Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Quyển Thượng)


Kết quả, tôi chuẩn bị cả nửa ngày, khi đến Thượng Hải, một chút cũng chẳng cần dùng.
Quản lý Lý phụ trách phỏng vấn đối với tôi vô cùng khách sáo, một câu Nhiếp tiểu thư hai câu Nhiếp tiểu thư, cái gì cũng chẳng hỏi, chỉ cùng tôi ngồi trò chuyện khách khi một tiếng đồng hồ, sau cùng còn nói chào mừng Nhiếp tiểu thư gia nhập công ty. Lại còn hỏi lần này đến Thượng Hải việc ăn ở có được sắp xếp tốt chưa, nếu chưa thì công ty sẽ giúp sắp xếp một chút.
Tôi mờ mịt trả lời xong, lúc đứng dậy chuẩn bị ra về, quản lý Lý lại còn mở cửa tiễn tôi, tươi cười: “Nhiếp tiểu thư, gửi lời hỏi thăm của tôi đến Nhiếp tiên sinh nhé.”
Thì ra là thế.
Sau khi bố mẹ ly hôn, tôi cũng lâu không liên hệ gì với ông, suýt thì quên ba tôi là Nhiếp Trình Viễn. Ba tôi ấy mà, tôi thường dùng hình ảnh một ông trung niên nhà giàu mới nổi, tương đối dễ nhìn để hình dung ông ấy. Lúc trẻ thì nghèo không có cái ăn, chỉ có mẹ tôi mới đồng ý gả cho ông, đến khi hơi có tuổi thì bắt đầu có chút thân phận địa vị, nhưng lại bùng phát tình yêu, cùng mẹ tôi ly hôn, sau đó đến sống cùng với mối tình đầu của mình trước khi kết hôn với mẹ tôi.
May thay mẹ tôi là người rộng lượng, nói với tôi: “Ba của mày suốt thời gian đẹp trai đều là của mẹ mày, đến giờ ông ta già rồi thì trở thành hàng hiếm đó. ” Nhưng mẹ cấm tiệt tôi không được xin một đồng nào của ông, nói tôi dọn về sống cùng bà, tôi nghĩ thật ra trong lòng mẹ vẫn còn để bụng.
Mấy hôm trước vị phụ thân đã lâu không liên hệ đột nhiên gọi điện cho tôi, hỏi khi tốt nghiệp thì tính sắp xếp thế nào, nghe nói tôi đi rải hồ sơ, liền hỏi tôi nộp vào công ty nào. Tôi đâu nhớ kỹ tên mấy công ty đó, chỉ nhớ mỗi cái công ty gì mà Trang Tự giúp tôi nộp vào, gọi là cái gì Thịnh Viễn. Ba lúc đó cũng không nói gì, chỉ hỏi thêm vài việc rồi cúp máy.
Bây giờ nghĩ đến, hẳn là lúc đó ông đã thông qua mấy mối quan hệ mà sắp xếp.
Thì ra không phải do mối quan hệ của Trang Tự, trong lòng bỗng thấy có chút mất mát.
Lúc ngồi trên xe lửa quay về Nam Kinh, tôi cứ mãi suy nghĩ có nên đến Thịnh Viễn làm việc hay không. Vốn định đi làm ở chỗ mẹ đã hứa với người ta, có lẽ tôi nên từ chối, nên trên đường đi tôi không chú ý đến một tòa nhà nổi bật giữa thành phố rộng lớn này, ngay phía đối diện tầm mắt của tôi.
Dưới dánh sáng chói lóa của mặt trời, một biểu tượng hình tròn đẹp nổi bật ——ngân hàng A.
Nơi làm việc sau này của Trang Tự.
Buổi tối quay về ký túc xá, mọi người đều niềm nở hỏi tôi kết quá, tôi có chút rầu rĩ nói: “Mình còn chưa quyết có muốn đi hay không.”
Sang ngày hôm sau lúc ngồi ăn sáng cùng Tư Tịnh ở căn tin, Tư Tịnh oán giận: “Hi Quang, hôm qua bồ cũng không ý tứ gì cả, Dung Dung còn chưa nhận được điện thoại hẹn phỏng vấn mà.”
A, tôi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Biết rồi.”
Đến buổi chiều, Lý quản lí lại gọi điện đến, mục đích mời tôi ký hợp đồng, tôi chần chừ nói còn phải cân nhắc, ông ấy lập tức nói sẽ tăng lương tăng phúc lợi. Thật ra công việc tôi đăng ký là một nhân viên nhàn hạ, cho dù là ở Thượng Hải, cũng chỉ tầm 3,4 nghìn thôi, đâu cần ông ta cường điệu hóa vậy chứ.
