Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi
Chap 68
Mọi người đi ra khỏi tòa. Và tất nhiên đám phóng viên liền nhốn nháo vây quanh gia đình Ina. Cô bé chỉ im lặng cúi đầu và đi vào xe. Nó đứng đợi chị gái và nhìn đám người đông nghịt đó rồi quay lại khi có tiếng gọi của Zin:
- Hisun?! Cậu... sẽ tiếp tục ở lại đây chứ?
- Đúng đấy – Dara cũng nhẹ nhàng hỏi theo.
- Không. Mình sẽ về nước. Đó là cách tốt nhất ở hiện tại. Mình muốn quên đi mọi chuyện. –Nó đáp lại nhỏ nhẹ.
Nó đưa mắt nhìn Seho đang đứng bỏ tay vào quần rồi nói:
- Cậu đấy, không nói cho người ta biết thì làm sao người ta có thể dám thể hiện chứ? Nhanh lên đi, người ta tốt lắm đó.
- Biết rồi – Seho cười.
Nó cười đáp lại nhưng bất giác nhìn đi đâu đó xung quanh. Dara dường như hiểu chuyện nên liền nói:
- Cậu ấy về rồi
- Về rồi sao? –Nó lẩm bẩm chỉ đủ một mình mình nghe.
Chị gái nó tiến lại chỗ nó với một tập giấy rồi nói:
- Xong rồi. Chúng ta đi thôi.
Nó liền chào tạm biệt những đứa bạn rồi theo chị gái đi ra xe. Khi cánh cửa vừa đóng lại. Hắn liền bước ra từ một căn phòng bên cạnh. Cả đám nhìn hắn rồi Zin nói:
- Đây có thể là lần cuối chúng ta gặp cậu ấy. cậu thật sự...
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi – Hắn cắt ngang câu nói của Zin và cũng bỏ đi.
Dara bỗng có điện thoại, cô ấy nhấc máy liền tỏ ra hớn hở ngay tức khắc, Zin và Seho thấy vậy cũng ngạc nhiên, Dara tắt máy và liền nói với hai người bạn:
- Tối nay Donghoo sẽ diễn ở sân khấu SBS. Mình phải đến đó đây. Chào hai cậu nha.
- Ừ - Zin đáp lại và vẫy tay tạm biệt bạn.
Chỉ còn lại hai người, Zin ngược ngùng:
- Nếu... không có gì nữa thì... mình về đây.
- Ừ - Seho đáp lại cô.
Zin liền đẩy cửa đi ra ngoài, vì hơi ngại nên hai người đứng hai hướng khác nhau để đợi taxi. Seho khẽ đưa mắt nhìn Zin nhưng rồi cũng liền quay đi. Lát sau, thì Seho đã có chiếc taxi dừng trước mặt. Zin nhìn cậu ấy lên xe nhưng cũng liền quay đi. Hừm... cậu ấy hơi phũ thì phải. Nhưng không sao... cô quen rồi. Zin khẽ liếm môi và chờ chiếc taxi khác dừng trước mặt mình. Và Taxi đã dừng nhưng...Seho bỗng ló mặt ra rồi nói:
- Này, cậu đi chung với tôi đi.
- Mình sao? –Zin tự chỉ vào bản thân
- Thế cậu nghĩ tôi đang nói chuyện với ai?! – Seho nhăn mặt
Zin thấy vậy thì liền đẩy cửa lên xe, vừa vào thì Seho đã nói với bác tài xế:
- Bác dẫn bọn cháu đến quán thịt nướng SXC đi ạ
- Quán thịt nướng sao? – Zin ngây người
- Sao, quán đó cậu không thích à? – Seho ngây thơ hỏi
- Không phải, chỉ là...
- Vậy thì thôi, cho tôi mượn cái vai cậu chút xíu. Mấy ngày nay thức khuya tìm chứng cứ cho Hisun làm tôi mệt quá – Seho cắt đứt lời nói của Zin và không chần chừ tựa đầu vào vai cô.
