Gia đình Chanyeol có một căn nhà ở gần khu trượt tuyết nên cả bốn người chúng tôi không cần phải ở khách sạn:
- Hôm nay trượt vui quá.
Jong In nói khi đang đi bộ tới nơi nghỉ.
- Em chưa trượt được gì mà đã bị anh làm cho thê thảm rồi. - Tôi đánh anh ta.
- Cũng may mà có Chanyeol tới kịp đấy ! - Kyung Soo thêm vào.
- Phải rồi, cậu ta làm vậy là tất nhiên vì...ư!
Không để cho Jong In nói hết tôi vội nhảy lên bịt miệng anh ta lại.
- Anh định để Kyung Soo biết hết chuyện của em đấy hả?- Tôi thì thầm.
- Ờ,anh quên. - Jong In đẩy tay tôi ra nhăn nhở nói.
- Anh... - Cái con người này thật đáng ghét quá đi ! Tôi cắn môi không dám nói tiếp vì sợ hắn sẽ tuôn ra hết bí mật.
- Mau đi thôi.
Chanyeol quay lại xách cổ áo tôi kéo đi.
- Bỏ ra ! Tự đi được mà.
- Nói thiếu kính ngữ rồi đấy. Có muốn bị trừng phạt không?- Chanyeol cười nguy hiểm nói.
- Tha cho em đi, Kyung Soo đang ở đây mà. - Tôi nói nhỏ.
- Phiền phức quá. - Anh bỏ tay khỏi cổ áo tôi ra.
- Cứ đi trước đi nha.
Tôi cười cười rồi chạy xuống đi cùng Kyung Soo
...
Buổi tối.
- Mau xuống ăn cơm đi.
Tôi và Kyung Soo đang ở trên phòng thì nghe thấy tiếng Jong In gọi.
- Xuống ăn thôi. - Tôi kéo Kyung Soo xuống nhà.
- Chào các anh.
Hye Jin không biết từ đâu chui ra trước mặt tôi.
- Ơ...em?
Tôi kinh ngạc mà suýt té.
- Ngạc nhiên lắm phải không? - Con bé đó nở một nụ cười đầy ẩn ý.
- Ai thế Baekhyun? - Kyung Soo hỏi tôi.
- À, đây là Kyung Soo, bạn thân của hai người họ. - Tôi chỉ vào Jong In và Chanyeol.
- Anh gọi nó đến đấy. - Jong In lại gần và khoác vai Hye Jin.
- Ra là thế. - Tôi gật đầu.
- Chào anh.
Hye Jin quay sang cười với Kyung Soo. Chắc cậu ấy lại sắp động lòng rồi.
- Đi ăn cơm thôi.
Tôi cầm tay Kyung Soo kéo ra ngoài bàn, không thể để con bé đó tiếp tục giả tạo với bạn mình được.
- Ngồi đây đi.
Chanyeol nói nhỏ với tôi và chỉ xuống cái ghế bên cạnh.
- Thôi, không được đâu.
Tôi quay ngoắt sang phía đối diện ngồi kế bên Kyung Soo và kết quả là Hye Jin đến ngồi cùng Chanyeol đúng theo ý muốn của nó. Một bữa cơm không ngon miệng chút nào đối với tôi.
Ăn xong Kyung Soo, tôi và Hye Jin cùng rửa bát nhưng đang giữa chừng thì con bé đó "chạy làng":
- Anh Kyung Soo ơi, em ra gọt trái cây...hì hì, hai anh rửa nốt nhé.
- Tại sao phải gọt trái cây ngay bây giờ, lát nữa rửa xong rồi làm cũng được chứ sao ?
- Nhưng đâu thể để hai người họ ngồi không thế được, phải có đồ tráng miệng chứ?
Hye Jin chu cái môi rõ dài để "dụ dỗ" Kyung Soo.
- Không được. Họ có phải trẻ con đâu mà phải phục vụ tận mồm như thế. Cứ ở đây rửađi.
Tôi phản đối ra mặt.
- Nhưng anh không biết sao? Anh Chanyeol rất thích ăn trái cây của em gọt mà, ngày trước em hay đến nhà cô Seo Ji ăn cơm, toàn giành phần làm đồ tráng miệng nên anh ấy đã có thói quen đấy rồi.
Con bé đó nói và nhìn tôi với ánh mắt trong veo vô tội.
Tôi chỉ hận không thể làm cho nó lòi đuôi cáo ra thôi.
- Không ăn một hôm thì có làm sao đâu? - Tôi khó chịu nói.
- Thôi cứ để nó đi ra đi,bọn mình cũng còn ít bát thôi mà.
Kyung Soo bỗng nhiên chen vào.
- Thế em đi đây.
Nói xong nó nhảy tót đi luôn.