Ông ta lại nghĩ tôi thấy lương thấp quá nên làm mình làm mẩy.

Cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy khó chịu, tôi chậm chậm bước về phía bờ hồ trong khuôn viên trường.
Gần như không thể tưởng tượng ra tôi sẽ là thế nào nếu như đến làm việc ở Thịnh Viễn nữa. Thật ra lúc còn làm công ty ở Vô Tích cũng thế này thôi, tôi cùng mấy thực tập sinh khác đều vị sai làm chỗ này chỗ kia mỗi nơi một chút, chỉ mỗi tôi là có quen biết, nên dù có nhờ tôi làm gì, họ cũng vô cùng khách khí.
Thế nhưng người khác thật lòng nghĩ thế nào? Tuy tôi cũng không để ý lắm chuyện người ta nghĩ gì, nhưng bị Trang Tự nói mình ăn bám, hình như cũng rất khó chịu.
Ngồi bên hồ ngẩn ngơ một lúc, tôi gọi điện thoại ẹ, nói cứ để tôi tự tìm việc thử xem sao. Ban đầu mẹ phản đối, sau khi nghe tối nói nói rồi lại vui vẻ đồng ý, nói rằng cuối cùng tôi cũng biết tự nghĩ ình, sau đó còn dặn dò tôi nếu tìm không được việc thì mẹ sẽ lại tìm giúp tôi.
Thật ra trước lúc gọi ẹ, tôi cũng không biết bắt đầu thế nào, cũng không rõ bản thân muốn cái gì, nhưng khi nghe giọng điệu vui mừng của mẹ tôi lại thấy thêm kiên định.
Là tự mình sẽ đi tìm việc.
Về phần Thịnh Viễn… tôi đừng đờ ra nhìn hồ nước phản chiếu lấp lánh.
Tôi đại khái muốn cự tuyệt, không phải vì ba, mà là vì ở gần nơi nào đó.
Đi và không đi, đều do ở đó gần nơi làm việc của Trang Tự quá.
Hạ quyết tâm, quyết định xong, tôi lại tiếp tục làm luận văn. Mấy ngày nay lo lắng chuyện việc làm, tốc độ làm bài bị chậm lại rồi.
Hôm nay tôi đang ở thư viện chép tư liệu, điện thoại truyền đến báo có tin nhắn, là Tư Tịnh —— Hi Quang, quay về ký túc xá một chút, có việc.
Ơ, không lẽ buổi tối nay có mở tiệc?
Gần đây năm cuối thường hay có liên hoan, suy nghĩ đầu tiên của tôi là việc này.
Xem qua thì đúng là đến giờ ăn rồi, tôi lập tức đem sách trả lại, hưng phấn đeo túi quay về ký túc xá.
Trở lại ký túc xá, mở cửa ra, đem ném túi trên giường, “Là mời khách hả?”
Không ai trả lời tôi. Tôi bây giờ mới phát hiện bầu không khí trong phòng có điểm âm trầm kỳ lạ. Mọi người trừ Tiểu Phượng đi Thượng Hải, tất cả đều đang ở trong phòng, Trang Tự cũng ở đây. Tôi nhìn anh bằng cặp mắt kỳ lạ, không lẽ anh lại muốn mời tiệc?
Chỉ là, bọn họ sao đều đang nhìn tôi?

Một lát sau, Dung Dung mở miệng, giọng nói không hề có vẻ thân thiện.
“Nhiếp Hi Quang.”
“Sao?” Tôi không hiểu gì cả.
“Cậu còn sao trăng gì, chẳng phải quá kỳ lạ sao?” Dung Dung cười nhạt nói: “Cậu làm ra chuyện này mà cũng không hề thấy chột dạ sao?”
“Mình làm cái gì?”, tôi bị kiểu chất vấn này của cô ấy làm cho giọng nói có phần bực bội, gà thịt cá trong đầu khi nãy bay đi sạch không còn gì.
“Dung Dung, bồ bình tĩnh đi, chuyện thế nào cùng chưa rõ mà”, Tư Tịnh đang ngồi thì đứng dậy, cẩn trọng nhìn tôi nói: “Hi Quang, chiều hôm thứ hai, bồ có nhận được điện thoại mời Dung Dung phỏng vấn của Thịnh Viễn không?”
Tôi lắc đầu, đây là cái gì với cái gì thế.