Zin thật sự rất ngạc nhiên trước thái độ của cậu ấy và việc dựa vai này làm tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Zin đưa tay lên khẽ tát má mình để chứng minh đây là sự thật.
- Aizzz... đau quá, đây là thật sao? – Cô lẩm bẩm
- Là thật đấy, cậu không cần phải tự tát mình như thế đâu – Seho lên tiếng làm cô muốn giật nảy mình. Haizzz... thế mà cô cứ tưởng cậu ta ngủ thật rồi.
Hai chị em nó dừng trước khách sạn. Đồ thì nó đã dọn xong rồi, chỉ đợi ngày đi nữa mà thôi. Hai chị em về phòng tắm rửa, nó lại khoác lên người vẻ đơn giản thường ngày. Chị gái nó đi ra khỏi nhà tắm, tay đang cầm khăn lau mái tóc, thấy em gái trầm tư như thế thì liền hỏi:
- Em có chắc là không muốn ở lại đây???
- Vâng ạ. Em quyết định rồi. Mọi chuyện chỉ khiến em thấy tệ hơn khi ở đây – Nó cố gượng cười.
Chị gái nó đến bên nó và ngồi bên cạnh, nắm lấy tay nó và nói:
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nó gật đầu theo chị gái và có vẻ buồn. Nhưng nó liền tỏ vẻ vui vẻ ngay lập tức:
- Em đói rồi, em xuống ăn trước đây.
Rồi nó đẩy cửa đi ra khỏi phòng. Chị gái nó nhìn nó thế, cô hiểu lòng em gái mình và liền cầm lấy điện thoại.
Lại nói đến hắn, hắn nhìn chiếc điện thoại và cảm thấy thật tuyệt vọng. Có nên gọi cho nó không? Nhưng có lẽ nó đang bận hay là nó đang buồn, cũng có thể nó đang ăn hoặc tắm... Haizzz, làm sao đây... Hắn đang không biết nên làm gì thì liền có tin nhắn, hắn nhìn vào điện thoại và thấy số lạ và một dòng tin nhắn còn đau lòng hơn cả:
'' 10 giờ Ngày mai máy bay cất cánh, cậu có gì làm thì làm nhanh đi''
Hắn vuốt mặt ngán ngẩn... Chết thật...
Zin ngại ngùng đi cùng Seho về nhà mình. Đứng trước cổng nhà, cô ngại ngùng từ biệt người thương. Seho cũng cười nhẹ. Nhưng trước khi Zin vào nhà thì...
- Cậu, ngủ ngon nha – Cô ấy quay lại nói với Seho
- Ùm, nhưng... mình có chuyện muốn nói. – Seho đáp lại – Cậu thích tôi đúng không?
What??? Cậu ta thẳng thắn như thế sao? Làm gì đây? Chẳng lẽ mình sẽ chạy vào nhà ư? Không không, phải có cách khác, nhưng cách gì đây....
- Cậu trả lời đi – Seho hỏi lại khi thấy cô ngẩn người
Zin ấp úng không biết nói gì, miệng chỉ biết mấp máy mấy từ không rõ nghĩa, kiểu như:
- Thịt nướng... buồn ngủ...thích...coca...con ếch.
- Hả? – Seho bật cười – Chúng có gì liên quan sao?!
- À... có... không, hình như... có... - Zin lại ấp úng
- Nhưng dù sao tôi cũng sẽ nói trước. – Seho hít thật sâu – Tôi thích cậu.
Câu nói là Zin đơ như cây cơ và người cứng như tượng đá... lời nói như sét đánh ngang tai...
Hôm sau...
SânBay... Chị gái nó nhận ra nó ngó nghiêng mãi nên liền nói:
- Em đợi cái gì sao? Máy bay sắp cất cánh rồi?!
- À, không có gì ạ. – Nó cúi đầu xuống.
Chị nó cười và nhận ra một dáng quen thuộc ở cửa. Vậy là xong rồi, chị ấy lấy cớ:
- Chị đến chỗ kiểm visa đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...