- Này ...Cậu? - Tôi nhìn Kyung Soo.
- Sao mà mặt mày cậu đỏ bừng thế kia? Bị ốm hả?
- Sao cậu để cho con bé đó đi?
- Thôi cứ mặc kệ nó.
Kyung Soo tiếp tục rửa bát mà không biết tôi đang ức như thế nào.
"Cậu thật quá ngây thơ nên mới bị con bé đó lừa."
...
Hye Jin đang ngồi xen giữa Jong In và Chanyeol, gọt trái cây đút cho từng người một. Con bé đó có một đặc điểm là luôn cười rất giả tạo.
- Ngon không? - Nó đưa một miếng lên miệng Jong In và hỏi.
- Dĩ nhiên.
Anh ta cười đáp lại.
Tôi và Kyung Soo cùng ra ngồi xuống ghế xem ti vi. Nhưng không hiểu sao mắt tôi cứ liếc nhìn từng hành động của nó. Hye Jin cắt thêm một miếng lê đưa cho Chanyeol nhưng không phải để cho anh ăn mà là bắt anh đút cho nó.
- Oppa đút cho em một miếng đi !- Nó cười tít mắt.
Bỗng nhiên anh nhìn về phía tôi,giật mình tôi liền quay ra chỗ khác, nếu không anh sẽ nghĩ rằng tôi đang ghen với Hye Jin.
- Mau lên đi, em đút cho hai anh ăn từ nãy tới giờ mỏi hết cả tay rồi. - Nó phụng phịu.
- Ừ...
Anh cầm miếng lê và đưa lên miệng Hye Jin
Tôi không muốn tiếp tục nhìn nữa nên quay ra xem ti vi. Phải nhìn cái cảnh người yêu mình đút đồ ăn cho người khác thật là khó chịu chết mất.
- Ngon thật đấy ! Đúng là đồ anh cho em ăn mới ngon nhất. - Hye Jin vui vẻ.
Tôi đứng dạy và lên phòng thay đồ để ra ngoài đi dạo. Cứ tiếp tục ngồi ở đó thì không biết con bé ấy còn làm trò gì nữa.
- Kyung Soo, ra ngoài với tớ đi.
Tôi kéo Kyung Soo dậy khi cậu ấy đang ngồi xem phim ở ghế sofa.
- Lạnh thế này tớ ngại đi lắm.
Cậu ấy không muốn đi nên níu người lại.
- Phải đấy, em ở nhà đi ngoài kia đang có tuyết.
Jong In lên tiếng.
- Hay cả nhà mình đi chung đi,đông người sẽ ấm hơn mà. - Hye Jin hỏi ý kiến của tất cả mọi người.Nó mà cũng đồng tình với ý kiến của mình sao?
- Cũng được.
Jong In và Kyung Soo đồng ý ngay lập tức. Hai người họ thật chẳng ra sao cả, mình mời đi thì không chịu, Hye Jin vừa gọi một câu thì liền đi ngay lập tức.
- Vậy thì cùng đi đi.
Jong In cũng đứng dậy đồng ý.
Anh... ngay cả anh cũng đứng bên con bé đó. Có gì đó đang nhói lên trong lồng ngực, tôi sắp không chịu được nữa rồi. Tôi vội vàng chạy ra ngoài cửa trước đợi trong khi bọn họ chuẩn bị.
- Nào, đi thôi.
Jong In khoác vai tôi cùng đi.
- Mình đi thôi anh.
Hye Jin ôm lấy tay Chanyeol đi lên ngang hàng với ba người chúng tôi như cố ý để tôi thấy. Ý định gạt tay Jong In đang ở trên vai mình xuống bị tôi dập tắt không thương tiếc, anh nghĩ mình có người khoác tay mà em không có người khoác vai hả?
"Không nhìn nữa, không được nhìn nữa"
Tôi quay ra chỗ khác, không thèm để ý, nhưng thực sự tôi không biết mình đang đi đâu,chỉ toàn do Jong In và Kyung Soo kéo đi.
- Tớ thấy Hye Jin và Chanyeol sunbae rất hợp đôi.
Kyung Soo lên tiếng khen hai người họ. Công nhận là trông đẹp đôi thật. Con bé Hye Jin thì nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng một nàng công chúa đáng yêu, còn anh rất dịu dàng ấm áp, có thể bảo vệ ôm ấp cô người yêu nhỏ bé kia bất cứ lúc nào. Họ trông như một đôi uyên ương.
Bất giác tôi cảm thấy mất đi chỗ đứng bên cạnh anh, bất giác cảm thấy mất hết niềm tin vào một tình yêu mới chớm nở ấy...
- Mình đi chỗ khác chơi đi ! - Tôi quay ra nói với Jong In
- Thì đang đi đây, em còn muốn đi đâu nữa? - Anh ta vẫn chưa hiểu ý của tôi.