“Đến bây giờ mà vẫn không thừa nhận. Nhiếp Hi Quang, thật không ngờ cậu có thể làm như vậy”, Dung Dung mang biểu tình tức giận nói, có vẻ như khinh thường, lại còn có vẻ như mang theo chút đắc ý không giấu được.
A Phân nhỏ giọng chen vào: “Có khi nào Dưa Hấu quên không. Hôm đó lúc chúng ta đi thì bồ ấy không phải đang ngủ sao? Có khả năng nghe điện thoại lúc đang ngủ nên dậy rồi lại quên mất.”
A Phân vừa nói thế xong, tôi cuối cùng mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dung Dung chẳng lẽ nghi ngờ tôi nghe điện thoại mời phỏng vấn của cô ấy mà không nói lại? Trong lòng thấy buồn cười nhiều hơn tức giận, “Có nhầm lẫn chỗ nào không, mình không nhận được điện thoại mời Dung Dung đi phỏng vấn mà.”
“Phủ nhận làm gì”, Dung Dung nặng nề nói, “Đáng tiếc cậu lại tính quá thông mình. Nếu không phải tôi gọi điện hỏi, sợ rằng đã bị cậu lừa mất rồi.”
Đang nói loạn gì đó, tôi kiềm chế cơn tức, hít sâu một hơi, chuyển sang Tư Tịnh, “Tư Tịnh, bồ có thể mang chuyện từ đầu đến cuối giải thích ình nghe không?”
Tư Tịnh gật đầu, “Là thế này, Dung Dung vẫn chưa nhận được điện thoại hẹn phỏng vấn, nên mới gọi đến Thịnh Viễn để hỏi thăm một chút, cuối cùng bên bộ phận nhân sự của Thịnh Viễn lại nói rằng buổi chiều hôm thứ hai trong danh sách hẹn gặp phỏng vấn có tên của Dung Dung, còn hỏi cậu ấy sao lại không đến phỏng vấn.”
“Bồ biết mà, điện thoại của Dung Dung đã bị trộm mất lúc chen chúc ở ngày hội tuyển dụng hôm thứ bảy, nên công ty phải gọi đến ký túc xá để thông báo. Chiều hôm đó mình, Dung Dung, A Phân, Tiểu Phượng ra ngoài, lúc đó bồ đang ngủ, Lão đại hôm đó ở nhà của cậu ấy, đến thứ ba mới về lại, cho nên . . . “
Tư Tịnh dừng lại một chút, lại nói: “Bồ cẩn thận suy nghĩ lại xem có phải lúc đó đã tiếp điện thoại rồi lại quên không?”
Tôi suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Không có, lúc mọi người đi rồi, một lát sau mình cũng đi đến thư viện, cơ bản không nhận được điện thoại phỏng vấn gì cả.”

“Phủi sạch sẽ nhỉ.” Dung dung châm chọc nói.
Tôi không để ý cô ấy, nhíu mày suy nghĩ. Tôi đương nhiên không nhận được cuộc điện thoại kia, thế nhưng nghe Tư Tịnh nói như vậy, cuộc điện thoại đó có thể chính là do tôi nghe, rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Trong đầu đột nhiên lóe lên, tôi nói: “Có khả năng người của Thịnh Viễn không gọi điện, lại đổ vấy vào, có khi do không có ai nghe máy nên sau đó lại quên gọi lại mất.”
“Đáng tiếc người ta có thu âm cuộc gọi, tròn nửa phút.” giọng nói Dung Dung vừa chắc chắn lại có chút châm chọc. Cô ấy đã khẳng định chuyện này là do tôi làm rồi.
Tôi cố gắng giữ một tia lý tí, chậm rãi nói: “Mình không có lý do gì để làm như vậy.”
“Không có lý do gì sao?” Dung Dung cười nhạt, “Cậu chẳng thích Trang Tự còn gì.”
Sắc mặt tôi tái nhợt.
Dung Dung không hề cho tôi cơ hội lên tiếng, lại cười nhạy nói tiếp: “Thịnh Viễn và ngân hàng A gần nhau như vậy, cậu là không muốn tôi ở gần Trang Tự thôi mà, thế mà lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy . . . “
“Dung Dung!”
Trang Tự từ đầu vẫn không nói gì giờ mới lớn tiếng quát bảo cô ấy im lặng.
Được rồi, sao anh ấy lại ở đây? Dung Dung gọi anh đến? Cùng nhau thẩm vấn, xem bộ mặt thật của tôi sao? Tôi nắm chặt tay, cảm thấy cơ thể đang run rẩy.
