chuyện em vợ ông Dương say rượu lái xe, còn có người thì chào mừng người hữu duyên thứ hai.
[Khiêng đi, mời người tiếp theo.]
[Người xui xẻo, không, người hữu duyên đến rồi, ha ha ha.]
[Nào nào, nói ra chuyện bạn phiền muộn đi, để chúng tôi vui vẻ đi nào.]
Vừa kết nối videocall, có ba chàng trai, có vẻ là sinh viên xuất hiện trên màn hình, phía sau là giường tầng, bàn học, hình như họ đang ở trong ký túc xá.
Chàng trai ngồi gần camera nhất mặc áo thun trắng, quần đùi tối màu, không mặt ủ mày ê như người xem đã nghĩ.
Cậu ấy thấy mình rút thưởng trúng, cười tươi rói, lộ ra hàm răng trắng bóc, đắc ý nói: “Tôi không có em trai ngỗ nghịch, cũng chẳng có một cậu em vợ dở hơi, chỉ là một người bình thường đột nhiên may mắn mà thôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...