- Em...em...thôi bỏ đi.
Tôi không muốn giải thích nhiều nên tự bỏ đi chỗ khác.
- Này...đi đâu thế?
Jong In gọi theo. Bước chân tôi nhanh dần và bắt đầu chạy đi.
- Baekhyun !
Đó là tiếng gọi mà tôi kịp nghe từ Chanyeol. Tôi chạy thật nhanh,hết sức mình để trốn tránh anh.
- A !
Chân tôi vấp phải vật gì đó liền ngã nhào về phía trước. May mà đất phủ toàn là tuyết nên không sao cả. Tất cả là do tôi tự đánh ngã mình,chẳng có ai đẩy tôi cả,nhưng sao lại cảm thấy tủi thân vô cùng. Muốn oà khóc, muốn có ai đó phía sau đỡ dậy...
Nước mắt cứ thế trào ra không cách nào kìm lại được. Hoá ra đây chính là cảm giác khi yêu, hoá ra cái gọi là đau khổ chính là thế này... Chỉ cần một chút động chạm,một cơn gió đông nhẹ nhàng thổi qua cũng khiến cho mình thấy lạnh buốt.. .Yêu một ai đó thật quá rắc rối.
- Mau đứng dậy đi.
Một hơi ấm bất chợt truyền qua tay tôi, anh...đang ở trước mặt...
- Anh?
Tôi ngước đôi mắt ướt nhèm nhìn anh.
- Tại sao lại khóc một mình chứ? Tại sao phải ích kỉ như vậy? Lần sau nếu khóc hãy khóc khi bên anh.
Anh nói rồi đưa tay lau nước mắt cho tôi. Không thể chịu thêm được nữa,tôi ôm lấy anh oà khóc to hơn.
- Tại anh, tất cả là tại anh hết ! Ai bảo anh khiến em tủi thân chứ?
- Tại ai cũng được, mau nín đi.
Chanyeol vuốt tóc tôi an ủi.
- Anh... anh đến đây làm gì? Sao không đi cùng họ?
Tôi dần nín đi, giận dỗi hỏi anh trong tiếng nấc nghẹn.
- Anh ở đây vì em đang khóc...
Câu nói này thật sự khiến tôi nhẹ nhõm vô cùng. Sự ấm áp lại trở về trong trái tim tôi.
- Hye Jin...cô bé đó thực sự thích anh. - Tôi ngập ngừng.
- Ừ, anh biết.
Anh ngồi hẳn xuống bên tôi khẽ trả lời.
- Anh đã biết lâu rồi hả? Sao còn để con bé tiếp tục hi vọng?
- Lúc đầu, khi biết tình cảm của Hye Jin, có một thời gian anh nghĩ rằng mình đã yêu con bé nhưng...
- Nhưng sao?
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt anh.
- Nhưng anh lại gặp em, một cậu nhóc đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của anh.
- Là vì em?
- Không biết từ bao giờ anh muốn sống trong thế giới của em, muốn nghe em cười, muốn ngắm nhìn và thấy thế giới đó thật ấm áp.
Anh cười đáp lại cái nhìn của tôi,tình yêu của anh không thể chắc chắn là lâu dài nhưng cũng đủ để che chở bao bọc cho tôi ngay phút giây này !
- Anh biết em bắt đầu cảm thấy thích anh từ khi nào không?
- Khi nào? - Anh đưa tay quàng lấy vai tôi ôm sát vào người mình.
- Khi em thấy đôi mắt của anh rất sâu và đẹp. Có lúc em bị chìm trong đó không cách nào thoát ra được.
Tôi khẽ cười vì thấy mình đang thú nhận mọi điều với anh thật ngờ nghệch.
- Phải làm sao để em thoát khỏi anh đây? - Anh hỏi đùa.
- Vậy hay là em thoát luôn nhé?- Tôi nói và đứng dậy luôn.
- Em dám? - Anh bắt đầu đe doạ.
- Tại sao không?
Tôi bỏ chạy khi bị anh đuổi theo sau.
- Em gan lắm ! - Anh bắt được tôi liền ôm lấy thật chặt như thể sợ rằng tôi sẽ bỏ đi thật.
Tôi cười to.
- Còn chạy được nữa không?
- Thả em ra thì còn chạy tốt.
- Lì thật !
Anh nhấc hẳn người tôi lên quăng sang hai bên.
- Ah ! Chóng mặt, dừng lại ! Mau thả em xuống !
- Sao sợ rồi hả?
- Chỉ là...
Tôi giật mình khi thấy Hye Jin đang chạy tới.
- Anh !