Tư Tịnh vội vàng kéo Dung Dung nói: “Chắc là thật sự có hiểu lầm. Dù sao giờ bồ cũng được đi phỏng bấn mà, thôi bỏ đi, đừng khiến mất hòa khí.”
“Chuyện vốn có thể cho qua, nhưng bồ xem cậu ấy có chút hối hận áy náy nào không? Mình nuốt không trôi cái thái độ đó.”
Dĩ nhiên là cô ấy không nuốt nổi rồi. Tôi giận dữ cười ngược lại, “Diệp Dung, cậu đừng coi thường tôi quá thế. Nếu tôi không muốn cậu đi phỏng vấn, cậu nghĩ Thịnh Viễn có thể gọi đến được cho cậu sao?”
Vẻ mặt cô ấy cứng đờ, dừng lại nửa ngày sao mới mở miệng, giọng nói có vẻ miễn cưỡng, “Cậu cho rằng cậu là ai? Xã hội bây giờ chỉ nói đến thực lực thôi.”
“Có muốn thử không?” Tôi bắt chước cô ấy cười nhạt.
Lý quản lý cho tôi danh thiếp đã bị tôi tiện tay ném vào đống hỗn tạp trên bàn học. Tôi tìm ra danh thiếp đó, nhấc điện thoại của ký túc xá, bắt đầu nhấn số.
Mọi người trong phòng hình như không nghĩ chuyện sẽ thành ra thế này, tất cả đều im lặng.
“A lô, là quản lý Lý sao? Tôi là Nhiếp Hi Quang, có chuyện muốn cùng ông nói một chút…”
Còn chưa nói hết câu, tai nghe đã bị người ta giật đi mất, là sinh viên sức lực mạnh mẽ, Trang Tự.

Anh giật lấy điện thoại trong nháy mắt, tôi ngẩng đầu, dùng ánh mắt chống lại anh.
Sau đó tôi sửng sốt.
Ánh mắt của Trang Tự… cùng ánh mắt nhìn tôi năm ngoái lúc tôi thổ lộ mình thích anh giống nhau như đúc. Lúc đó tôi còn không rõ ánh mắt đó mang ý gì. Đột nhiên giờ lại thông suốt như nước xối ào ạt trên đầu, thoáng cái đã hiểu.
Là chán ghét.
Thì ra là chán ghét.
Thế mà lại là chán ghét.
Anh ghét tôi.
Tôi thất hồn để mặc anh đem điện thoại trong tay tôi mang đi. Ngơ ngác đứng ở đó, động cũng không động, trong đầu chỉ xoay quanh mấy ý nghĩ đó.
Anh ghét tôi…
Anh ghét tôi, vì sao chứ?
Hơn nữa không phải vì chuyện hôm nay. Từ trước đây rất lâu, anh đã ghét tôi. Khi đó tôi vừa cho anh mượn tiền, để mẹ anh thuận lợi trải qua phẫu thuật . . .
“Xin lỗi, chúng tôi …”
Anh cầm điện thoại nói, lập tức cau mày, cúp điện thoại, quay sang Dung Dung với vẻ mặt khẩn trương nói: “Số không có thực.”
Đúng vậy, tôi quay chính là số không có thực. Tôi vốn muốn dùng cách này để tranh cãi, nhưng lúc quay số lại nhấn đại vài số, chính là buông tay, ấn liền mấy số.
Dung Dung thở phào nhẹ nhõm, lập tức cười lạnh nói: “Tôi còn nghĩ cậu thực sự có khả năng thần thánh gì đó, thì ra là làm bộ làm tịch.”
Tư Tịnh mắng cô ấy, cô ấy mới không cam lòng mà im lặng.
Tôi không hề nghĩ đến những lời cay nghiệt cô ấy nói, chỉ nhìn Trang Tự. Tôi biết tình cảnh thế này chỉ làm người ta càng thêm chế giễu mình, nhưng không kiềm được, chỉ có thể tiếp tục nhìn anh.
Tôi muốn hỏi vì sao anh ghét tôi, có phải do tôi giấu cuộc điện thoại tìm Dung Dung? Thế nhưng câu hỏi không ra được khỏi miệng. Anh ghét hay không ghét, tin hay không tin, có ý nghĩa gì với tôi chứ?
Cảm thấy ủy khuất đến muốn khóc.
Trước khi nước mắt muốn rơi xuống, tôi xoay người chạy ra khỏi ký túc xá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui