Tôi Nợ Em Một Hạnh Phúc Mang Tên Tôi
Hương Thảo tránh mặt tôi. Tôi biết điều này. Khi tình cảm được nói ra, điều chắc chắn nhất là mối quan hệ giữa hai người không thể như cũ. Tất nhiên, tôi và em chẳng phải thần thánh mà ngoại lệ. Công chúa đã vứt bỏ cái tôi của mình để yêu tôi say đắm tới vậy mà tôi lại từ chối thì chắc chắn em chẳng thể bình thường.
Tôi lại nhắn tin với em dù biết điều này có thể khiến em đau đớn. Vì thực chất, tôi cũng thích em, ít nhất trên một khía cạnh nào đấy. Dù mục đích của tôi là sau khi chiếm được trái tim em thì gạt em khỏi cuộc sống của tôi nhưng tôi đã không làm thế. Tôi không kiểm soát nổi hành động và suy nghĩ của mình. Một giây ngắn ngủi, tôi đã nghĩ mình là gã Sở Khanh khi cùng một lúc tôi đã yêu hai người con gái.
Em vẫn đều đặn trả lời tin nhắn của tôi nhưng có phần qua quýt, gượng gạo. Em đang muốn tạo khoảng cách giữa chúng tôi và tất nhiên tôi chẳng muốn. Em nhắc tới Nhật Linh nhiều hơn. Một người con gái thường xuyên nhắc tới tên người yêu của người con trai mình yêu thật chẳng hay ho lắm. Tôi hơi khó chịu. Đồng ý là tôi sai nhưng việc quái gì em lại phải làm thế? Như cái cách em tự làm đau em vậy, tôi rất ghét. Tôi biết em là nàng công chúa mong manh chẳng thể chịu đựng được nỗi đau tinh thần lớn tới vậy. Tôi một lần nữa phải lớn tiếng nạt nộ em, nói sẽ giận nếu em còn nhắc tới Nhật Linh. Và em nghe theo tôi.
Hôm đó tôi cùng Nhật Linh đi đạp vịt nhưng lại gặp trời mưa. Thật xui xẻo mà!
- Ừ ừ, Linh tới ngay đây!
Nhật Linh cúp máy nhìn tôi ái ngại.
- Linh xin lỗi nhé, Linh có việc đột xuất. Bạn của Linh bị bắt xe, lại không mang tiền nên vừa nhờ Linh.
- Ừ, Linh đi đi.
Nhưng ngoài trời đang mưa. Tôi nấn ná rồi đưa ô cho Nhật Linh. Nhật Linh cầm vội rồi vụt đi làm tôi hơi hụt hẫng. Thôi kệ, công việc cả.
Tôi ngồi chờ dưới mái hiên một hồi lâu tính chờ hết mưa rồi về những càng chờ mưa càng lớn, gần đây lại chẳng có ai bán áo mưa cả. Tôi đành đội mưa về. Cầu mong không bị ốm.
Và cái tôi mong lại không xảy đến. Tôi sốt cao, nằm liệt giường mê man mấy ngày liền. Nhật Linh không đến thăm tôi. Tôi tự nhủ là cô ấy bận nhưng vẫn không tránh khỏi phút chạnh lòng.
- Minh Khánh, có Khải Tú tới này.
Tiếng mẹ tôi vang lên cùng tiếng mở cửa phòng. Cậu ta bước vào, quăng lên bàn ít đồ vẻ mặt thoáng buồn.
- Mày tới thăm tao? Mày... không giận tao?
Tôi hỏi, giọng đặc nghẹt.
- Tao... VÔ CÙNG GHÉT mày!
Cậu ta nhấn mạnh ba chữ "vô cùng ghét" một cách có chủ ý. Tôi buồn nhưng chẳng nói gì. Cậu ta vẫn thăm tôi, tức là còn coi tôi là bạn. Hình như đọc được điều đó, Khải Tú lạnh nhạt.
- Tao không muốn tới thăm mày đâu. Đây là Hương Thảo nhờ tao thôi.
Là công chúa sao? Em vẫn âm thầm quan sát tôi?
- Sáng hôm qua tao gặp Hương Thảo ở cổng trường. Cô ấy tìm mày. Tao có nói mày ốm nên xin nghỉ học mấy ngày. Tao không biết giữa mày và Hương Thảo có chuyện gì mà sáng nay cô ấy đưa cho tao mấy thứ rồi nhờ tao sang thăm mày thôi. Tao có hỏi sao không trực tiếp tới thăm mày, Thảo chỉ cười, chẳng nói gì. Cháo mẹ mày đang hâm lại dưới nhà, đây có ít cam sành với đường glucozo Hương Thảo mua gửi mày.
Sau đó cả hai cùng im lặng. Công chúa của tôi, làm ơn đừng tốt với tôi nữa.
- Đã có chuyện gì?
Khải Tú lên tiếng phá vỡ sự im lặng, nét mặt có nét nghiêm túc. Tôi dường như bị điều đó thôi miên và kể lại mọi chuyện
- Hương Thảo tỏ tình tao...
- Và mày từ chối?
- Mày biết tao yêu Nhật Linh...
Tôi trả lời nhẹ bẫng. Giọng Khải Tú nghẹn lại, hình như cậu ta khóc...
- Mày hài lòng rồi chứ? Người con gái tao yêu hết lòng lại yêu... - cậu ta ngưng lại đôi chút -... chính bạn thân của tao... Mục đích của mày, mày đạt được rồi, vui không?
- Tao xin lỗi...
Câu chữ bật ra vô thức. Nước mắt rơi vô thức. Giá có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ không tán tỉnh em, để bây giờ cả tôi, em và Khải Tú đều khó xử. Minh Khánh, mày thật khốn nạn. Rồi khi Nhật Linh biết sẽ sao đây? Cô ấy rất yêu tôi... Nhật Linh, Hương Thảo, hai người không nên yêu một kẻ như tôi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...