Nó hồn nhiên gọi anh. Hye Jin chưa hề nhìn thấy cảnh tôi và anh chơi đùa vừa rồi sao? Hay là...nó cố tình như không thấy gì?
- Anh đứng ở đây làm gì thế?
Nó khoác tay anh cười tít mắt.Thật sự là không nhìn thấy gì?
- Em...em đến từ khi nào?- Anh cũng khá ngạc nhiên.
- Em vừa mới chạy đến để tìm anh thôi.
- ...- Tôi đứng im lặng chẳng nói tiếng nào.
- Đi thôi,mình đến chỗ Jong In oppa đi !
Hye Jin đang cố gắng kéo anh đi và phớt lờ tôi.
- Em không thấy là anh đang hẹn hò với cậu ấy hả?
Anh gạt tay con bé ra và kéo lấy tay tôi. Còn tôi thì ngỡ ngàng nhìn anh. Anh là đang công khai quan hệ của chúng tôi cho con bé biết sao?
"Mình bị ngốc hay sao mà hỏi vậy? Như vậy chắc chắn là đang công khai rồi !"
- Anh, anh nói đùa gì vậy?
Nét mặt nó bắt đầu biến sắc nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường,chỉ coi đó là câu nói đùa thôi.
- Hye Jin, anh không đùa em và cũng chưa bao giờ nói đùa với em cả. - Anh cố gắng giải thích sự thật với nó.
- Dừng lại đi, anh đừng nói nữa.
Đôi mắt con bé bắt đầu long lanh ngấn nước, trông nó hoang mang vô cùng.
- Hye Jin,em bình tĩnh đi ! - Chanyeol lo lắng nói, đối với anh nó như đứa em gái.
- Tại sao phải nói ra? Anh không nói cũng được mà. Tại sao phải dập tắt hi vọng của em chứ?
Nó khóc nức lên, nhìn anh với ánh mắt tuyệt vọng.
- Em mãi mãi chỉ là em gái đối với anh thôi.
- Không ! Em gái gì chứ? Nhảm nhí,tất cả đều là nhảm nhí !- Hye Jin lắc đầu. - Mười năm, anh có biết không? Từ lúc biết anh,từ lúc được chơi đùa với anh,em đã không còn nhìn đến người con trai nào khác rồi. Lúc nào cũng nghĩ rằng cả đời mình sẽ ở cạnh anh. Em mang trong tim tình cảm ấy mười năm rồi anh có hiểu không?
Con bé nói trong đau khổ và nước mắt. Hoá ra đây mới là con người thật của nó. Tôi chợt thấy thương nó vì chính tôi cũng đã từng âm thầm thích một người.
- Xin lỗi, Hye Jin đừng dành tình cảm cho anh.
Anh chỉ nói vậy vì biết không thể làm gì cho con bé.
- Anh đừng xin lỗi, em không cần, em không chấp nhận ! - Nó quát lên. - Xin anh, hay mở lòng với em một lần thôi mà ! Chẳng lẽ mười năm qua anh không hề rung động dù chỉ một lần sao?
- ...
- ...
Cả anh và tôi đều không lên tiếng.
- Em đã cố gắng im lặng để anh tự nhận ra tình cảm của em. Ngay cả khi em nhìn thấy hai người vui đùa bên nhau nhưng vẫn cố như không thấy để tiếp tục được đứng cạnh anh. Suốt mười năm, luôn luôn là em có mặt bên anh dù cho anh có thờ ơ như nào đi chăng nữa. Em xứng đáng hơn anh ta.
Hye Jin chỉ tay vào tôi với cái nhìn đầy tức giận khiến tôi hơi sợ.
Phải ! Nó nói đúng, người đáng ra được ở bên Chanyeol chính là nó nhưng tình yêu không phải là để đem ra làm cân đo như vậy.Tình yêu là cái gì đó do trái tim mỗi người mách bảo.
- Em sai rồi, Baekhyun là sự lựa chọn của anh, em không thể thay đổi được điều đó. - Anh nắm chặt lấy tay tôi hơn nữa.
- Anh...anh...anh có thể cho em một vị trí nhỏ trong trái tim anh không? Em sẽ luôn ở bên anh,em sẽ chia sẻ tất cả nỗi buồn của anh,được không? Chỉ cần một ô trống nhỏ thôi, xin anh hãy để em bên anh !
- Hye Jin, em đừng quỵ luỵ như vậy, đừng khóc nữa, anh không thể làm gì hơn cho em ngoài sự quan tâm của một người anh.
Dù con bé đó đang rất đau đớn nhưng tôi vẫn thấy ấm áp vì câu nói đó của anh. Tình yêu đúng là rất ích kỉ.
- Anh... anh thất quá đáng !
Nói rồi Hye Jin chạy đi không kịp để anh nói thêm câu nào.
________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...